Hàng Xóm Lưu Manh

Chương 105:Chương 104




Chương 104

Tôi giật thót mình nhìn anh, bối rối vô cùng. Hôn á? Nhưng mà tôi yêu hắn cơ, đang yêu hắn mà lại đi hôn người khác thì có phải là lăng nhăng không?

Cả đám người ở dưới hô hào cổ vũ càng khiến tôi mất bình tĩnh. Nghĩ đến giải thưởng, tôi lại chột dạ. 10 triệu đấy! Là 10 triệu đấy! Không hôn coi như mất 10 triệu.

Hơi thở anh Quân phả vào tai tôi:

"Em chịu khó nhé..."

Tôi đoán được chuyện gì sắp xảy ra đối với mình, theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.

Xin lỗi Toàn, tôi không thể để vụt mất một số tiền to như vậy được!

Chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi, tôi không thấy hối hận vì quyết định của mình. Anh Quân tiến rất sát lại tôi, tôi cảm nhận được vì hơi thở của anh phả hết lên da thịt, và rồi môi chạm môi. Rất nhẹ. Rất nhanh.

Tiếng reo hò ầm ĩ cùng một lúc khiến tôi hơi choáng.

Anh Quân nhường hết tiền thưởng cho tôi. Tất nhiên tôi không đồng ý, nói rằng mỗi người một nửa nhưng anh nhất quyết không lấy, nói rằng đây là quà tặng tôi. Ngại thật nhưng thôi, tiền thì ai chẳng thích.

Niềm vui chưa kịp tận hưởng hết thì chợt vụt tắt. Facebook của tôi có một tài khoản lạ, chẳng hiểu tôi đã kết bạn từ bao giờ. Một loạt ảnh được gửi tới. Không sai, là hắn! Hắn tình tứ cùng cô gái Tây có tâm hồn to tròn hôm gọi điện video với tôi.

Trong ảnh là các hành động mật thiết dường như chỉ giành cho cặp đôi yêu nhau: ôm, nắm tay, nhìn nhau cười, và cả hôn nữa...

Trái tim tôi như bị hàng trăm con dao đâm xuyên qua, đau quá, đau cắt da cắt thịt. Nước mắt không nhịn được chảy ròng ròng. Tại sao? Tại sao hắn lại làm như thế đối với tôi? Hắn đã có bạn gái là tôi rồi mà? Sao hắn lại nhẫn tâm cắm lên đầu tôi một cái sừng to như thế? Haha, vậy là giờ không còn ai chê tôi lùn nữa rồi.

Tôi hoàn toàn suy sụp, mặc trời nóng mà chùm chăn khóc nức nở. Ít ra cũng phải chia tay chứ, rồi thích làm gì thì làm. Hắn có bao giờ tôn trọng tôi đâu? Có bao giờ yêu tôi đâu?

Động tĩnh quá lớn khiến Mây đang ngủ say cũng bị đánh thức. Nó lật tung chăn tôi ra, ánh đèn sáng ùa vào khiến tôi chói mắt, tạm thời không thể nhấc nổi mí mắt lên.

Tiếng Mây la hét như gặp phải quỷ:

"Ối giời ơi Linh ơi, sao mày xấu thế này? Làm sao lại thành ra bộ dạng này? Mới bị hấp diêm à?"

Nó đỡ tôi dậy, vừa càu nhàu vừa lo lắng kéo tôi vào phòng vệ sinh. Nhìn mình trong gương tôi giật thót mình. Mây bảo tôi mới bị hấp diêm cũng không sai, có khác chút nào đâu. Quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, gương mặt chưa tẩy trang, nước mắt làm mascara nhoè ra, phấn loang lổ trông rất tởm.

Nó giúp tôi rửa mắt, ôm tôi hỏi han:

"Sao thế? Nói tao nghe xem nào?"

Tôi nức nở không thành lời:

"Toàn... hức... Toàn có... có người mới... hức rồi..."

"Gì, mày nói lại xem nào?"

