Edit: Phương Dưa | Beta: Phương June
***
Yên tâm đi điện hạ, ta đã học rồi
Hai người trầm mặc rời khỏi tiểu viện tạm giam Hoắc Khang Thắng.
Dù Triệu Miên đã rời đi nhưng lòng vẫn còn đặt trên người Hoắc Khang Thắng.
Những lời Hoắc Khang Thắng nói cũng là vấn đề mà y và Ngụy Chẩm Phong phải đối mặt, cũng là vấn đề giữa Nam Tĩnh và Bắc Uyên. Nam Tĩnh nhất định phải lấy được bảo tàng Tây Hạ, dù không thể độc chiếm thì cũng phải lấy được một chén canh. Nhưng nhìn từ góc độ của Bắc Uyên thì đương nhiên nước y đừng mong được hưởng ké một phân một hào nào.
Nếu sau này Ngụy Chẩm Phong trở mặt quay lưng lại với y vì chuyện này thì cũng là hợp tình hợp lí. Dẫu biết Hoắc Khang Thắng đang muốn chia rẽ quan hệ của hai nước Nam-Bắc thì họ cũng không có cách nào phủ nhận sự thật này.
Triệu Miên không khỏi hướng mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong, chỉ gặp dáng vẻ nặng nề của Ngụy Chẩm Phong đang trầm tư suy tính, đại khái là cũng xoắn xuýt vấn đề y hệt mình.
Triệu Miên an ủi: "Chuyện này nghĩ nhiều cũng vô ích. Bằng không thì cứ giải quyết vấn đề trước mắt trước đã, chuyện liên quan đến tính mạng lớn hơn cả trời mà."
Ngụy Chẩm Phong nhìn y, buồn cười nói: "Ngươi cho rằng ta đang nghĩ nhiều về chuyện gì?"
"Đương nhiên là chuyện về di bảo Tây Hạ."
"Giỏi thật đấy, tới chuyện này cũng bị ngươi đoán trúng. Vậy thì tối nay chúng ta làm ở đâu?" Ngụy Chẩm Phong nói với giọng điệu thoải mái tự nhiên thường ngày: "Chỗ ngươi hay là chỗ ta?"
Triệu Miên ngẫm nghĩ một lát, nói: "Đến chỗ ta đi, gần với chỗ của Hoắc Khang Thắng, lỡ như bên đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì chúng ta cũng có thể chạy tới kịp thời."
Mặt Ngụy Chẩm Phong đầy vẻ phức tạp.
Còn "Chạy tới kịp thời" nữa, Thái tử điện hạ xem chuyện lên giường với hắn là gì... giống ăn cơm à? Đặt đũa xuống là có thể rời đi.
Lời mỉa mai đến bên miệng lại bị Ngụy Chẩm Phong nuốt vào. Mặc dù hắn không có kinh nghiệm gì, nhưng trực giác mách bảo với hắn rằng tốt nhất đừng nên chọc tức Triệu Miên.
"Được." Ngụy Chẩm Phong nói: "Nghe ngươi."
Triệu Miên đi về phòng. Y phát hiện Ngụy Chẩm Phong vẫn luôn đi theo mình, thấy lạ hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Ngụy Chẩm Phong cũng khó hiểu đáp: "Không phải đã bảo đến chỗ ngươi sao?"
Triệu Miên nói: "Ngươi chuẩn bị xong rồi hãy đến."
"Chuẩn bị? Ta phải chuẩn bị cái gì à?" Ngụy Chẩm Phong "À" một tiếng, phản ứng lại: "Ta biết rồi, ta phải đi tắm rửa thay quần áo mới phải."
Triệu Miên nhắc nhở hắn: "Ngoài tắm rửa thay quần áo ra thì vẫn còn chuyện khác."
Ngụy Chẩm Phong khó hiểu: "Khác?"
Nhìn cái phản ứng này của Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên biết ngay Tiểu vương gia là một tên không biết thân biết phận: "Lần trước ngươi đã nằm trên rồi. Tháng này nói sao cũng nên đến phiên ta."
Ngụy Chẩm Phong: "... ?"
Triệu Miên liếc xéo hắn, nói thẳng: "Với kỹ năng giường chiếu đó của ngươi, chắc ngươi sẽ không khờ dại nghĩ là tháng này ta vẫn sẽ để ngươi đè ta chứ."
Ngụy Chẩm Phong cứng đờ, hắn hé miệng định phản bác nhưng lại không tìm được lý do.
Theo lý mà nói, hắn với Triệu Miên thay phiên là công bằng nhất. Song cổ trống mái chỉ yêu cầu người trúng cổ viên phòng chứ cũng không bắt buộc ai trên ai dưới. Với tính tình của Triệu Miên, lần trước đã bị hắn chơi đùa không nhẹ nên tháng này chắc chắn y sẽ nghĩ trăm phương ngàn cách để lấy lại danh dự.
