Muốn sang thì bắc cầu kiều
Yêu em thì phải yêu chiều con em
Nghị Minh ngồi trong phòng làm việc của công ty được ba mươi phút, nhưng tâm trí anh không ở đó, suy nghĩ đã lang thang tận miền nào. Gương mặt trầm tĩnh như mặt nước mùa thu, nhưng đáy mắt đã bộc lộ toàn bộ tâm trạng.
Anh biết được những gì đã trải qua với Păn xê. Lời nói, gương mặt và nước mắt của cô ngày đó vẫn in đậm trong tâm trí của anh.
Khi nhìn thấy cô nằm im lặng trên băng ca, được đẩy xuống từ xe cấp cứu, tim anh như ngừng đập. Thời gian như bị chặn đứng ngay giây phút đó. Anh không còn nhìn thấy, nghe thấy điều gì khác. Tim như nứt toác ra, lồng ngực ồ ồ máu chảy, nên cả gương mặt anh, không còn là gương mặt của người đàn ông trẻ trung, sống động. Nó giống như gương mặt của thiên sứ hay tin người mình bảo vệ đã về cõi vĩnh hằng. Đau đớn, bế tắc, tuyệt vọng. Suốt mấy giờ cô trong phòng cấp cứu, là mấy giờ anh phải vật lộn với nỗi day dứt. Anh day dứt vì đã bỏ lỡ. Anh đau khổ vì không bên cạnh cô. Anh hối tiếc vì mình chậm chạp.. Anh tự trách mình không thể khiến cô yêu thêm lần nữa. Anh chất vấn mình không mang đến niềm tin cho cô. Anh giễu cợt anh không đủ bản lĩnh để lay chuyển con tim cô.
- Anh hai, sao thế?
Nghị Hằng đã tiến vào một lúc lâu, nhưng không suy chuyển được sự chú ý của Nghị Minh. Mãi đến khi anh lên tiếng và bước đến lay lay vai của anh trai, anh ấy mới ngẩng đầu nhìn anh. Từ sâu trong đôi mắt là sự dằn vặt, đau khổ và cả hốt hoảng, thảng thốt. Nghị Minh dùng tay che đi đôi mắt đỏ hằn của mình, giọng điệu nhàn nhạt vang ra:
- Tìm anh có việc gì à?
- Anh. Anh đừng tự trách. Chuyện đó vốn dĩ chúng ta không thể ngờ được. Cô ấy quá bi thương lại giấu kĩ tâm trạng của mình. Em và Lý Chiển cũng không ngờ đến..
- Em có đau đớn không?
* * * Như chết đi một lần vậy.
Nghị Hằng lập tức trầm giọng, giọng đau đớn, nghẹn ngào, phẫn uất. Anh biết anh trai đang hỏi về tâm trạng của anh, lúc anh nhìn thấy Lý Chiển xanh ngắt, lạnh lẽo, không còn sức sống nằm yên tĩnh trong nhà tắm.. Lần đó, biểu hiện của Nghị Hằng cũng không khác gì anh trai mình hôm nay. Tới bây giờ, dù đã trải qua một thời gian điều trị, Lý Chiển cũng đã khá hơn. Nhưng tâm trạng Nghị Hằng vẫn nặng nề mỗi khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra. Cho nên, trước biểu hiện của anh trai, Nghị Minh không nói lời khuyên nhủ dư thừa nào. Nghị Hằng biết, lời an ủi nào cũng vô dụng lúc này. Điều duy nhất là giúp anh được bình tĩnh hơn. Giữa đàn ông với nhau, thấu hiểu không thể hiện qua lời nói. Cả hai tự hiểu, đau đến như vậy, tất là yêu đến không thể xa.
- Anh đã nói với cô ấy chưa?
- Hành động của anh không rõ?
- Lời nói cũng quan trọng không thua kém hành động.
