Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 27: CUỐI CÙNG NÀNG ĐÃ BIẾT!




Khi Hà Tam nghe được tin Hoàng Thượng ban hôn cho Lý Minh Hạc và Lâm Ngọc, phản ứng đầu tiên của hắn là khẳng định cây nhân duyên trên Linh Vân Tự vô cùng linh thiêng, tiếp đó, hắn cảm thấy chuyện tốt của mình và Bạch Trăn cô nương cũng sắp thành.

Năm nay nhận bổng lộc và ban thưởng xong, hắn gom với số tiền để dành bao năm qua cũng đủ để chuộc người ra ngoài.

Lại nói, Hà Tam có một chuyện về Lâm tiểu thư mà vẫn chưa nói cho Lý Hạc Minh biết, lúc trước định nói, nhưng lúc sau bận tối mắt tối mũi, cho nên đã quên mất chuyện này, mà hiện tại hai người đã định hôn sự rồi, cũng không cần thiết nhắc đến chuyện này nữa.

Hà Tam sẽ không biết, việc này nếu hắn không nói thì e là cả đời này Lý Hạc Minh sẽ không biết được.

Ngày ấy ở núi Linh Vân, khi Lý Hạc Minh đi gặp Vương Nguyệt Anh, Lâm Ngọc rửa mặt chải đầu xong đi đến xem cây nhân duyên trăm tuổi linh thiên mà Hà Tam nói.

Ngày đó mưa bụi mịt mờ, chân Lâm Ngọc bị thương, nhưng nàng biết, sau hôm nay, nàng sẽ xuống núi, chôn vùi màn sương mù trong lòng tại Linh Vân Tự, cho nên một mình cầm ô đến khoảng sân của cây nhân duyên.

Tán cây cao vút, treo đầy thẻ bài viết tên họ người trong lòng, che kín cả bầu trời thật sự khiến người khác phải kính sợ. Ngoại trừ ở trong cung, đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc nhìn thấy cây Ngô Đồng to lớn như vậy.

Khi nàng đến, Hà Tam đang đứng chắp tay trước cây cổ thụ, đưa lưng về phía nàng, cúi đầu lầm bầm cầu khấn gì đó, như thể cây cổ thụ sẽ mang những lời thì thầm này truyền lên tinh tú trên cao.

Lâm Ngọc không ngờ nơi này có người, nàng sợ mình gây ra tiếng động quấy rầy Hà Tam, cho nên cầm dù nhảy lò cò men theo tường. Có lẽ Cẩm Y Vệ đều tai thính mắt tinh, Hà Tam vẫn nghe thấy tiếng bước chân nhảy lộc cộc của nàng.

Hà Tam quay đầu lại nhìn, thấy đó là Lâm Ngọc liền sửng sốt, khuôn mặt thô ráp không hiểu sao lại ửng hồng.

Lâm Ngọc ít khi nhìn thấy nam nhân đỏ mặt, nàng biết mình đã quấy rầy hắn, liền cười ái ngại: “Thật xin lỗi, có muốn ta tránh mặt một chút không?”

“Không, không, không cần đâu!” Có lẽ bởi vì bản thân không được đọc sách, nên Hà Tam không biết cách để đối đáp với người ôn nhu, lễ nghĩa, hắn gãi sau gáy: “Ta đã cầu xong rồi!”

Lâm Ngọc cười: “Ngươi đứng dưới mưa lớn để cầu nhân duyên, thì người ngươi thích hẳn là một cô nương rất tốt!”



Hà Tam cười hề hề: “Nàng thật sự rất tốt!”

Hắn thấy Lâm Ngọc muốn đi đến dưới tán cây, vội đưa cánh tay ngang ra: “Nếu người không ngại, cứ vịn ta, ta cho người mượn điểm tựa!”

Lâm Ngọc đặt tay lên: “Đa tạ!”

Hà Tam đỡ Lâm Ngọc đến dưới tán lá xum xuê của cây Ngô Đồng, đợi cho nàng vịn vào hàng rào đứng vững mới buông tay ra. Hắn tán gẫu: “Lâm tiểu thư đến đây để tìm Trấn Phủ Sử sao? Hay là đến cầu nhân duyên? Nếu là đến tìm Trấn Phủ Sử thì người đến không đúng lúc rồi, ngài ấy vừa mới đi!”

Hà Tam không nói Lý Hạc Minh đến đây để cầu nhân duyên, chỉ hắn mất mặt là đủ rồi, không dám kéo theo đại nhân của mình.

Lâm Ngọc nghe Lý Hạc Minh vừa mới ở đây thì ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không hỏi hắn đến đây làm gì. Lúc trước, Từ Thanh Dẫn nói trong lòng hắn có ôm ấp bóng hình của một cô nương, chắc là hắn đến để cầu nhân duyên với cô nương kia.

