Edit: Phương Na | Beta: Phương June
***
Đúng là ngươi không sợ chết
Ngụy Chẩm Phong không nói gì, không thấy được biểu cảm của hắn khiến Triệu Miên lại càng hoảng loạn không thể giải thích được.
Nhìn mặt đoán ý là điểm mạnh của y, nhìn thấy mặt Ngụy Chẩm Phong, nghe thấy giọng Ngụy Chẩm Phong thì y mới có thể phán đoán được tâm trạng hiện tại của đối phương.
Nhưng bây giờ không những Ngụy Chẩm Phong không nói gì, đến cả một động tác cũng không nói, ngoài trái tim đang đập mạnh mẽ và thứ kia của hắn thì y không còn cảm nhận được gì.
Nếu Ngụy Chẩm Phong dám làm chuyện vượt quá sự chịu đựng của y, dù có chết y cũng phải kéo Ngụy Chẩm Phong chết cùng!
Triệu Miên không thể chịu đựng cơn giày vò không tên này nữa nên quyết định quay lại nhìn Ngụy Chẩm Phong, thế nhưng Ngụy Chẩm Phong đã chủ động giúp y xoay lại.
Cuối cùng y cũng thấy được biểu cảm của hắn rồi.
Nét ngây ngô của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khát khao thuộc về một người đàn ông trưởng thành, được hai nốt ruồi lệ phóng đại vô hạn, trong mắt có phần trĩu nặng, bị hàng mi dày che khuất nhưng ánh mắt ấy vẫn còn sáng đến lạ thường
... Là đẹp, đẹp nến mức ngay cả y cũng chưa từng đau đến thế.
Cả người y cứng đờ không kiềm chế được.
Ngụy Chẩm Phong cảm giác được phản ứng của Triệu Miên, hắn nhíu mày lại, dù đã mệt nhưng vẫn bình tĩnh duy trì việc công xử theo phép công: "Ôm chặt ta."
Triệu Miên nào nghe lời được vậy, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Mãi đến khi Ngụy Chẩm Phong tỏ vẻ bất mãn, dùng cách đặc biệt để thúc dục đối phương, hắn nâng tay lên một cách không hề tình nguyện ôm lấy cổ thiếu niên.
Đêm khuya đã muộn,trên vách đá còn lưu lại một tầng hơi sương. Đêm thu lạnh lẽo thế này nhưng chỉ có suối nước nóng, đống lửa và hai thanh niên là ấm áp.
Ngụy Chẩm Phong thu dọn một chút cho hai người, sau đó sải bước dài ôm thái tử điện hạ đã hôn mê bất tỉnh lên bờ.
Quần áo hai người ướt đẫm, nhưng ít nhất quần áo Ngụy Chẩm Phong vẫn còn mặc được, còn Triệu Miên đã tả tơi từ lâu, phải lấy tay che lại mới khuất đi những dấu vết trên người y.
Ngụy Chẩm Phong lấy chăn bông trong nhà đắp lên người Triệu Miên. Rời khỏi suối nước nóng, gió lạnh thổi lên cơ thể đã ướt đẫm của hai người, rất dễ khiến cho người ta sinh bệnh.
Hắn liên tục cho thêm ống trúc vào đống lửa khiến ngọn lửa càng bùng to hơn, hơi ấm của ngọn lửa xua tan cái se lạnh của cuối thu.
Ngụy Chẩm Phong ngước mắt nhìn về phía Triệu Miên hôn mê không tỉnh.
Mái tóc dài bết vào mặt, nửa đôi môi tái nhợt như giấy, nửa còn lại đỏ tươi như máu. Y cuộn người thành một quả cầu nhỏ, trong lúc mơ ngủ vẫn còn nhíu mi lại, không biết vì lạnh hay vì đau mà cơ thể gầy yếu tắm trong ánh lửa của y như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Mặc dù đã rệu rã nhưng người này vẫn cứ mạnh miệng không thôi.
Ngụy Chẩm Phong nghĩ.