Vậy mà lúc trước hắn sơ ý không tìm cách đối phó trước.
Tính sai rồi.
Ngụy Chẩm Phong vắt óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói một câu: "Ta cao hơn ngươi."
Triệu Miên cau mày lại.
Ngụy Chẩm Phong tính chơi trò gì đây?
Ngụy Chẩm Phong tự cho đã tìm được điểm đột phá, nói tiếp: "Còn đánh nhau giỏi hơn ngươi."
Triệu Miên cười lạnh nói: "Chẳng lẽ vương gia quên rằng mình đang ở địa bàn của ai à? Có cần Cô bảo Thẩm Bất Từ trói vương gia vào đầu giường của Cô không."
Ngụy Chẩm Phong giãy dụa: "... Phản ứng của ta cũng nhanh hơn ngươi?"
Sắc mặt Triệu Miên bỗng dưng trầm xuống, buột miệng thốt ra những lời từ tận đáy lòng: "Chẳng phải vì lúc đó ta phải đối mặt với Lí Nhị à! Nếu lúc đó là mặt của chính ngươi thì sao Cô lại có thể phản ứng muộn đến vậy."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Ngươi có tin là dù lúc đó ta dùng mặt mình thì ngươi vẫn chậm hơn hay không."
Triệu Miên vẫn muốn phản bác, đột nhiên nhận ra mình đang bị Ngụy Chẩm Phong dắt mũi, chuyện ai nhanh ai chậm căn bản không phải vấn đề mấu chốt, tranh luận chuyện này có nghĩa lý gì đâu.
"Ha, ngươi cũng kiêu ngạo lắm. Tóm lại, còn nửa canh giờ nữa mới đến giờ Tý." Triệu Miên lạnh lùng nói: "Cô khuyên vương gia đừng có giãy dụa vô ích, làm xong sớm chút thì còn có thể đi thẩm vấn Hoắc Khang Thắng tiếp."
Nói xong, Triệu Miên bước vào trong phòng, đóng sầm cửa lại trước mặt Ngụy Chẩm Phong.
Bạch Du đã tri kỉ chuẩn bị nước nóng để tắm rửa từ lâu. Triệu Miên ngâm mình trong nước nóng, gương mặt bị hun đỏ bừng. Ngâm một lúc, y cảm giác nhiệt độ nước chẳng những không giảm xuống mà còn có xu thế dần dần tăng cao.
... Vì y đang nghĩ đến chuyện sắp phải giải cổ với Ngụy Chẩm Phong sao?
Đừng căng thẳng, mình làm được mà.
Lúc y mười lăm, mười sáu tuổi dần hiểu sự đời, phụ hoàng đã dạy y về mấy thứ này, cũng yêu cầu y giữ mình trong sạch, có trách nhiệm với bản thân cũng như với người khác. Dù có thiếu kinh nghiệm đến đâu thì cũng không thể nào tệ hơn Ngụy Chẩm Phong được.
Dừng, đừng nghĩ nữa, càng nghĩ cơ thể càng nóng, bằng không nghĩ đến chính sự để thư giãn một chút vậy.
Triệu Miên ép bản thân nghĩ về chuyện di bảo Tây Hạ, đột nhiên ánh mắt lại rơi vào tấm gương trong phòng. Do dự mãi y mới ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo vào, đầu tóc ẩm ướt cũng không kịp lau khô mà đi giấu tấm gương trước. Ai ngờ y vừa giấu kín tấm gương xong cửa đã bị gõ vang.
Trong chốc lát Triệu Miên hơi luống cuống, y chậm rãi hít một hơi thật sâu, sau khi xác định bản thân đã mặc chỉnh tề y mới thong thả mở cửa phòng.
Ngụy Chẩm Phong xuất hiện ở trước mặt y với cơ thể đầy hơi ẩm.
Triệu Miên cố gắng bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi đến rồi."
Mái tóc dài của Ngụy Chẩm Phong vẫn chưa khô, mi mắt cũng ẩm ướt, khi chớp mắt giọt nước lăn xuống nốt ruồi lệ rồi khẽ vỡ ra nơi mí mắt. Hắn mặc thường phục rộng rãi màu đỏ thắm, có lẽ là đi vội nên dây thắt lưng vẫn chưa được thắt đàng hoàng, cổ áo rộng thùng thình để lộ một khuôn ngực gầy gò.
Ngụy Chẩm Phong cũng đang nhìn y, nhìn mặt y, nhìn y vì mất tự nhiên mà rủ mắt xuống, nhìn vòng eo được y phục che đậy kín kẽ của y. Sau đó, Ngụy Chẩm Phong tiến lên một bước, xoay người đóng cửa lại.
