Sau những ngày đưa Păn xê đi xem và chọn đất để mua, Nghị Minh bỗng dưng ngã bệnh. Người chuyên tập thể thao như anh, lại còn làm huấn luyện viên thể hình, không bệnh thì thôi, chứ bệnh một lần coi như gần một tháng mới hết hẳn. Đổi lại, tháng đó, dù mệt mỏi về thân thể nhưng trái tim thì ngọt ngào vô cùng. Bởi vì anh có được sự quan tâm săn sóc của hai mẹ con Păn xê và Thụy Khang. Điều quan trọng hơn là, bọn họ ngủ lại hẳn ở nhà của anh.
Nghị Hằng nhìn anh trai ngồi trên sô pha, từ tốn ăn trái cây mình đem tới, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Dẫu người có vẻ hơi gầy đi do bệnh, nhưng Nghị Minh vẫn ra dáng của một người đàn ông khỏe mạnh.
- Có chuyện gì?
- Hừ, khi nào anh đi làm lại?
- Khi nào khỏe hẳn.
- Anh bệnh thật à?
- Anh là Nghị Minh chứ không phải lão Nhị.
* * * Anh? Rõ ràng là đã hết bệnh, còn giả bộ!
- Giấy khám sức khỏe còn ở đằng kia, tự nhiên xem đi.
- Ai chẳng làm giả được?
- Em từng làm?
* * *
Nghị Minh chậm rãi tách quả cam làm hai rồi đưa về phía Nghị Hằng, Nghị Hằng liếc anh hằn học, nhưng cũng đưa tay ra lấy, nhưng ai đó đã rút về. Thành ra, tay Nghị Hằng còn chơ vơ giữa không trung.
- Anh ức hiếp người khác.
- Em sắp làm ba rồi.
- Thì sao?
- Hạn chế đi đến đây, lây bệnh cho em dâu.
* * * Em biết.
Giọng Nghị Hằng dịu dàng hẳn lại khi nghe đến "em dâu" trong miệng anh mình. Ánh mắt cũng vì vậy mà đầy tình cảm. Nhìn biểu cảm em trai, khóe miệng Nghị Minh cong cong, thật muốn chọc thủng cái bộ dạng hạnh phúc, ân ái của nó:
- Nghẹn lâu quá sẽ không sao chứ?
* * *
- Còn mấy tháng nữa lận.
- Anh.. khốn kiếp!
* * *
Nghị Minh thành công đuổi được em trai, anh chậm rãi, bỏ múi cam còn lại vào miệng rồi chép chép, thì thầm với chính mình:
- Mình vẫn còn nhạt miệng, phải nói Păn xê nấu cháo mới được. Ôi, nghĩ đến cháo.. ừm miễn là cô ấy nấu mình vẫn ăn tuốt. ngôn tình hoàn
- À, sao cô ấy về trễ thế nhỉ?
Nghị Minh khép mắt, tưởng tượng lại cách đó hơn mười mấy ngày, anh bệnh nằm ở nhà, chưa kịp nói với cô, thì cô đã sang tìm anh.
Nghị Minh trở về nhà, cả người cảm thấy uể oải, mệt mỏi. Từ chiều giờ anh đã hắt hơi liên tục, lại còn đau buốt cổ họng, vừa hướng dẫn học viên của câu lạc bộ mà bản thân anh đã phải cố gắng mở mắt. Cảm giác chỉ cần anh nhắm mắt thì cơ thể này sẽ liền đổ ngay xuống sàn. Trên đường về, anh chỉ kịp dừng chân dưới sảnh mua thuốc cảm sau đó nhanh chóng lên nhà. Anh sợ mình chậm thêm xíu nữa có lẽ gục ngay trên đường đi.
Nghị Minh cởi giày, không định tắm rửa, anh mở ngay tủ lạnh tìm gì đó ăn để uống thuốc. Tủ lạnh đầy ắp thức ăn anh mới mua ban sáng, định sẽ nấu cho hai mẹ con Păn xê nhưng bây giờ, nấu cho chính mình cũng không kịp. Anh với tay lấy hộp sữa tươi rót một ly uống ừng ực. Cảm giác mát lạnh của sữa càng làm cho cổ họng anh thêm đau rát. Cố chịu đựng, Nghị Minh mở thuốc rồi cho tất cả vào miệng. Anh không về phòng ngủ, nằm ngay trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh cho rằng, chỉ cần một lát nữa, thuốc có tác dụng, anh khỏe hơn rồi gọi cho Păn xê sau cũng được. Nhưng không ngờ, anh ngủ suốt một buổi chiều. Điện thoại để im lặng đã đầy cuộc gọi nhỡ. Păn xê không tìm được anh đành lấy chìa khóa anh đã đưa trước đó mở cửa bước vào nhà.
