[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê tạm thời buông di động xuống, sau khi ăn cơm tối xong, cô nhanh chóng chạy về phòng, mở trò chơi ra.
Thời điểm cô đang ăn cơm tối, nhóc con cần cù chăm chỉ đã làm được rất nhiều chuyện.
Ngoại trừ việc mỗi ngày thu hoạch trứng gà và chăm sóc cây giống ra, hắn còn nghiên cứu cách điều chế loại thuốc Túc Khê cho hắn, cân đo đong đêm từng loại thảo dược, từ hoàng liên, hoàng bách, can khương, phụ tử, cây tế tân [1], không sót loại nào.
Hắn quay trở về phòng, lấy một tờ giấy trắng, tay áo hơi xắn lên, lộ ra cổ tay thon dài, vẻ mặt tập trung, tựa như thiếu niên cao lớn quật cường.
Đương nhiên ở bên ngoài màn hình, Túc Khê chỉ thấy nhóc con chibi tay ngắn chân ngắn đang đứng trước bàn, mặt mày nhăn nhó... lộ ra cổ tay ngắn cũn cỡn.
Thấy hắn đang tập trung viết cách điều phối thuốc, Túc Khê vô cùng kinh ngạc, là một học sinh khoa xã hội, cô không có năng khiếu nhẩm tính mấy thứ này, đầu ù ù như búa bổ, đành hỏi thẳng hệ thống: “Nhóc con tính đúng không?”
Hệ thống nói: “Không sai chút nào.”
“...!” Túc Khê không ngờ có một ngày, chính cô lại khâm phục một nhân vật trong game.
Thử nghĩ mà xem... nhóc con đi sớm về khuya, cần cù chăm chỉ, thông minh lanh lợi, chuyện đã gặp sẽ không bao giờ quên, tuy hắn xuất thân hèn kém, nhưng lại có ý chí và khát vọng hơn ai hết, đã vậy còn yêu thương dân chúng, có cái gì là hắn không làm được không?!
Túc Khê cực kỳ ngưỡng mộ, hỏi hệ thống: “Vị thuốc hắn làm liệu có tác dụng không? Hay vẫn phải mua thuốc trong siêu thị mới có tác dụng?”
Hệ thống trả lời, “Thuốc trong siêu thị có hiệu quả 100%, đương nhiên thuốc do nhân vật chính làm theo không thể chắc chắn được như vậy. Nhưng dựa theo cách điều chế, vẫn đạt 80%, đủ để cứu sống mạng người.”
Nếu thuốc trong siêu thị có tác dụng tốt, có lẽ cô nên mua thêm cho nhóc con.
Hiện tại trong kinh thành đang có ổ dịch, dược liệu đắt đỏ, với năm lượng bạc của hắn, chưa chắc đã mua được bao nhiêu, trong khi đó phải điều chế rất nhiều thuốc.
Với ngần này thảo dược, hắn chỉ có thể cứu được mười lăm người.
Nhưng nhóc con có tính toán khác.
Hắn phối thuốc xong, tạm thời để sang một bên, đi tới bàn.
Chỉ thấy hắn cầm bút lông, mày hơi nhíu, giống như đang suy nghĩ nên viết cái gì.
Túc Khê khẩn trương nhìn hắn, chỉ có thể ngồi đó, không cách nào hồi đáp lại hắn, nhưng bởi vì quá mức tò mò, cô không nhịn được zoom to màn hình, nhìn kĩ.
. . .
Lục Hoán nhìn cây Phượng vũ cung được thắt một chiếc nơ đỏ, trầm tư một lúc lâu.
Người bình thường không thể nào mua được cây Phượng Vũ cung này, cũng không thể làm ra được nó. Ngoài ra, tất cả xiêm y người đó tặng đều là áo choàng lông cừu xa hoa quý giá, chỉ có người trong hoàng cung hoặc có ai đó quyền cao chức trọng trong kinh thành mới có được mấy thứ này,
Từ đó có thể suy luận, thân phận của người nọ không hề tầm thường.
Còn có phòng ấm cho gà, phương thuốc chữa phong hàn trước nay chưa ai từng biết, chứng tỏ người nọ tinh thông cách chế tạo cơ quan và có vốn hiểu biết sâu rộng về y dược.
Hơn nữa người nọ đến là đến, đi là đi, chắc hẳn võ nghệ hơn người.
Lục Hoán âm thầm phân tích, trong kinh thành này có ai thỏa mãn ba điều kiện trên.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn vẫn không biết người nọ là ai.