Nghe tiếng đóng cửa, mọi suy nghĩ của Triệu Miên dường như bị khóa lại. Hình như y không thể nào nghĩ đến chính sự, trừ chuyện về người trong phòng ra, y không nghĩ được bất cứ điều gì nữa.
Triệu Miên lấy lại bình tĩnh nói với Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi lên giường nằm đi."
"Đừng vội, điện hạ." Ngụy Chẩm Phong chắp hai tay sau lưng: "Trước khi giải cổ, bản vương có một yêu cầu quá đáng."
Triệu Miên đột nhiên có dự cảm không lành: "Nói."
"Ta có thể dùng gương mặt này để ngủ với ngươi không?"
Ngụy Chẩm Phong nói, hắn lấy thứ được giấu sau lưng ra —— một tấm mặt nạ da người được chế tác tinh xảo mà Triệu Miên không thể quen thuộc hơn.
Nước da ngăm đen, ngũ quan bình thường không có gì đặc biệt, không có hai nốt ruồi lệ mà y thích nhất, không phải mặt của Lí Nhị thì của ai.
Mặt Triệu Miên lập tức vô cảm, hờ hững gật đầu: "Được lắm, Ngụy Chẩm Phong, ngươi không có thuốc giải."
Ngụy Chẩm Phong chẳng những không bị uy hiếp mà ngược lại còn cầm mặt nạ xem xét kỹ càng: "Lúc trước không thấy gì, bây giờ nhìn lại thì thấy da đen đúng là không đẹp bằng da trắng, bên trên cũng không có hai nốt ruồi lệ mà Thái tử điện hạ thích, làm sao bây giờ nhỉ?" Thiếu niên giả vờ đeo mặt nạ lên: "Với gương mặt này, điện hạ có phản ứng nổi không?"
Triệu Miên nhắm mắt lại. Y cảm giác mình sắp bị hắn làm tức chết.
Ghê tởm quá đi mất, lúc đó y nên bảo Bạch Du đi nghiên cứu cái suối nước nóng có thể tẩy hết mọi loại dịch dung mới phải!
Triệu Miên mạnh miệng nói: "Cô tắt đèn, nghĩ đến mặt của ngươi mà làm."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Được, điện hạ có thể thử xem sao."
Triệu Miên: "..."
"Vậy ta đeo lên nha?"
Mắt Triệu Miên sắc như đao đâm lên trên người Ngụy Chẩm Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám? Ngụy Chẩm Phong, nếu ngươi dám lấy gương mặt của người khác để lên giường với Cô, dù có phải đánh giết tới Thịnh Kinh Bắc Uyên thì Cô cũng sẽ không tha cho ngươi!"
"Không dám không dám." Ngụy Chẩm Phong vứt mặt nạ qua một bên, bước đến trước mặt Triệu Miên, ấn vai để y ngồi xuống ghế, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt y, chủ động bày ra tư thái hèn mọn, ngẩng đầu nhìn y, ngôn từ khẩn thiết: "Bằng không ngươi cho ta thêm một cơ hội nữa đi? Nếu tháng này ngươi vẫn không hài lòng, tháng sau và cả tháng sau nữa ta tuyệt đối sẽ để ngươi làm."
Triệu Miên trừng Ngụy Chẩm Phong, chất vấn: "Ngươi không muốn nằm dưới tới vậy sao?"
Y đã nghĩ kỹ rồi. Nếu Ngụy Chẩm Phong nói "Phải" thì y sẽ thi triển đạo lý "Chuyện mình không muốn làm thì đừng ép người khác làm", buộc Ngụy Chẩm Phong phải khuất phục dưới cộng đồng tôn sùng đạo của Khổng Tử và Mạnh Tử của Nam Tĩnh và Bắc Uyên.
Nếu Ngụy Chẩm Phong nói "Không phải", vậy y cũng có thể nói "Không phải thì tại sao ngươi không cho ta đè" .
Ai ngờ Ngụy Chẩm Phong không nói "Phải", cũng không nói "Không phải", mà chỉ nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không thấy nằm dưới là ở "Thế yếu" ." Thiếu niên dừng một chút, thản nhiên như gương mặt của Triệu Miên lúc nói thích hắn vậy: "Ta chỉ đơn thuần muốn đè ngươi mà thôi."
Sự thẳng thắn của Ngụy Chẩm Phong suýt chút nữa đã làm Thái tử điện hạ giật mình sợ hãi. Triệu Miên ngu ngơ trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt sắc bén: "Làm càn! Cô là người ngươi muốn đè là đè sao?"
Ngụy Chẩm Phong nhíu mày: "Vậy phải làm sao mới đè được?"
Triệu Miên lạnh giọng nói: "Nếu ngươi và ta đã không cách nào thống nhất ý kiến thì chỉ còn lại một cách."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Cách gì."