Căn nhà tối thui, giày dép còn để bừa bộn dưới đất, người đàn ông cô cần tìm đang nằm ngủ trên sô pha. Định lên tiếng phàn nàn, cô chợt nhận ra có điều không đúng. Người anh ướt đẫm mồ hôi. Păn xê bước lại gần, đưa tay đặt lên trán anh. Anh bệnh rồi.
Suốt hai tuần liên tiếp, hai mẹ con cô như "đóng quân" ở nhà Nghị Minh. Ban đầu, cô sợ sẽ lây cho Thụy Khang, dù sao thằng bé còn nhỏ, sức đề kháng yếu. Nhưng để con một mình bên đó, có cách mấy bước đi nữa, cô cũng không an tâm. Cuối cùng, đem con sang bên này, tiện chăm sóc cả hai người. Hai mẹ con cũng ngủ ngay ở phòng bên cạnh phòng của Nghị Minh.
Sau đợt này, cả hai người càng rút ngắn khoảng cách hơn, cũng chẳng còn cảm thấy lo lắng vì dư luận hay vì bất cứ điều gì khác. Nhất là Păn xê, cô thấy mình hữu ích với anh, có thể giúp đỡ cho anh như trước giờ anh đều lo lắng cho cô.
Có điều, Păn xê ngộ ra chân lý mới. Đàn ông chính là một đứa trẻ lớn xác. Khi đàn ông bệnh, giống y như trẻ con bệnh. Cũng mè nheo, cũng làm nũng, cũng đòi hỏi đủ thứ.. Vậy mà Păn xê cảm thấy bình thản, thậm chí còn có chút vui vẻ, buồn cười với Nghị Minh.
Cô bóc cam rồi tách ra đưa cho anh, không khỏi nhìn anh càu nhàu:
- Em thật không ngờ, em còn có một con trai lớn từng tuổi này đấy.
* * *
Điều quan trọng là cả hai cảm thấy vui vẻ vì được chăm sóc cho nhau, như là cách để gần gũi nhau hơn, càng thấu hiểu nhau, và thêm yêu thương nhau hơn.
Chìm trong suy nghĩ, khóe môi cong cong nụ cười vui vẻ, Nghị Minh tiếp tục thì thầm với chính mình, không để ý cửa đang chuyển động, người anh vừa nghĩ đến, đang mở cửa vào nhà.
- Tính ra thì lão Nhị, hắn còn tốt hơn cả mình, ít ra còn có.. Nhưng mình đã hứa, cùng cô ấy, đợi thêm một thời gian nữa coi sao?
- Nhưng hiện tại mình bệnh mà? Cần phải được quan tâm nhiều hơn đúng không?
- Ừm, nhưng cô ấy sẽ mệt, còn có dễ bị lây bệnh.
- Không đúng, hiện tại thì không còn khả năng lây bệnh nữa. Chỉ là, ừm, mình muốn thử xem sao?
* * *
Păn xê mở cửa đi vào, thấy Nghị Minh ngồi ở sô pha định cất tiếng gọi thì nghe anh thầm thì gì đó. Anh vẫn không hay cô đã đến, vẫn tiếp tục nói chuyện một mình. Păn xê dừng lại một chút, lắng nghe anh nói "không.. lây bệnh.. thử?". Thì ra, là anh sợ cô bị lây bệnh sao, muốn tự chăm sóc mình sao? Cô mỉm cười bước nhanh về phía sô pha:
- Sao thế? Khỏe hơn không anh?
Bất giác nhìn thấy người đứng trước mặt, Nghị Minh sửng sốt:
- Em tới lúc nào, anh không biết?
- Lúc anh vẫn còn tự nói một mình đó.
- ?
- Sợ em bị lây bệnh sao? Muốn tự mình lo lấy?
- Ừm, thì cũng có thể.. nhưng..
- Không sao, không phải tới giờ em vẫn khỏe đấy thôi. Với lại..
- Với lại thế nào?