- Chưa chắc cô ấy đồng ý. Còn có thằng bé, anh.. nó.. không thích anh.
- Em có cách.
- Chắc không?
Nói đến đây, vẻ mặt Nghị Hằng lẫn Nghị Minh trở nên mờ mịt.
Nghị Minh lại nhớ đến lần trước ở quán cà phê tầng trệt, sau đó ở khu vui chơi. Nghị Hằng không nói gì. Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh trai, anh liền biết anh trai đang nghĩ gì.
Hai anh em nhà họ không qua mặt được Thụy Khang. Thằng nhóc quả thật rất cứng đầu, không dễ gì dụ dỗ được nó. Có lúc hoài nghi hay cả hai đều hiểu lầm? Nghị Minh không muốn lôi kéo gì, càng không giả bộ, hay nịnh bợ. Anh thật sự quan tâm thằng bé, muốn yêu thương nó, muốn nó chấp nhận anh, và yêu thương. Và xa hơn, là để anh có cơ hội danh chánh ngôn thuận mà yêu thương Păn xê, danh chánh ngôn thuận mà đi vào tim cô.
Anh biết, có lúc, ngay khi anh ở cạnh đó, nhưng Păn xê vẫn nhìn Thụy Khang bằng ánh mắt đau đớn. Anh hiểu, là cô đang nhìn con trai và thông qua nó, nhớ đến người cũ. Hóa ra, người cũ đã làm cô tổn thương đến như vậy. Những gì anh làm cho cô, vẫn quá ít ỏi, khó có thể xoa dịu con tim cô. Nhưng điều quan trọng hơn cả, anh muốn cô không tự giày vò chính mình, nghĩ thoáng hơn. Anh càng không nóng vội cô sẽ chấp nhận anh nhanh chóng. Nếu có, chắc anh đã không rung động đến yêu sâu nặng cô như thế. Sẽ phải từ từ, không thể vội vã.
Căn bản không cần dụ dỗ Thụy Khang, mà nên chuyển hướng để lay động Păn xê? Nghị Minh mím môi. Suy nghĩ này, vẫn còn lẩn quẩn trong đầu anh chưa tìm được cách để giải quyết. Như cũ, thì anh vẫn đã và đang làm đấy thôi, nhưng cô ấy vẫn thờ ơ, lạnh lùng. Cô ấy là mẹ của đứa trẻ cứng đầu, nên cô ấy còn hơn cả nó, thêm cố chấp nữa. Nghị Minh không biết chính mình, khi nghĩ đến hai mẹ con họ, mi tâm anh đã giãn ra, ánh mắt cũng dịu dàng hơn và quan trọng là hơi thở cũng không còn gay gắt, nóng nảy, bế tắc như vừa rồi.
Hôm nọ.
Păn xê đưa con trai đi khu vui chơi của nhà thiếu nhi thành phố. Hai người đang yêu đương kia cũng nhí nhảnh đòi theo. Thôi kệ, cho họ có cơ hội gần nhau hơn. Hơn nữa, Păn xê biết tâm trạng Lý Chiển cũng rất rối rắm sau những ngày nằm bệnh viện, Nghị Hằng muốn cô ấy thoải mái hơn. Đợi qua vài ngày, Lý Chiển sẽ rời trung tâm về căn nhà ở ngoại thành dưỡng bệnh theo yêu cầu của Nghị Hằng.
- Hôm qua, Ái Văn có gọi điện cho tớ, cô ấy nói vài hôm nữa sẽ ghé nhà chúng ta chơi.
Lý Chiển cất giọng nhẹ nhàng, tay kia cô đang cầm cây kem Nghị Hằng mới mua cho, tay còn lại xoa xoa vết cắt trên cổ tay của mình, mím môi nói tiếp:
- Chắc cậu ấy đi cùng với một người bạn, bên phía trung tâm tiếng Anh.