Tôi cố gắng nói nhưng cổ họng nghẹn ứ, cứ nghĩ đến những tấm hình đấy là sự tủi thân lại len lỏi, ùa về. Mây bắt buộc phải đợi tôi bình tĩnh lại mới có thể hiểu tôi nói gì.

"Thế mày đã gọi cho cậu ta chưa?"

Tôi lắc đầu.

"Thế gọi đi, hỏi rõ ràng mọi chuyện, mày không thể ngồi đây khóc được."

Tôi nghe lời Mây, lấy điện thoại ra gọi, nhưng đầu dây bên kia không thể kết nối.

\*\*\*

Ba ngày sau, tôi bình tĩnh hơn một chút. Hắn gọi lại cho tôi. Tôi chưa kịp nói gì thì giọng hắn đầy giận dữ hỏi:

"Nói! Ảnh này là sao? Sao em lại hôn một thằng con trai lạ?"

Haha, thì ra việc tôi và anh Quân hôn nhau đã đến tay hắn. Cập nhật thông tin cũng nhanh đấy chứ.

Thế hắn hôn cô gái Tây kia thì sao? Hắn có quyền hôn người khác thì tôi cũng phải có quyền chứ? Tôi càng ấm ức nhưng vẫn kiểm soát được bản thân, tạm thời không nhắc đến những tấm ảnh mình đã nhận được.

Tôi hít một hơi, giả vờ ngây thơ:

"Em đã xin phép anh rồi mà? Đó chỉ là cuộc thi thôi, sao anh lại tức giận như thế?"

"Nhưng em nên nhớ em là người yêu của anh!"

Hắn như quát lên.

Tôi nào kém cạnh:

"Hôn một cái sẽ được 10 triệu, ngu gì mà không hôn?"

"Anh thiếu tiền cho em à?"

"Em thích tự kiếm tiền!"

"Kiếm tiền có nhiều cách, sao em phải hôn người ta."

"Chỉ là hôn thôi có gì quá đáng đâu mà anh phải gắt lên như thế?"

Tôi và hắn như cãi nhau tay đôi, không ai chịu thua ai câu nào.

"Thế thì em đi ngủ với nó để kiếm nhiều tiền hơn đi."

"Được thôi."

Tôi chưa kịp nói xong hắn đã tắt máy. Ức, ức! Tại sao lại có một người bạn trai có thể dùng những lời lẽ cay nghiệt như thế để nói với bạn gái của mình. Trong khi hắn còn quá đáng hơn cả tôi? Tôi lại khóc rồi. Đau quá...

Từ trước đến nay tôi chỉ yêu mình hắn, chỉ rung động trước hắn, ngay cả thứ quý giá nhất của đời mình cũng trao cho hắn, hắn đã làm điều sai trái thì thôi đi, còn thản nhiên mắng nhiếc tôi, xúc phạm tôi như vậy?

Có phải tôi sai rồi đúng không? Sai vì đem lòng yêu hắn, tin tưởng hắn. Haha, có lẽ là vậy rồi.

Yêu đương gì nữa, kết thúc tại đây thôi.

Hắn cũng có người mới rồi, còn đang rất hạnh phúc nữa, tôi nên tạo điều kiện cho hắn thành đôi với người hắn yêu chứ.

Mắt tôi nhoè đi, màn hình điện thoại cũng chẳng thấy rõ nữa rồi. Tay tôi run rẩy gõ ba từ:

"Chia tay đi."

Là người nói, nhưng tôi mong hắn từ chối. Đừng đồng ý chia tay, tôi không biết phải sống sao cả. Nội tâm tôi đang đánh nhau, quá mâu thuẫn.

Vậy mà hắn trả lời rất nhanh:

"Ok."

"Chia tay rồi thì làm bạn nhé?..."

Chưa kịp ấn gửi thì tài khoản của hắn đã trở thành "người dùng facebook". Ha, tàn nhẫn vậy đấy, còn block tôi luôn rồi.

\_\_còn\_\_

Like đê mọi người ơi.