Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 87




Edit: Khả Khả

Lý Hạc Minh và Lâm Tĩnh chia tay trên đường, bất chấp ánh nhìn của người khác, hai người mang theo túi lớn túi nhỏ đi về phủ.

Gần đây thời tiết có lúc nóng có lúc lạnh, thân thể Lâm Ngọc cảm thấy hơi khó chịu, khi Lý Hạc Minh trở về, nàng đã kê một chiếc ghế bập bênh dưới gốc cây Mơ, nhắm mắt tựa vào ghế, ánh nắng mỏng manh chiếu trên đỉnh đầu.

Ánh xuân dịu êm xuyên qua cây Mơ chiếu lên người nàng, dưới làn váy thiên thanh hơi lộ ra mũi giày, trên gối nàng vẫn còn cuốn sách đang mở ra, cả người dựa ra ghế, dường như đã đi tìm Chu Công rồi.

Trên bàn đá có ấm trà Trần Bì đang nấu, nước trà sôi ùng ục, miệng bình bốc lên làn khói trắng. Bên cạnh có một mâm đá lạnh và vài miếng lê vàng, Trạch Lan ngồi cạnh im lặng gọt vỏ lê. Nàng thấy Lý Hạc Minh tiến vào, liền đứng dậy hành lễ, môi cử động chuẩn bị lên tiếng thì Lý Hạc Minh đưa tay ra hiệu im lặng, Trạch Lan lập tức nuốt hai tiếng “đại nhân” vào trở lại. Lý Hạc Minh thả nhẹ bước chân, đặt đồ trên tay lên bàn, nhận lê từ Trạch Lan, sau đó xua tay đuổi nàng xuống.

Thần sắc Lâm Ngọc ôn hoà, hơi thở nhẹ nhàng, bên cạnh đổi người cũng hề không biết, xem ra là đã ngủ rồi.

Lý Hạc Minh mở nắp tách trà ra, rót vào 2 tách trà nóng hổi, sau đó im lặng cúi đầu gọt lê.

Lưỡi dao sắc bén lướt qua vỏ lê vàng ươm, phát ra tiếng “rột rột”, từng miếng vỏ rộng khoảng một đốt tay rơi xuống bàn, hắn cắt luôn cả hạt, sau đó, đưa miếng lê lành lạnh đến bên miệng Lâm Ngọc.

Thịt lê đè lên cánh môi hồng phấn, Lý Hạc Minh không gọi nàng dậy, chỉ yên lặng đợi xem đến khi nào nàng sẽ thức.

Hương thơm của quả lên chui vào trong mũi, qua một lúc, người ngồi trên ghế khẽ động mi mắt, nàng theo bản năng há miệng cắn miếng lê, rồi từ từ mở mắt.

Nàng cắn rất nhẹ, tựa như chỉ dùng răng ngậm lấy, nếu Lý Hạc Minh buông tay có lẽ sẽ rơi trên váy.

Lê này là lê giòn ở Đãng Sơn, thịt mềm không khô, vị ngọt thanh, nước lê chảy xuống đầu lưỡi khát khô sau giấc ngủ dài, Lâm Ngọc chớp chớp đôi mắt mớ ngủ, theo bản năng, nàng mút nước.

Vẻ mặt nàng kinh ngạc nhìn Lý Hạc Minh, không biết hắn đã trở về từ lúc nào, đang định cúi đầu ăn lê thì bị tên xấu xa Lý Hạc Minh này lấy lại, ném vào miệng hắn. Dưới ánh mắt ngơ ngác của Lâm Ngọc, hắn lại tách một miếng lê khác đưa đến bên miệng nàng.

Lâm Ngọc mới thức, đầu óc chút chậm chạp, thấy Lý Hạc Minh đưa đến một miếng khác, nàng vẫn ngoan ngoãn há miệng muốn cắn, nhưng còn chưa cắn xong hắn lại lấy lê lại bỏ vào miệng hắn.