Tờ giấy đầu tiên, hắn hỏi người nọ là ai, hắn ta không trả lời, chứng minh người nọ không muốn để hắn biết, có hỏi thân phận cũng như không, nếu hắn ta nguyện ý nói thì đã tiết lộ ngay từ đầu.
Lần thứ hai tặng lễ vật, người nọ đồng ý nhận lấy, bằng lòng trao đổi với hắn.
Một khi đã như vậy, có lẽ nên moi thêm một vài tin tức khác của đối phương.
. . .
Túc Khê nhìn nhóc con trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc cũng thấy hắn viết gì đó. Cô sợ hắn lại hỏi mấy vấn đề cô không trả lời được, căng thẳng lại gần, nhìn xem hắn viết cái gì.
Lần này chữ viết không phóng khoáng như trước, có chút rụt rè, có chút kín đáo, lại có hơi do dự, y hệt như tâm trạng hiện tại của hắn.
“Đồ ăn lần trước ngươi làm rất ngon, liệu ngươi có thể làm một món ăn đặc sản của quê nhà ngươi, đem tới cho ta thưởng thức được không?”
Viết xong, Lục Hoán gác bút, đôi mắt mông lung mờ mịt.
Nếu người nọ đồng ý xuống bếp nấu ăn vì hắn, vậy thì thông qua món ăn đặc sản của quê nhà hắn ta, cùng với cách nêm nếm thức ăn của từng vùng miền, chắc hẳn hắn có thể đoán được đối phương đang sống ở đâu.
Chỉ là... yêu cầu như vậy có hơi đột ngột.
Nhưng hắn muốn biết người nọ là ai, vì sao lại xông vào cuộc đời bi đát của hắn, rốt cuộc hắn ta muốn làm cái gì.
Nếu đối phương chỉ coi hắn là một món đồ chơi tiêu khiển, một ngày nào đó hắn ta cảm thấy nhàm chán, sẽ rời bỏ hắn.
Nếu như đối phương biến mất....
Lục Hoán nghĩ đến điều này, trái tim khẽ run.
. . .
Túc Khê nhìn bức thư nhóc con viết, có hơi bất ngờ... nhóc con đáng thương muốn ăn món ăn đặc sản quê nhà cô, cô đồng ý làm, nhưng mà rốt cuộc tình huống này là sao?
Có đúng là cô đang chơi game không đấy, hay là game đang chơi cô?
Sao cô cảm giác càng lúc mình càng trở nên bị động? Do cô ảo giác thôi đúng không?
Mãi mà Túc Khê vẫn chưa hồi phục tinh thần trở lại, vì sao nhóc con lại yêu cầu như vậy, cũng không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên thấy hắn nhíu mày, sau đó vo tròn bức thư, ném sang một bên, giống như thỉnh cầu kia chưa từng tồn tại.
Lục Hoán không biết rốt cuộc nên viết cái gì...
Hắn không rõ mục đích của người nọ... vậy nên hắn e sợ tất cả chỉ là một trò đùa. Cho dù vậy, trong lòng hắn vẫn hy vọng ý niệm hoang đường kia...
Có là trêu cợt, hắn vẫn không nhịn được khát cầu, chỉ cần người đó ở bên cạnh hắn lâu thêm một chút.
Nếu như hắn yêu cầu người nọ, lỡ đâu người đó không kiên nhẫn...
Vậy thì...
Lục Hoán cầm bút, viết vài dòng.
Túc Khê lại gần, chỉ thấy nhóc con đổi thành...
“Mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng ta rất hạnh phúc.”
Chỉ mấy chữ ít ỏi, nhưng dưới ánh chiều tà, tuyết lặng lẽ rơi, có cảm giác tình cảm lưu luyến dạt dào.
Cái mặt già của Túc Khê đỏ lên, đương nhiên cô cũng không hiểu vì sao mặt mình lại đỏ... Nhóc con có ý gì, có khi nào ý hắn là “Cảm ơn mami đã xuất hiện trong cuộc đời con” không?
Túc Khê vô cùng vui vẻ, nào ngờ nhóc con lại nhíu mày, nhăn nhó nhìn tờ giấy kia, cũng không vừa lòng.
Ngón tay thon dài lại vo tròn.
“Piu~” Ném.
Túc Khê: “...”
Một lúc sau, hắn lại viết một tờ mới, “Mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng cảm ơn vì đã tặng cây cung cho ta, ta rất hạnh phúc.”