Lửa lớn nhanh chóng hong khô quần áo hai người. Ngụy Chẩm Phong ôm Triệu Miên lên chiếc giường trong phòng nhỏ, sau đó quay về phòng ngủ của mình.
Một đêm này đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Nhưng hắn đã sống, sống sót cùng Triệu Miên.
Ngụy Chẩm Phong nằm trên giường, nâng tay lên nhìn tay mình dưới ánh trăng sáng. Lớp da đen tan đi, phía dưới là màu da vốn có chỉ cần nhìn sơ qua đã có thể thấy một sợi chỉ đỏ thắm nổi bật.
Mỗi tháng Song cổ đực cái sẽ phát tác vào ngày mười lăm, nếu trong một tháng tiếp theo hắn và Triệu Miên không tìm được giải dược, vậy chẳng phải kỳ trăng tròn đó họ lại phải....
Ngụy Chẩm Phong nhớ lại tình cảm lúc đó.
Bốn chữ, rất khó hình dung.
Cảm khác khi ở bên trong cơ thể Triệu Miên đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao người ta lại đắm say trong phong nguyệt như vậy. Với hắn mà nói, say đắm vẫn có thể lý giải được, nhưng không đến mức có sự hạnh phúc như thế này.
Thật sự thoáng đó hắn cũng hiểu biểu cảm khi ấy của Triệu Miên ra làm sao.
Thái tử điện hạ lúc nào cũng thịnh khí bá đạo đã bị hắn làm đến mức sắp hỏng mất, gương mặt tinh xảo tôn quý lộ ra vài phần mềm yếu thần phục, cuối cùng là giận đến phát điên lên, rồi lại tủi thân thổ lộ ra tiếng lòng của mình.
Cơ thể này mềm mại bao nhiêu thì miệng mồm lại mạnh mẽ bấy nhiêu. Cuối cùng, ngay cả miệng cũng không mở ra được nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Vì sống bên ngoài quá lâu nên cũng hình thành thói quen ngủ nông cho Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên vừa đi vào hắn đã tỉnh giấc.
Hắn mở to hai mắt, quả nhiên nhìn thấy một bóng người rõ ràng lảo đảo hướng về phía hắn.
Hai người vừa trải qua lần phát cổ đầu tiên, Triệu Miên vẫn phải đơn phương thừa nhận đêm qua mình đã xỉu. Sáng sớm vẫn vác được 'thân tàn chí không tàn' này sang tìm hắn, chắc chắn là muốn làm chuyện gì đó xấu xa.
Thấy y đi đứng khó khăn, eo cũng không ưỡn thẳng được, còn vừa phải vịn tường để đi, Ngụy Chẩm Phong chợt có dự cảm không tốt.
Hắn vẫn giữ tư thế ngủ, nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân Triệu Miên càng lúc càng gần, cuối cùng dừng ở mép giường hắn.
Hắn có thể cảm nhận ánh mắt Triệu Miên đang dán lên mặt mình, gần như là nhìn hắn rất lâu, hơi thở cũng trở nên dồn dập, sau đó ----
Đột nhiên Ngụy Chẩm Phong mở mắt ra, nhanh chóng tóm được cánh tay đang cầm dao găm của Triệu Miên.
Nữa hả? Tên nhóc này bị trí nhớ ngắn sao?!
Cơn giận của Ngụy Chẩm Phong vừa dâng lên, vừa định bùng phát thì ----
BỐP!
Triệu Miên dùng cái tay không cầm dao găm hung hăng giáng một cái tác lên mặt hắn. Động tác của Triệu Miên quá nhanh mà lực chú ý của hắn đang đặt trên dao găm nên không thể phản ứng kịp.
... Hay cho một chiêu dương đông kích tây này.
Lần thứ hai bị Triệu Miên cho ăn tát, Ngụy Chẩm Phong thiếu điều muốn cột người lại rồi dạy dỗ cho một trận. Nhưng hắn nghĩ lại, ít nhất Triệu Miên chỉ muốn đánh hắn chứ không thật sự muốn giết hắn.
