Hàm Ngọc

Chương 113: NGOẠI TRUYỆN 9




Edit: Khả Khả

Khi Cô Cô được 5 tháng đã bắt đầu mọc răng sữa.

Trước đây, Tần Mi An có nói với Lâm Ngọc, thời kì hài tử mọc răng sữa, mẫu thân sẽ bị đau rất nhiều. Mới đầu, Lâm Ngọc cũng không để trong lòng, sau này khi cho Cô Cô bú, bị nó cắn, nàng mới biết nó đau đến độ nào.

Trẻ con khi mọc răng sữa thì rất ngứa, Cô Cô lúc bú giống hệt như một con thú nhỏ, lấy răng day day đầu vú Lâm Ngọc, nó không biết nặng nhẹ, mặc sức cắn xé.

Ngày đó Lý Hạc Minh về phủ, hắn bắt gặp Lâm Ngọc đau đớn chảy nước mắt khi cho Cô Cô bú, Cô Cô chỉ mới năm tháng tuổi nên hồn nhiên không biết mình sắp mất đi thứ gì.

Miệng ngậm vú, tròng mắt lanh lợi đảo qua nhìn chằm chằm vào sắc mặt khó coi của phụ thân mình, còn đưa tay sờ thanh đao bên hông hắn.

Qua đến ngày hôm sau, nó phát hiện trong nhà có thêm một nhũ mẫu xa lạ với bộ ngực phì nhiêu, kia là nhũ mẫu Lý Hạc Minh sai Trần thúc tìm về.

Từ đó về sau, Cô Cô không còn ở trong lòng ngực Lâm Ngọc nếm dòng sữa thơm ngon của mẫu thân mình nữa.

Lý Hạc Minh đưa nữ nhi cho nhũ mẫu mới hai ngày, Lâm Ngọc lần đầu làm mẹ đã chịu không nổi. Buổi tối, sau khi tắm xong, nàng thương lượng với Lý Hạc Minh ở đằng sau: “Hay là cứ để ta cho nó bú, hôm nay lúc nhũ mẫu ẵm Cô Cô đi, nó cứ nhìn ta khóc hoài!”

Lý Cô Cô học được chiêu giả vờ yếu đuối này từ cha nó khi còn trong bụng mẹ, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt to đen láy kia chảy nước mắt Lâm Ngọc lại đau lòng không thôi.

Lý Hạc Minh không phải là cục đá, nhưng giữa nữ nhi và thê tử, hắn thiên về Lâm Ngọc hơn. Hắn đặt khăn xuống, chải tóc cho nàng: “Nàng đã quên là nó cắn nàng đau thế

nào rồi sao?”

Lâm Ngọc cúi đầu, xốc vạt áo lên nhìn, bầu ngực no đủ dựng đứng, nơi quầng vú còn in lại hai dấu răng, mỗi lần xiêm y cọ qua đều cảm thấy ran rát, sao có thể quên được.

Nàng ngập ngừng: “Nhưng ta nghe nói, hài tử bú sữa mẹ vẫn tốt hơn, nếu sau này nó ốm yếu giống như ta thì phải sao đây?”

Lý Hạc Minh chưa từng nghe qua cách này, và cũng không tin, hắn nói: “Từ nhỏ ta chưa từng bú một giọt sữa nào từ mẫu thân ta cả!”



Ý chỉ, hiện giờ thân thể ta cường tráng, có thể thấy có bú hay không bú sữa mẹ không quan trọng.

Lâm Ngọc nghe xong, xoay người lại ngẫm nghĩ nhìn hắn như đánh giá điều gì, nàng đưa tay sờ sờ cơ bắp rắn chắc nơi cánh tay rồi sờ xuống eo bụng, nàng sờ cẩn thận như thể đang lựa chọn một nô lệ có thân thể cường tráng.

Lý Hạc Minh bị nàng sờ tới sờ lui có hơi ngứa, hắn nhíu mi, song, vẫn giang hai tay cho nàng sờ. Trong tay hắn còn đang cầm chiếc lược ngọc, cúi đầu nhìn nàng: “Sờ gì vậy?”

“Người ta nói nữ nhi khi trưởng thành sẽ giống phụ thân!” Lâm Ngọc nghiêm túc nói: “Ta xem thử thân thể chàng có cường tráng không!”

Lúc nàng nói, tay nàng đang ấn ở bụng dưới của Lý Hạc Minh, vừa lòng gật đầu nói: “Nếu sau này nữ nhi có thể săn chắc như chàng thì ta yên tâm rồi!”

Yết hầu Lý Hạc Minh lăn lộn mấy vòng, hắn bắt tay nàng đặt xuống dưới: “Nơi này cũng rắn chắc!”

Lâm Ngọc đỏ mặt rút tay, giận dỗi: “Cô Cô không mọc ra thứ này!”

Lý Hạc Minh bật cười.

Lý Hạc Minh không cho nữ nhi bú sữa, cho nên toàn bộ sữa của Lâm Ngọc đều dành cho hắn. Không biết hắn có thể làm phụ thân tốt được hay không, nhưng làm “nhi tử” hắn lại làm rất giỏi. Sau khi hắn chải tóc cho Lâm Ngọc xong, thì bế nàng lên giường, để nàng ngồi trên người mình, hai tay cởi trung y nàng.

