Hạnh Phúc Một Đời Hóa Ra Chỉ Là Tạm Bợ

Chương 25




Phú Quý bật cười, xoa đầu con gái. Anh không biết nói sao nên hôn nhẹ vào má con bé: "Ăn cơm đi con! Nguội hết cả rồi!" Anh sang chỗ cơm đã nguội trong bát con gái vào bát mình rồi bới cho con một bát cơm nóng khác: "Con ăn đi! Ăn xong ba cha con mình phụ mẹ dọn dẹp rồi cả nhà cùng đi dạo công viên!"

"A! Hay quá!" Bắp Ngô bỏ chiếc muỗng, vỗ tay reo mừng.

Thằng em cũng tranh thủ bắt chước buông chiếc muỗng, vỗ tay hô hào với chị: "Vui quá! Papa nhớ cõng con trên cổ nha!" Nó nhìn Phú Quý dặn trước.

Anh đưa tay lau vệt nước sốt ở khỏe miệng con trai, mỉm cười gật đầu: "Ừ, cho con ở nơi cao nhất!"

Rồi anh dịu dàng nhìn sang Bình An: "Em cũng mau ăn đi! Ăn xong lo trang điểm để hết đó cho ba cha con anh dọn!" Anh gắp bỏ vào bát cô một miếng thịt gà xào sả ớt. Đây là món cô rất thích ăn.

Bình An nhìn Phú Quý mỉm cười: "Cảm ơn anh!"

"Cảm ơn gì chứ! Chăm sóc ba mẹ con là nhiệm vụ của anh. Em mau ăn đi!" Anh bỏ thêm vào bát cô một miếng nữa.

Cô nhận ra thịt gà bữa nay rất ngon: "Phú Quý, tay nghề của anh càng ngày càng siêu hơn em!"

Phú Quý thừa biết cô khen nịnh. Nhưng anh vẫn vui. Bao âu lo, bon chen ngoài kia đổi lấy giờ phút ấm êm này, anh thấy xứng đáng vô cùng.

Anh nhìn say mê khuôn mặt rạng rỡ muôn phần xinh đẹp của Bình An, trong lòng niềm vui giăng kín, ánh mắt nhuốm tình nuông chiều: "Ngon thì em ăn nhiều thêm chút! Phụ nữ mà, có da có thịt nhìn vẫn mát mắt hơn!" Anh liếc nhìn hai cục bảo bối đang cúi đầu gặm thịt gà rồi nháy mắt yêu với cô một cái.

Bình An cười hì hì. Không khí hài hòa vui vẻ nên cô ăn cũng ngon miệng hơn. Mang đến niềm vui yêu đời, phấn khởi này cho cô, một phần là do câu chuyện mà Bắp Ngô kể. Không hiểu sao khi biết anh ta đi bán kem dạo, áo quần không còn sực nức nước hoa cao cấp nữa, cô thấy hả lòng, hả dạ. Bao ấm ức đè ép bấy lâu trong lòng cũng được giải tỏa phần nào. Anh ta từng máu lạnh với mẹ con cô như thế mà. Nay thê thảm vậy cũng đáng đời.

Xem ra trời xanh có mắt. Quả báo nhãn tiền, đúng là đến sớm với anh ta. Cô phải ăn mừng mới được: "Phú Quý, mau bới cho em bát cơm nữa!" Cô giơ cái bát không tới cho anh.

Người đàn ông đúng là cha của ba đứa nhỏ. Anh lo hầu cô con gái lớn, cô con gái nhỏ và thằng con út. Anh chuẩn một ông bố thương yêu con nên cả bữa ăn chỉ lo bới cơm, gắp bỏ thức ăn cho từng đứa.

"Papa cũng ăn đi!" Thằng con thấy xót papa của nó nên gắp bỏ cho papa miếng thịt gà thật ngon trong bát mình.

"Papa ăn miếng này cũng ngon lắm!" Cô con gái nhỏ cũng thương papa không kém.



Duy chỉ có đứa con gái lớn nhìn cảnh phụ tử tình thâm đó là ngồi bĩu môi, không thèm gắp bỏ cho vị papa kia một miếng thịt nào. Đã vậy cô còn nói: "Riết rồi không biết ai sinh ra hai đứa tụi bay!"

Bắp Ngô cười. Tí Gạo cũng cười. Phú Quý càng cười tươi hơn. Rồi ba cha con đồng thanh nói: "Dĩ nhiên là mẹ rồi! Chúng con yêu mẹ nhất!" Ba người sáu cánh tay. Ba vòng ôm từ nhỏ đến lớn dần dần ủ kín Bình An.

Yêu thương thật bình dị.

Căn nhà rộn tiếng nói cười rồi tiếng ba cha con phân chia nhau dọn dẹp: "Tí Gạo, con lau bàn! Bắp Ngô lên phòng thay quần áo đẹp! Còn lại là phần papa!"

Tối nào anh dành làm hết như vậy nên không khó để thấy: một Phú Quý bụng mang tạp dề, tay rửa bát đĩa rồi lau xoèn xoẹt căn nhà hai tầng. Một Phú Quý rất đời thường khác xa một luật sư Phú Quý tây trang chỉnh tề, cổ thắt caravat oai nghiêm tranh luận giữa các phiên tòa để bảo vệ quyền và lợi ích cho thân chủ.

Bình An chỉ mỗi lo bán hàng. Đã vậy, Phú Quý còn thấy xót nên nhiều lần nói với cô: "Bán đến mười tám giờ thôi! Em đóng cửa, nghỉ ngơi cho khỏe!"

Những lúc như vậy, Bình An cô nói với anh như thế nào nhỉ? À, cô nói như thế này: "Mọi việc anh làm hết rồi! Em có đụng tay đụng chân vào việc gì đâu mà mệt!"

Anh cốc vào trán cô: "Anh là đàn ông, có làm nhiều hơn chút, vất vả hơn chút cũng chẳng sao! Em là phụ nữ, phải biết yêu thương bản thân mình nhiều vào! Biết chưa?"

Những lời dặn dò bình dị nhưng ẩn chứa trong đó là cả tấm chân tình của anh. Bình An xúc động. Cô ôm lấy anh. Muốn nói lời cảm ơn tận đáy lòng nhưng nghẹn ngào chẳng nên lời.

Hai đứa nhỏ thấy mẹ ôm papa và papa ôm mẹ. Hai chị em che miệng cười khúc khích cùng đưa ngón tay trỏ lên miệng ra dấu im lặng rồi rút nhẹ nhàng lên tầng hai.

Khi gần lên hết cầu thang gỗ, thằng em tinh nghịch dòm xuống tầng trệt nói bâng quơ: "Con thèm có em trai! Con với em sẽ cùng chơi bắn bi!"

Con chị nào chịu. Nó đang thèm một đứa em gái để hai chị em cùng chơi búp bê, cùng chơi trò chơi bán hàng nên nó nói to hơn thằng em: "Con thích một tiểu Bắp Ngô papa nhé!"

Có việc đó mà hai chị em thi nhau đứa trước đứa sau đòi hỏi không có hồi kết làm Bình An và Phú Quý đành nhìn nhau cười trừ.

Để cắt mớ âm thanh vòi vĩnh kia, anh dướn cổ nói to lên tầng hai: "Rồi tay đâu papa bế hai đứa!"