Thái tử điện hạ không cam lòng biết bao nhiêu, ngủ còn không ngủ được mà phải lết nửa cái thân tàn của mình đến thưởng cho hắn cái tát.
Tiếc thật, sức tác này rõ ràng không bằng lần trước, dùng cả lực cho một bạt tai cũng không hằn vết lên mặt hắn, đúng là thảm thật sự.
Mặt Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên không chút cảm xúc, nắm tay chặt hơn, ảm đạm nói: "Thôi bỏ đi, ta không so đo với ngươi."
Ngủ một giấc dậy, Triệu Miên vừa đau vừa mệt, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, cả người hết lạnh rồi nóng, nhưng chuyện đêm qua y nhớ không sót chút nào.
Nếu Ngụy Chẩm Phong đã thích chèn ép y nói thật, vậy hôm nay cứ nói hết cho xong.
Dù sao dáng vẻ chật vật của y cũng bị Ngụy Chẩm Phong thấy nhiều rồi, giữ vẻ trữ quân uy nghiêm một nước với hắn cũng có ý nghĩa gì nữa đâu.
"Rõ ràng ta đã hạ quyết tâm, ta đã chuẩn bị xong hết rồi, tại sao lại phát điên với ta!" Triệu Miên muốn dùng giọng cao cao tại thượng để lên án mạnh mẽ hành động tàn ác của Ngụy Chẩm Phong, nhưng lúc y mở miệng, chỉ có tiếng được tiếng mất: "Chẳng lẽ vì ngươi là Ngụy Chẩm 'Phong*' thì thích phát điên lúc nào thì làm lúc đấy hả?! Ngươi còn uy hiếp ta, quá làm càn rồi, ngươi thật sự không sợ chết."
*Phong ở đây là phong nguyệt đóa mn, chắc phải đổi tên anh là Ngụy Chẩm Chịch hihihi)
Ngụy Chẩm Phong: "..."
Cơn giận vì bị tát của Ngụy Chẩm Phong lập tức tiêu tán phân nửa.
Hầu hết tính khí của thiếu niên đều như vậy, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Lời thú nhận chân thành của một chàng trai và câu đùa giỡn đồng âm khó hiểu cũng làm hắn thấy buồn cười.
Rõ ràng hắn biết bây giờ không phải là lúc để cười, nếu không sẽ càng khiến điện hạ bị kích thích dữ dội hơn nữa.
Ngụy Chẩm Phong nghĩ nghĩ, sau đó do dự nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai run rẩy của Triệu Miên.
Thật sự hắn không biết phải dỗ dành người khác như thế nào, im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nói ra được câu: "Được rồi được rồi, ta sai ta sai, xin lỗi."
Triệu Miên nói giọng khàn khàn: "Đừng chạm vào ta."
Ngụy Chẩm Phong liền lấy ra tay: "Vậy ngươi ngồi đi."
Nghe thấy chữ 'ngồi' lại càng khiến mặt Triệu Miên khó coi hơn nữa, lẩm bẩm: "Ngươi nói ta phải ngồi thế nào đây hả..."
Ngụy Chẩm Phong ngơ ra xong liếc mắt xuống phía dưới eo Triệu Miên, đột nhiên chột dạ: "Vậy thôi ngươi nằm đi. Lại đây lại đây, bổn vương tự mình hầu hạ Thái tử điện hạ ngủ."
Nghe thấy bốn chữ 'thái tử điện hạ' khiến Triệu Miên sửng sốt. Y đau đầu dữ dội, đau đến mức sắp mất luôn năng lực tự hỏi: "Ngươi suýt làm ta khóc đấy?"
Ngụy Chẩm Phong tưởng mình nghe nhầm: "Hả?"
Một khi lỗ hổng đã bị xé toạc, Triệu Miên sẽ không thể nào dừng việc mình lên án được nữa. Y đã giữ nó quá lâu, trước mặt phụ hoàng, Thừa tướng, trước mặt văn võ bá quan, trước mặt bạn bè hay người hầu kẻ hạ.