Păn xê cố tình như không nhìn thấy hành động của bạn, cô mỉm cười:
- Ừ, hôm đó, tớ sẽ về sớm, giúp cậu, nhưng tớ không nấu được gì ra hồn đâu đấy.
- Ừm, tớ rành rồi, từ hồi học đại học. Lúc quen biết cậu, tớ còn chưa quên đâu.
Lý Chiển cười vui vẻ mỗi khi nghĩ đến thời học đại học, vô tư, vô ưu, vô lo. Cô thật hoài niệm. Bọn họ, ba người học ba trường đại học khác nhau, ở trọ cũng khác nhau vậy mà gặp nhau bất ngờ, rồi trở thành thân thiết. Tình bạn cứ giản dị, bền chặt đến tận hôm nay.
- Cửa hàng hoa ổn không?
- Cửa hàng hoa sẽ giao cho Tư Hà. Cô ấy cũng khá kĩ tính.
* * * Được chứ? Chuyện vị cảnh sát kia?
Lý Chiển như "có tật giật mình", cô nhíu mày nhìn Păn xê, hỏi ngược lại:
- Có thật đáng tin không?
- Mật Mật à, phải công tư phân minh, ái tình dứt khoát, nhé. Chuyện cửa hàng hoa thì đáng tin. Còn chuyện riêng tư của cô ấy, cậu quan tâm làm gì?
Păn xê duỗi chân về phía trước, mắt bỗng nhìn lên, từ phía xa có bóng người quen thuộc đang đi đến.
- Nhưng cô ấy từng rình rập Nghị Hằng của tớ?
* * *
- Còn cậu, ái tình có dứt khoát chưa?
* * *
Păn xê im lặng không trả lời câu hỏi của bạn. Lý Chiển thở dài, là nuối tiếc cho cả hai, hay là tự an ủi, ít ra bọn họ cũng từng giống nhau. Cố chấp, sẽ tự tổn thương mình, và người mình yêu.
Păn xê nhàn nhạt, giọng điệu không rõ vui hay buồn, là trầm lặng trước bão tố.
- Tiểu Mật, tớ hiểu, và cảm thấy được, nhu6ng chưa sẵn sàng.
- Cố chấp, cuối cùng càng đau đớn hơn mà thôi.
Păn xê nhìn bạn, dạo này cô ấy trở nên vô cùng nhạy cảm, nhất là những gì liên quan đến Nghị Hằng. Là yêu thật lòng nên quan tâm hết mức, và vì thế nên dễ bị rối loạn suy nghĩ? Păn xê híp mắt nhìn người sắp đến gần. Lòng có chút dịu dàng len lỏi, chợt ao ước thoáng qua. Ước gì, mình cũng được như vậy. Chỉ là yêu thôi, không cần quan tâm đến thứ khác. Nhưng ngay sau đó, Păn xê cúi mặt, mắt cụp nhìn xuống chân, cố xua tan những biến động trong lòng mình. Cô không thể, với vết thương đó, liệu cô có dũng cảm mà chấp nhận một người mới? Hay ngược lại, sẽ khiến họ đau khổ khi ở cạnh cô?
Nghị Minh đến gần, anh gật đầu với Lý Chiển:
- Tâm trạng thoải mái hơn?
- Dạ, tốt hơn rồi ạ.
Lý Chiển mỉm cười đáp, lại anh, sau đó, tế nhị bước đến bên cạnh Nghị Hằng. Nghị Hằng đang chơi nhà banh cùng Thụy Khang. Nghị Minh bước lại gần, im lặng nhìn Păn xê. Cô vẫn cúi đầu, không chịu nhìn anh. Anh thở dài, lại ngồi cạnh cô. Bàn tay anh nửa đưa ra muốn nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô nửa lo lắng, cô phiền lòng. Cuối cùng, anh cũng dứt khoát tự nắm lấy tay mình, đặt ở phía trước. Cả hai đều im lặng, không ai nói câu gì. Nghị Minh không biết, khi anh đưa tay xuống, ánh mắt của người còn lại nhìn anh một cái. Dù chỉ là rất nhanh, nhưng nếu anh bắt được, anh sẽ thấy. Một ánh sáng hi vọng lóe lên rực rỡ nhưng sau đó bị vùi đi.