Nghị Minh có chút vội vã, anh nhìn cô chờ đợi. Păn xê đem thức ăn vào trong bếp rồi quay trở ra, bước lại ngồi cạnh anh, kéo cánh tay anh, dụi mặt vào lòng anh:
- Với lại, nếu em bệnh, anh sẽ chăm sóc em, đúng không?
* * *
Cảm giác ngọt ngào lan tràn từ trong tai đến tận trong tim, trong trí óc của Nghị Minh, anh siết chặt vòng tay để người trong lòng gần anh hơn. Giọng anh trở nên trầm khàn:
- Tất nhiên. Anh sẽ chăm em còn hơn thế.
- Nghĩa là anh chê em chăm anh chưa đủ tốt?
Người con gái bỗng ngồi bật dậy khiến anh không kịp ôm lấy cô, cô liền tụt khỏi tay anh, trượt xuống đất. Anh kéo tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, mím môi nhỏ nhẹ:
- Vẫn chưa đủ.
- Vậy thế nào mới đủ?
- Lại đây.
* * *
Păn xê lồm cồm ngồi dậy, rướn người chụp lấy tay anh đang vươn tới. Nghị Minh kéo nhẹ một cái cô liền ngã lên người anh. Anh cảm thấy người con gái đang run run. Păn xê liền hiểu ra, điều Nghị Minh muốn nói đến là gì. Cô có chút bối rối, không dám nhìn thẳng anh, đành nghiêng mặt, áp tai lên ngực anh. Âm thanh rõ ràng từ tim anh dội thẳng từng đợt vào tận lòng cô. Cảm xúc dịu dàng, lắng đọng khó nói thành lời. Nghị Minh cũng không có hành động gì quá trớn. Anh ngã người dựa vào thành sô pha, yên lặng ôm lấy Păn xê.
- Hôm nay định nấu gì cho anh?
- Anh muốn ăn cháo bí đỏ không?
- Em sẽ nấu cháo nữa ư? Có thể yêu cầu món khác được không? Cả tuần nay, anh đều ăn đủ các loại cháo rồi đấy?
- Dạ.. à.. nhưng em đều đổi hương vị mỗi ngày.. anh vẫn ngán sao?
- Hôm qua là cháo củ sen. Hôm trước là cháo khoai lang, trước nữa là cháo gì nhỉ? À, cháo cá với hành lá..
- Ngừng. Anh chê em?
Người trong lòng có chút vùng vẫy, Nghị Minh cũng không buông lỏng tay. Anh cười cười, giọng còn khàn khàn do bệnh viêm họng mấy hôm nay:
- Anh không chê, chỉ là, hình như tay nghề em càng tăng lên thì phải? Định hỏi xem, sau món cháo em sẽ chuyển sang món gì?
- Em hầm canh cho anh nhé. Cho mau hết bệnh, sẽ nhanh lấy lại sức hơn.
- Ý em là anh mất sức?
* * *
Păn xê vỗ vào ngực anh, cô định bò dậy thì bị người bên dưới kéo nhào tới lần nữa, giọng anh vang vang bên tai cô, khiến cô run rẩy một trận:
- Anh không hề mất sức. Có muốn thử?
- Anh!
Nghị Minh đưa tay giữ đầu của cô, hướng môi mình về phía trước. Dần dần, nụ hôn kia càng trở nên mãnh liệt nồng nàn. Păn xê cũng không để anh phải rướn người thêm, cô như nằm hẳn lên người anh. Đến lúc không thở nổi nữa, cô liền đẩy anh ra, híp mắt nhìn như chất vấn anh.
Nghị Minh nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của Păn xê, cảm giác hài lòng lan tỏa trong cả lời nói:
- Sao? Vẫn chưa vừa ý?
* * *
- Hay là cái em đang nghĩ không phải như vậy? Anh có thể..
- A, dạ.. chắc anh đói rồi, để em đi hầm canh, nấu cơm nhé.
Păn xê tuột khỏi tay anh, nhanh chóng lao vào bếp, đôi mắt cô còn ươn ướt vì nụ hôn ban nãy của anh. Nghị Minh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đi mà như chạy hối hả của người thương, anh thật vui vẻ. Ừm, có thể ngày mai mình nên đi làm lại rồi. Anh không vội ngồi dậy, còn nốt ngày hôm nay, đành tiếp tục nằm lười biếng trên sô pha, để ai đó chăm sóc cho mình.
Khi đàn ông bệnh, là lúc họ cần người họ yêu thương sẽ thương yêu họ nhiều hơn.