Y quá mệt, quá buồn ngủ, y thật sự... không còn sức giả vờ nữa.
"Ta không khóc được, ta là thái tử mà, thái tử không được khóc." Triệu Miên nhẹ giọng nói: "Ta cũng không làm nũng được, không được dính người luôn."
Ngụy Chẩm Phong cứ cảm thấy đâu đó Triệu Miên nói sai sai, nhưng giờ phút này hắn không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện khác: "Ngươi ổn không? Hay là ngươi mộng du rồi?"
Bình thường thái tử điện hạ sẽ nói những câu này à?
Tầm nhìn của Triệu Miên xuất hiện bóng chồng. Y nhắm mắt, lắc lắc đầu, muốn khiến bản thân mình tỉnh táo hơn một chút. Nhưng khi y tròn xoe mắt lên, trước mắt là một màn đen kịt, hai chân cũng mất sức.
"Triệu Miên?"
Ngụy Chẩm Phong nhanh chóng đỡ lấy Thái tử điện hạ suýt ngất trên mặt đất, xuyên qua chất liệu quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh người trên người đối phương, ngay cả hơi thở y thở ra cũng nóng rực.
Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong khẽ biến: "Người ngươi nóng quá, ngươi bệnh rồi."
Hắn lập tức bế Triệu Miên lên đặt vào giường mình, đắp chăn đàng hoàng: "Ta đi nấu chút nước."
Triệu Miên rúc trong chăn, lộ ra nửa cái đầu: "Vương gia."
"Hửm?"
Giọng Triệu Miên rầu rĩ: "Tại sao ngươi không tự ăn giải được đó luôn đi?"
Ngụy Chẩm Phong thuận miệng đáp: "Lúc nhỏ chúng ta chơi với nhau, thành niên rồi ta tặng ngươi món quà. Ta cho rằng, có lẽ chúng ta là bạn."
Bạn sao?
Dù rằng Triệu Miên không tỉnh táo lắm nhưng bản năng nói xấu nước khác vẫn còn, nhắn nhếch khóe môi, dùng chút sức lực cuối cùng mỉa mai nói: "Người Bắc Uyên các ngươi... sẽ lên giường với bạn của mình à?"
Nguỵ Chẩm Phong: "... Ngươi ngủ đi."
Triệu Miên không chống lại nỗi cơn mệt mỏi nên đã ngủ say trên giường Ngụy Chẩm Phong.
Trong cơn mê, dường như y đã rời khỏi rừng trúc để trở về hoàng cung Nam Tĩnh, về với nhà của mình.
Cơ thể y bé lại, chỉ nhỏ như lúc mình sáu tuổi.
Y khóc, khóc đến đau xé lòng. Y đã quên tại sao mình khóc, khi còn bé lúc tập võ y rất hay khóc, lúc tập võ chạm vào chỗ bị thương sẽ khóc, bị đùa dai cũng khóc, làm hư ngựa gỗ phụ hoàng tặng lúc sinh nhật cũng khóc.
Có thể do quá nhiều lý do nên y không biết điều gì đã làm mình khóc. Để điều ra rõ ràng, y ra khỏi tẩm cung.
Y nhìn thấy hai bóng người, là hai người vô cùng quen thuộc, đó là phụ hoàng và Thừa tướng khi còn trẻ.
Thiếu niên vì lâu rồi chưa gặp các phụ thân mà trong lòng y nhảy cẫng lên một cái. Y chạy như bay đến chỗ hai người, nhưng bước chân của y trở nên ngập ngừng do giọng nói dần dần rõ ràng hơn.
Có vẻ như phụ hoàng và Thừa tướng đang cãi nhau.
Hai phụ thân rất ít khi cãi nhau, lần tước là chuyện chọn thư đồng cho thái tử, lúc này lại là lý do gì?
"Miên Miên nói không muốn ở một mình trong Đông Cung, sao anh cứ khăng khăng bắt nó phải theo thế?" Ánh mắt phụ hoàng nhìn Thừa tướng rõ ràng viết chữ 'anh là cha nó à': "Nó mới năm tuổi thôi."