Tấm lưng mảnh khảnh của Lâm Ngọc dựa vào đầu giường, nàng bị kẹp ở giữa đầu giường và Lý Hạc Minh, không thể trốn đi đâu được, đành phải để mặc hắn ôm ngực mình bú mút say sưa.

Nữ nhi bú sữa là vì đói, Lý Hạc Minh bú lại mang theo ý tứ ái muội không nói nên lời. Đầu lưỡi mềm mại quấn quanh đầu vú sưng đỏ, mút rồi thả, mút rồi thả, đồng thời bàn tay kia xoa bóp một bên vú căng tức còn lại.

Sữa dồi dào không ngừng chảy ra từ lỗ sữa, Lý Hạc Minh nuốt không kịp, dòng sữa trắng chảy dọc khoé môi, xuống chiếc cằm bén nhọn, để lại dấu vết ướt át.

Hai vú vẫn là điểm nhạy cảm của Lâm Ngọc, Lý Hạc Minh mới ăn một bên nàng đã chịu không nổi, nàng thở hổn hển nắm tóc hắn, đôi chân thon dài trắng trẻo không tự chủ kẹp eo hắn, cơ thể nàng mềm nhũn dán chặt vào thân thể rắn chắc của hắn.

“Nhị, Nhị Ca…” nàng lắp bắp gọi. Lý Hạc Minh chờ tiếng gọi này của nàng, hắn ngẩng đầu lên, kéo quần Lâm Ngọc xuống, sau đó cởi toàn bộ đồ của mình ra, đặt côn thịt thô cứng, nóng rực vào tiểu huyệt mềm ướt của nàng.

Quy đầu tách mở cửa huyệt, nước nhờn trong veo trào ra, Lâm Ngọc ngã trên giường, nắm lấy cánh tay hắn rên rỉ.



Lý Hạc Minh quỳ gối giữa hai chân nàng, cúi đầu nhìn bộ ngực sóng sánh đang được hắn chơi đùa, sữa tươi chảy ra từ núm vú.

Hắn kìm nén tiếng thở dốc, liếm môi, hạ thấp người nắm một bên ngực rồi đưa đến bên môi Lâm Ngọc, vừa thúc bên dưới, vừa dụ dỗ: “Thê Thê, nàng thử nếm của mình đi!”

Lâm Ngọc không muốn uống sữa của mình, nàng lắc đầu: “Ưm…ta không muốn…chàng tự uống đi…”

Khi nói chuyện, đầu lưỡi hồng hồng trong miệng như ẩn như hiện, Lý Hạc Minh nhìn đến đỏ mắt, cúi đầu ngậm núm vú, rồi kéo lên hôn nàng.

Lâm Ngọc đã quen với việc bị hắn làm xằng bậy, lưỡi Lý Hạc Minh vừa mới chạm vào môi nàng, đầu óc nàng đã mụ mị không phản ứng được gì, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi ra cho hắn mút.

Hai chiếc lưỡi ướt át, đỏ bừng, một lớn một nhỏ quấn quýt lấy nhau, đầu vú mẫn cảm trộn lẫn bên trong bị đầu lưỡi chèn ép, ma sát, tạo ra hình ảnh vô cùng dâm mỹ.

Tay Lý Hạc Minh nắm bầu ngực, hắn hơi dùng sức, sữa trắng lập tức phun ra, bắn tung toé lên trên lưỡi, trên mặt Lâm Ngọc, chảy vào trong miệng.

Nàng nuốt xuống theo phản xạ, nuốt luôn sữa của mình, Lý Hạc Minh liếm sữa dính trên môi nàng: “Ngon không?”

Lâm Ngọc nhíu mày: “Ưm…không muốn…”

Nói xong, nàng siết tử cung kẹp chặt vật man rợ bên trong để trả thù, cơ thể Lý Hạc Minh cứng đờ, hắn nhăn mày rên lên, tay buông vú ra, chuyển xuống nắm eo nàng, đẩy sát dương vật vào, xoay lật người nàng lại, bóp chặt eo thúc đến từ phía sau.

Quy đầu chạm vào tử cung, cọ sát khiến nàng bủn rủn, toàn bộ nhục huyệt bị dương vật căng ra, đến cả gốc rễ cũng muốn chui vào. Tinh hoàn no đủ dán sát vào cửa huyệt, rất nhanh đã “đánh” thành một mảng đỏ.

Lâm Ngọc chịu không nổi, chổng mông rên rỉ như muốn khóc, nàng nắm tấm chăn dưới thân, thấp giọng rên: “Ưm…Nhị Ca…sâu quá…ưm…chậm một chút…thật thoải mái…”

“Rốt cuộc là nàng muốn chậm lại hay muốn thoải mái?”

“Ư…cả hai…”

Lý Hạc Minh nghe xong chỉ muốn cười, hắn cúi người gặm đầu vai trắng nõn của nàng: “Thật khó chiều!”