Tiếng cười ngây thơ của thằng bé vang vọng, khiến tâm trạng mọi người cũng khá hơn. Nghị Hằng xoa đầu nó. Liếc mắt thấy người đang đến, anh dịu dàng hẳn lại, khóe môi cong cong nụ cười vui vẻ, một tay đưa lên nắm tay Lý Chiển, kéo cô lại gần. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cô. Lý Chiển ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh. Bé Thụy Khang dùng đôi mắt to tròn, long lanh nhìn họ, bập bẹ:
- Yêu.. yêu..
- Ha ha ha.
Cả hai người cười sảng khoái, Nghị Hằng thì thầm với nó:
- Con có muốn mẹ con như thế?
- Có.. có..
- Hôn.. mẹ.. hôn.. bé.. yêu..
- Đúng rồi mẹ yêu Khang, nhưng Khang có muốn mẹ được người khác yêu không?
- Có.. yêu.. là.. vui vẻ..
- À đúng, mẹ con được yêu sẽ vui vẻ lắm. Thế con muốn mẹ được ai yêu?
- Chú.. a.. chú..
Thụy Khang ném trái bóng lên, Nghị Hằng nhanh chóng chụp lấy, ngạc nhiên trước câu trả lời của nó. Anh quay sang, nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm, nụ cười vừa mới hé lập tức tắt ngúm của Lý Chiển, khoé miệng hơi nhếch lên. Đôi tay đang để cạnh hông Lý Chiển, lập tức siết chặt eo cô, để cô ngồi sát vào lòng mình. Nghị Hằng nhìn Nghị Minh đang ngồi với Păn xê ở băng đá, anh chỉ chỉ với Thụy Khang:
- Chú ở kia, còn tốt hơn chú, lại rất yêu mẹ con. Con thấy sao?
- Không thích.. thích chú.. hơn..
- À, chú đã yêu người khác rồi. Chỉ yêu mỗi người này thôi. Nếu mà yêu thêm mẹ con nữa, mẹ con sẽ buồn, rất buồn đấy. Con có muốn thế?
- Không.. a..
Thằng bé thở dài, tỏ vẻ thất vọng. Nó ngẩng đầu nhìn về phía Nghị Minh, ánh mắt có chút suy tư kiểu trẻ con "chọn kẹo hay chọn kem?" Có điều Nghị Hằng biết, thằng bé sẽ để ý tới anh trai mình. So với trước kia, là đã khá hơn rất nhiều.
Lý Chiển đang hơi mất hứng, nghe anh nói thế, liền nhìn anh với bộ dáng ủy khuất. Ai đời, cô đã gần 29 tuổi, lại ganh tỵ với lời nói của một đứa trẻ? Ngay lúc ngẩng đầu liền giao nhau với ánh nhìn của anh. Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của anh xoa dịu tim cô. Cô thấy vui vẻ, lẫn ngọt ngào. Cô mỉm cười dịu dàng với anh.
Nếu không có Thụy Khang ở đây, Nghị Hằng sẽ không kiềm nén gì mà đẩy ngã cô ra rồi hôn ngấu nghiến. Đôi mắt của Mật Mật, đang ươn ướt nhìn anh, vừa dỗi hờn, vừa bối rối, vừa mong chờ, vừa thỏa mãn. Cái chớp mi của cô giống như cái phớt nhẹ của lông vũ vào mặt anh, ngứa ngáy tận tim anh.