Lâm Ngọc lắc đầu: “Lúc trước ngươi nói cây này rất linh thiêng, cho nên, ta hơi hiếu kỳ muốn đến xem thế nào!”

Nàng vừa nói, nâng mái dù, đứng dưới tàng cây ngửa đầu lên nhìn, một cây Ngô Đồng tràn ngập thẻ bài nhân duyên ẩn hiện trong lá, đong đưa theo gió, Lâm Ngọc quan sát một hồi, có ít nhất mấy ngàn thẻ trên này.

Đột nhiên, nàng nghe thấy trên đỉnh đầu có một cành cây phát ra âm thanh lạ, Hà Tam phản ứng nhanh, vội kêu lên: “Lâm tiểu thư cẩn thận!” Hắn bất chấp lễ nghĩa đưa tay kéo nàng lùi về sau.

Ngay sau đó, cành cây kia dường như không chịu nổi trọng lượng, đứt gãy, hơn mười thẻ bài nhân duyên rơi “lộp độp” trước mặt Lâm Ngọc.

Tiểu hoà thượng đang ngủ gục trong viện nghe thấy âm thanh này, hoảng hốt cầm dù chạy ra, một bên lắc đầu niệm “a di đà phật”, một bên nhặt thẻ bài nhân duyên lên.

Đêm qua mưa rơi không dứt, phần lớn thẻ bài ở đây đều bị xối ướt, nhưng Lâm Ngọc thấy trong đó có một thẻ bài dường như treo cách đây không lâu, mặt gỗ khô ráo, chỉ dính chút nước mưa khi vừa rơi xuống đất.

Hà Tam cũng nhìn thấy thẻ bài này, hắn nhặt thẻ trên đất lên, lật qua lật lại, sau khi thấy hai chữ “Lâm Ngọc” hắn kêu lên: “Ối! Sao thẻ bài của Trấn Phủ Sử lại rơi rồi!”



Lâm Ngọc nghe vậy, liền quay đầu lại nhìn, chữ trên thẻ bài bất phàm, đầu bút sắc nhọn, uốn lượn như nước chảy mây trôi, là một nét chữ cực kỳ đẹp

Khi nàng nhìn thấy chữ trên mặt gỗ kia, nàng sửng sốt một hồi: “Thẻ bài của Lý đại nhân sao?”

Hà Tam nhìn ra Lâm Ngọc không có ý gì với Lý Hạc Minh, vừa rồi vạ miệng, hắn gượng cười: “Vâng, của Lý đại nhân mới treo lên!”

Hắn cảm thấy thẻ bài này mình không nên cầm, bèn đưa lại cho Lâm Ngọc.

Tiểu hoà thượng ở bên cạnh nhặt thẻ bài, mặc kệ xiêm y bị ướt, hắn ôm toàn bộ thẻ bài vào ngực, rồi nhìn thẻ bài trong tay Lâm Ngọc, thở dài: “Đáng tiếc!”

Hà Tam vừa nghe xong, hắn cảm thấy không hài lòng, hỏi: “Tiểu Sư Phó nói vậy là có ý gì?”

Tiểu hoà thượng nói: “Sư phụ có nói, thẻ bài đã rơi xuống rồi thì không thể treo lên nữa, nếu treo lên thì là cưỡng cầu ý trời!”

Hà Tam lắc đầu: “Ta thấy sự phụ ngươi sợ treo nhiều quá làm chết cây thôi!”

Tiểu hoà thượng nghe xong cảm thấy cũng có lý, gật đầu: “Cũng có thể!”

Hai người một lớn một nhỏ nói chuyện, Lâm Ngọc nhíu mi lại, nhìn thẻ bài trong tay một hồi lâu, nàng không biết phải làm sao với thẻ này.

Cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn nhánh cây gần đó, buông dù, đưa tay kéo nhánh cây lại gần mình một chút, rồi treo thẻ nhân duyên của Lý Hạc Minh lên lại.

Hà Tam giật mình, không biết Lâm Ngọc có ý gì, Lâm Ngọc cũng không giải thích, nàng đưa tay lắc lắc thẻ bài để chắc chắn nó không rơi xuống lần nữa, sau đó hai người cáo từ, nàng cầm dù rời đi trước.

Lâm Ngọc không biết vì sao mình phải giúp Lý Hạc Minh treo thẻ bài lên cây mà không phải giao lại cho tiểu hoà thượng. Nhưng khi đó nàng chưa nghe Trạch Lan kể về chuyện Lý Hạc Minh đến Giáo Phường Ti tìm cô nương, nếu không nàng đã ném thẻ của hắn vào bếp lò rồi cũng nên.