Hai người không nói câu gì, nhưng phối hợp rất “ăn ý”. Ăn ý ở đây là Lý Hạc Minh rất hứng chí trêu chọc Lâm Ngọc, còn Lâm Ngọc lại ngơ ngác bị hắn nắm mũi đi vòng vòng.

Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Lâm Ngọc cũng tỉnh táo, nàng hiểu ra tên Lý Hạc Minh này vốn không muốn cho nàng ăn, chỉ muốn trêu chọc nàng thôi.

Lâm Ngọc nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú bất phàm của hắn, thầm nghĩ: Kỳ lạ, rõ ràng trước khi thành thân gương mặt này trầm ổn lạnh lùng, sao chỉ mới qua một năm đã biến thành trẻ con rồi.



Lúc này, đợi cho Lý Hạc Minh lại đưa lê đến lần nữa, nàng không ăn mà há miệng nghiêng đầu cắn ngón tay thon dài của hắn.

Đầu răng cắm lên khớp ngón tay, rất đau, cánh tay Lý Hạc Minh cứng đờ, mày nhíu lại.

Cuối cùng hắn chịu thua lên tiếng: “Thê Thê, đau ta!”

Vì đau nên giọng hắn nghe có hơi trầm, nhưng Lâm Ngọc mặc kệ, thậm chí nàng còn day nghiến răng mình.

Lý Hạc Minh đau quá buông lê ra để tách mở răng nàng, lúc này, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vã, động tác hai người dừng lại, Lâm Ngọc nhả tay hắn ra.

Trần thúc dẫn Hà Tam sắc mặt nghiêm nghị tiến vào, thấy hai người ngồi đoan trang dưới cây Mơ, thưởng trà bên bàn đá, thư thái, vui vẻ.

Ghế bập bênh sau lưng Lâm Ngọc còn lắc lư, nhưng Hà Tam lại không phát hiện ra điều gì khác thường, y vào viện lập tức đi nhanh đến chỗ Lý Hạc Minh. Y cung kính chắp tay với Lâm Ngọc: “Lâm phu nhân!” Sau đó cúi đầu nhỏ giọng bên tai Lý Hạc Minh: “Trấn Phủ Sử, sáng nay Từ Thanh Dẫn cải trang ra cửa, nàng ta đến lầu Giang Hải để gặp Vệ Lẫm!”

Lý Hạc Minh xoa xoa dấu răng in trên tay, tựa như không hề bất ngờ về chuyện Vệ Lẫm sẽ tìm đến Từ Thanh Dẫn, hắn bình thản, mặt không đổi sắc uống ngụm trà, hỏi: “Nói chuyện gì?”

Hà Tam do dự nhìn Lâm Ngọc, nhíu mày nói: “Lúc trước, khi thẩm vấn Vương Thường Trung, ngài và Lâm tiểu thư có lén lút gặp nhau mấy lần!”

Lý Hạc Minh không sợ Vệ Lẫm tố giác, hắn nhàn nhạt nói: “Biết rồi, tiếp tục theo dõi đi!”

“Vâng!” Hà Tam đứng dậy rời đi, nhưng đi được vài bước, y gãi vành tai quay lại, chần chờ nói: “Trấn Phủ Sử, thuộc hạ có chuyện muốn hỏi ngài!”

Lý Hạc Minh thấy y ấp úng, hắn ngước mắt lên: “Nói đi!”

Lời tiếp theo hình như rất khó nói, Hà Tam im lặng một hồi rồi mới nói: “Ngài biết ta vẫn luôn muốn chuộc Bạch Trăn cô nương ra ngoài, nhưng trước đây vài ngày, Lễ Bộ nói cho ta biết trước giờ vẫn luôn có người đứng sau Bạch Trăn cô nương, nên không thể chuộc ra ngoài. Ta muốn hỏi ngài, ngài có biết sau phía sau Bạch Trăn cô nương là ai không?”

Lý Hạc Minh thấy y nôn nóng đến độ mồm mép muốn bốc hoả, hắn rót cho y chén trà. Trà kia đang sôi sùng sục, không biết Hà Tam có nhìn thấy khói nóng bốc lên hay không, hay y có ý gì khác, lập tức cầm lên uống một ngụm.