Nghị Minh và Păn xê đã bước lại từ lúc nào, nhìn thấy ánh mắt đầy tình cảm của em trai còn chăm chú dừng trên gương mặt Lý Chiển, không hề phát hiện có hai bóng đèn cao áp bên cạnh. Nghị Minh giả vờ ho:
- Ừm, em đưa Lý Chiển về nghỉ đi, đừng để cô ấy mệt. Thụy Khang, chú dẫn con đi chơi tiếp nhé? Đi đu quay nhé?
Nghị Minh vừa nói, vừa bế Thụy Khang ra khỏi nhà banh, anh dịu dàng nhìn thằng bé. Thụy Khang vẫn để anh ôm nhưng lắc đầu:
- Không thích.. thích chú..
* * *
Nghị Minh sửng sốt rồi chuyển sang buồn bã trước lời nói của thằng bé. Păn xế thấy anh im lặng, tưởng anh giận, liền la con:
- Con không được nói như thế? Là không ngoan, mẹ sẽ không cưng đâu.
- Ư.. con.. không chịu.. con thích mẹ.. yêu.. bé.. không.. yêu.. chú..
Lời nói của thằng bé ngây ngô vừa thoát ra, bốn gương mặt, cả nam lẫn nữ đều hết hồn. Tâm trạng đều không giống nhau. Lý Chiển nhìn Nghị Minh, cô vui vẻ "Anh trai của anh còn lâu lắm mới cướp được nàng dâu". Nghị Hằng bĩu môi "Thua rồi, vẫn phản kháng dữ dội. Ừm chắc bởi, em trai anh ấy đã giành phần giỏi hơn!" Nghị Minh thì nhìn Păn xê chờ đợi "Thằng bé vẫn chưa chấp nhận mình. Cô ấy sẽ an ủi mình chăng?" Nhưng Păn xê chỉ lướt qua anh, không nhìn lâu, càng không an ủi. Cô cúi người, xoa xoa đầu con trai, dịu giọng như tơ:
- Không yêu ai cả. Mẹ chỉ yêu Thụy Khang thôi. Đừng khóc nha con. Để mẹ bế.
- Không thích.. chú.. yêu.. nhưng.. thích.. chú.. bế..
Mặt Păn xê nhăn nhó, cái thằng con này, không thích người ta mà còn dám yêu cầu này nọ. Nó tưởng người ta đủ kiên nhẫn để chiều chuộng nó sao? Cô định nói thêm gì nữa, thì Nghị Minh khoát tay:
- Không sao, để anh bế nó cho.
Anh cúi người bế thằng bé rồi quay lưng đi về phía trước. Lý Chiển và Nghị Hằng cũng đi theo sau. Păn xê kéo kéo túi xách, thở dài một hơi rồi bước theo. Cô biết, nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, cô đã làm anh buồn vì lời từ chối gián tiếp kia. Nhưng mà, yêu hay không yêu, có thể quyết định bằng lý trí sao?
Nghị Minh thở dài nhìn em trai vẫn còn ngồi đợi từ ban nãy:
- Sao? Không phải tìm anh có việc à?
- Ừ, em sẽ chuyển sang ngoại thành ở cùng Mật Mật một thời gian. Anh quản công ty giúp em.
- Được, cũng là của anh. Trước đây, có để mặc em, có lỗi rồi. Nhưng anh quản không tốt thì đừng trách.
- Em có để thư kí Lam lại, hơn nữa, em cũng sẽ đến công ty chỉ là không thường xuyên thôi.
- Vậy, đây là xin phép vắng nhà?
- Có thể là vậy.
- Ừ.. À.. căn chung cư kia em mua để làm gì? Anh ở được không?
Nghị Hằng nhìn anh mình rồi chép miệng.
- Được, nhưng nó không cùng tòa nhà của Mật Mật đang ở. Để em hỏi xem, còn căn nào trống không.
- Tốt nhất là cùng tầng.
* * * Trừ trường hợp người ta đang ở muốn chuyển đi.
- Được, anh chờ.