Triệu Miên không nhiều lời, rút bội kiếm treo trên vách tường ra, không chút do dự đâm về phía Ngụy Chẩm Phong: "Xem kiếm!"
Ngụy Chẩm Phong: "..."
Trong cả sứ quán Nam Tĩnh, người mà Ngụy Chẩm Phong xem là đối thủ chỉ có một, đó là Thẩm Bất Từ. Thấy Triệu Miên quyết tuyệt đến vậy, Ngụy Chẩm Phong chỉ cho là y sẽ gọi Thẩm Bất Từ, không ngờ Thái tử điện hạ cũng chỉ cứng miệng mà thôi.
Năm chiêu qua đi, kiếm của Triệu Miên bị hắn cướp đi, người cũng bị hắn ôm vào trong lòng nhưng Thái tử điện hạ vẫn không mở miệng gọi người, chỉ lộ ra biểu cảm không cam tâm mà trào phúng hắn: "Ngươi cũng chỉ có tí thân thủ là giỏi thôi."
Không chờ hắn trả lời, Thái tử điện hạ lại nói: "Giờ Tý sắp tới, Cô không muốn chịu đựng sự thống khổ khi cổ phát, tạm thời cho ngươi làm một lần. Nếu lần này ngươi dám làm ta đau nữa thì hai lần trăng tròn tiếp theo ta nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, trả lại gấp trăm lần."
Ngụy Chẩm Phong bật cười, đưa tay tùy ý vuốt vuốt lên tóc y: "Yên tâm đi điện hạ, ta đã học rồi."
Triệu Miên mấp máy môi, để chút nữa dễ chịu hơn một chút, y nhịn xấu hổ nhắc nhở: "Bên gối có một bình sứ chứa thuốc mỡ, ngươi nhớ phải dùng đó."
"Thuốc mỡ?" Ngụy Chẩm Phong hiếu kỳ nói: "Để làm gì?"
Cơ thể Triệu Miên đột nhiên cứng đờ.
Học rồi, cái này mà gọi là đã học rồi hả? Ngụy Chẩm Phong ngươi học cái gì rồi hả? !
Triệu Miên không quan tâm tới mặt mũi nữa, giãy dụa trong ngực Ngụy Chẩm Phong: "Ngụy Chẩm Phong ta tin ngươi quỷ quái rồi đó. Ngươi... Thả ta xuống! Người đâu, Thẩm —— "
Ngụy Chẩm Phong bất đắc dĩ ôm chặt người lại: "Ta đùa ngươi thôi, nhìn không ra à? Ta cũng đâu có ngốc."
Triệu Miên tức giận đến mức muốn cắn người: "Chuyện này có thể đùa giỡn được sao?"
Ngụy Chẩm Phong cười cười, hơi ngây ngô nói: "Ta... Ta hơi căng thẳng, nên định chọc ngươi để thả lỏng tí thôi, xin lỗi mà." Hắn ôm Triệu Miên đi về phía giường: "Nhưng mà ta rất tò mò một chuyện, ngươi biết rõ bản thân đánh không lại ta, sao còn muốn đấu với ta?"
Triệu Miên do dự không biết có nên nói thật hay không.
Miệng Ngụy Chẩm Phong tiện như vậy mà hắn còn dám thừa nhận bản thân căng thẳng, vậy y có cần nói dối không?
Dù sao cho dù bây giờ y không nói thật thì chắc chắn chút nữa Ngụy Chẩm Phong cũng sẽ bắt y nói thật thôi.
"Cố gắng chút cũng được mà, cũng đâu thể không làm gì mà đồng ý để ngươi đè chứ." Triệu Miên nghiêng mặt trước ngực Ngụy Chẩm Phong, thấp giọng nói thật: "Vậy thì... cũng mất mặt quá."
Đánh một trận rồi làm, ít ra y còn có thể tự an ủi rằng mình đã cố rồi, nhưng đánh không lại y cũng hết cách.
Triệu Miên nói xong, nửa ngày trời cũng chưa thấy Ngụy Chẩm Phong trả lời nên Triệu Miên không thể không chủ động nhìn hắn.
Chỉ thấy Ngụy Chẩm Phong cũng đang nhìn y chăm chú, mắt sáng như sao, mang theo một loại nguy hiểm như sắp sa đọa trầm luân nào đó.
Triệu Miên hỏi: "Sao vậy."
Ngụy Chẩm Phong chậm rãi cong môi: "Mất mặt đâu nào?" Lực cánh tay của thiếu niên rất tốt, một tay ôm y một cái tay khác vẫn còn dư sức cởi đai lưng bằng ngọc của y: "Dù có nằm dưới ta thì ngươi cũng là một Thái tử điện hạ cực kỳ cực kì tôn quý mà."