Thừa tướng nói: "Theo lý thái tử nên ở đông cung, năm tuổi không phải nhỏ."
Phụ hoàng đáp: "Trước kia em ở với cha mẹ đến năm 18 tuổi."
Thừa tướng bất đắc dĩ nói: "Em không thể dạy dỗ hoàng đế một nước theo tập tục quê nhà như vậy được."
Có thể phụ hoàng thấy Thừa tướng nói lý với mình, nghĩ nghĩ, giọng điệu khó khăn thỏa hiệp: "Em lấy một nửa được không? MiênMiên cũng coi như một nửa quê nhà của em rồi, lúc nào nó chín tuổi cho vào đông cung thì sao?"
Lần này Thừa tướng không nhượng bộ như mọi khi nữa mà trầm giọng nói: "Triệu Tê."
Nghe thấy Thừa tướng bỗng nhiên gọi đầy đủ tên mình khiến phụ hoàng sửng sốt, không cam lòng yếu thế nói: "Tiêu tướng có việc gì sao."
Thường tướng nói: "Hôm nay An Viễn Hầu vào cung, tình cờ gặp Miên Miên ở ngự hoa viên."
An Viễn Hầu là võ tướng trung thần của Nam Tĩnh, vào sinh ra tử vì Nam Tĩnh đã nhiều năm, trên mặt không ít vết thương lớn bé chồng chất, còn mất một con mắt, tướng mạo phải dùng từ khó coi để hình dung.
"Hắn thích Miên Miên, trước khi hồi kinh báo cáo nhiệm vụ lần này, hắn đã cố ý tìm kiếm những thợ thủ công lành nghề ở phía bắc cương, làm một cây cung cho Miên Miên. Nhưng mà, khi Miên Miên nhìn thấy hắn..."
Phụ hoàng đoán được vế tiếp: "Miên Miên bị dọa khóc?"
"Không, chỉ là suýt thôi, nó nhịn xuống." Thừa tướng ảm đạm nói: "Nó rõ mắt không dám nhìn An Viễn Hầu, giọng nói lí nhí như ruồi muỗi, nhận quà An Viễn Hầu xong đã trốn phía sau anh."
Phụ hoàng: "..."
"Em có nghĩ đây là chuyện tốt không? Tê nhi?"
Phụ hoàng bị hỏi á khẩu không trả lời được, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn, sau đó trở nên vô cùng rối rắm.
Không khí giằng co của hai người khiến Triệu Miên không chịu được, y lao đến ôm lấy chân phụ hoàng mình.
Phụ hoàng cúi đầu đỡ lấy y, kinh ngạc nói: "Miên Miên?"
"Phụ hoàng ơi con sai rồi, con xin lỗi lão hầu gia, con sẽ đi xin lỗi ông ấy. Con đồng ý chuyển sang ở Đông Cung, sau này con không khóc nữa, cha đừng cãi với phụ thân nữa." Y tóm lấy long bào phụ hoàng rồi hứa đảm bảo với phụ hoàng: "Con cũng không làm nũng nữa, con sẽ cố gắng không dính lấy người, phụ thân người đừng giận..."
Y bắt gặp ánh mắt của Thừa tướng, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng y nhìn thấy trong đó có một chút không đành lòng.
Phụ hoàng vội vàng cúi xuống ôm y vào lòng, đau xót nói: "Không không không, Miên Miên con muốn khóc thì cứ khóc, muốn làm nũng thì làm nũng, muốn dính phụ hoàng thì phụ hoàng bên con... những chuyện còn lại, bao giờ trưởng thành chúng ta nói sau nhé.."
Y vùi đầu vào ngực phụ hoàng, ngửi mùi long tiên mà chỉ phụ hoàng mới có, gật gật rồi lại lắc lắc đầu.
Từ đó về sau, trong mười hai năm đó y đã không còn khóc nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Lần này Miên Miên không dính bầu đâu, mấy chị đừng yên tâm vội nha.