Nước nóng sôi làm tê rát đầu lưỡi, y cố gắng nuốt xuống. Lâm Ngọc thấy vậy, khẽ vỗ tay Lý Hạc Minh, rồi vội nhặt vài viên băng vụn bỏ vào bát trà của y: “Hà đại nhân, ăn thêm viên băng cho hạ nhiệt!”

Hà Tam đưa hai tay tiếp nhận: “Đa tạ Lâm phu nhân!”

Hắn bỏ hai viên vào miệng, khối băng thấm vào vết bỏng nước trà, cuối cùng Hà Tam đã bình tĩnh hơn chút. Lý Hạc Minh chầm chậm nói: “Ngươi muốn biết người phía sau Bạch Trăn là ai, thì trước tiên phải tìm hiểu xuất thân của nàng ta!”



Hà Tam thích Bạch Trăn, cho nên thân phận của Bạch Trăn y đã điều tra rõ ngọn ngành, y cắn viên băng rồi nuốt xuống: “Tài liệu lúc trước thuộc hạ điều tra có nói Bạch gia vốn là Tướng môn, năm đó phụ thân của Bạch cô nương được lệnh đến Võ Cương để trấn áp quân Miêu khởi nghĩa, vì khiến cho 3 vạn tướng sĩ chôn thây ở Võ Cương nên nam đinh trong nhà thì bị chém đầu, Bạch cô nương lưu lạc vào Giáo Phường Ti!”

Lý Hạc Minh gõ gõ ngón tay xuống bàn đá: “Lúc trước Lục hoàng tử và Bạch tướng quân cùng ở Võ Cương, sau trận chiến, 6 vạn đại quân của Bạch tướng quân thuần phục dưới trướng Chu Minh. Thực hư của việc “cãi quân lệnh” thế nào không ai biết được!”

Ngữ khí nói ra những lời đại nghịch bất đạo của hắn vô cùng vững vàng, Hà Tam nghe thôi cũng kinh hãi. Lý Hạc Minh tiếp tục nói: “Sau khi Bạch gia gặp nạn, ngoại trừ Bạch Trăn, thì còn có một đệ đệ của nàng ta cũng được cứu!”

Mặt Hà Tam đầy vẻ kinh ngạc: “Là ai?”

Lý Hạc Minh nói: “Vệ Lẫm!”

Tiếng nói vừa dứt, Hà Tam đột nhiên ngây người tại chỗ, y nhìn Lý Hạc Minh với vẻ mặt bình tĩnh ngồi trước mặt, lại nhớ đến chuyện Vệ Lâm tìm đến Từ Thanh Dẫn, đột nhiên y vén áo quỳ xuống.

Y cúi đầu: “Từ nhỏ thuộc hạ lớn lên trong doanh trại tướng quân, tướng quân đối đãi với thuộc hạ ơn trọng như núi, tựa như phụ thân thứ hai! Mạng của thuộc hạ kiếp này là của nhà họ Lý, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không phản bội ngài!”

Lý Hạc Minh không nói gì, chỉ nhấc ấm trà lên, rót vào ly của y cho thật đầy rồi ném một viên băng vào. Khối băng rơi vào trong chén phát ra âm thanh nhỏ, Hà Tam nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, không đợi viên băng kia tan ra, y đã nâng chén trà uống một hơi cạn sạch.

Lý Hạc Minh nói: “Đứng lên đi!”

Hà Tam đứng lên, trong đầu hắn xoay chuyển, đột nhiên hiểu rõ: “Người ở sau lưng Bạch cô nương, là người đã cứu Vệ Lẫm, hắn ta muốn dùng nàng để khống chế hành vi của Vệ Lẫm?”

“Đúng vậy.”

Hà Tam nắm chặt đao, hỏi: “Người đó là ai?”

“Nhị hoàng tử, Chu Hi!”

 

------oOo------