Túc Khê: ? ? ?
Không đúng, chỉ thêm có vài chữ, sao lại cảm giác ngữ điệu không còn thân tình như trước? Chả khác nào lời cảm ơn khách sáo, đơn giản chỉ là “Ừ, cảm ơn món quà của ngài”.
Đột nhiên từ mối quan hệ mẹ con biến thành mối quan hệ tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau?!
Lục Hoán nhìn chằm chằm tờ giấy thứ ba, rốt cuộc cũng hài lòng. Hắn nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mày, sau đó đặt tờ giấy ngay ngắn lên bàn.
Hắn kê một hộp gỗ ở bên dưới tờ giấy, nếu người nọ tới, nhất định sẽ nhìn thấy.
Lục Hoán sắp xếp vài món đồ, lấy một bộ y phục mới, bọc mười lăm gói thuốc lại, định đi ra ngoài một lúc.
. . .
Túc Khê nhìn nhóc con chuẩn bị mọi thứ, thấy hắn mang vác một đống đồ, trên người khoác áo choàng màu đen, tránh để người khác chú ý. Lúc trước nghĩ rằng hắn mặc màu trắng là đẹp nhất, nhưng hiện tại trong mắt người mẹ này, con trai cưng mặc màu đen cũng siêu đáng yêu.
Túc Khê nhớ lại ba tờ giấy vừa rồi, hai tờ giấy đầu còn chưa kịp giấu đi làm kỷ niệm thì đã bị nhóc con vo viên mất, cuối cùng trở thành đống tro tàn dưới đốm lửa.
Túc Khê không hiểu tại sao hắn lại đốt hai tờ giấy đầu, chỉ để lại tờ giấy cuối cùng, có thể nhóc con muốn được ăn đặc sản quê nhà cô, nhưng sợ cô thấy phiền toái, vậy nên hắn mới vứt tờ giấy đi.
Vậy thì...
Túc Khê xắn tay áo, định đi vào tiểu trù phòng... Cô càng muốn làm đồ ăn cho hắn thưởng thức!
Nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn, cô nhanh chóng đi tới Miếu Vĩnh An, giúp đỡ nhóc con cứu người.
_____________
[1]
1. Cây hoàng liên
Vị thuốc Hoàng liên, còn có tên Vương liên (Bản Kinh), Chi liên (Dược Tính Luận), Thủy liên Danh vậng, Vận liên, Thượng thảo, Đống liên, Tỉnh Hoàng liên, Trích đởm chi (Hoà Hán Dược Khảo), Xuyên Hoàng liên. Tiểu xuyên tiêu, Xuyên nhã liên, Xuyên liên, Thượng xuyên liên, Nhã liên, Cổ dũng liên, Chân xuyên liên (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển).


Mô tả:
Cây thảo sống lâu năm, cao độ 30cm. Lá mọc so le, có cuống dài, mọc từ thân rễ trở lên. Phiến lá gồm 3-5 lá chét. Mỗi lá chét lại chia thành nhiều thùy, mép có răng cưa to. Thân rễ hình trụ, nhiều rễ con, màu nâu vàng nhạt, có hình dáng chân gà nên còn gọi là "Hoàng liên chân gà", chỗ bẻ màu vàng, vị đắng. Hoa màu trắng, mọc ở ngọn cán hoa. Quả gồm nhiều đài, khi chín màu vàng. Hạt màu nâu đen. Ra hoa tháng 10-2 năm sau. Hoàng liên lấy thân, niên túc (cứ mỗi năm đầu rễ sinh ra một đốt, đầy bốn năm thì gọi là niên túc),Cây hoang ở vùng núi cao trên 1.500m. Ở Việt Nam cây mọc hoang ở trên dẫy Hoàng liên Sơn rất nhiều. Thường trồng bằng hạt vào cuối mùa xuân.
Mô tả dược liệu:
Thân rễ khô hình trụ có nhiều rễ con cong queo, có nhiều đốt khúc khuỷu nhiều nhánh không quy tắc, dài chừng 32-65mm, thô chừng 3,2 - 3,5mm, mặt ngoài màu vàng nâu hoặc nâu vàng nhạt, tận cùng phíatrên thường phân nhánh phình lớn, có vết sẹo của cuống lá ở thân và gốc, đồng thời có những lá vẩy nhỏ. Chất cứng. Bẻ ngang cứng, mặt bẻ màu vàng tươi đậm. Không mùi vị đắng, ở chính giữa có lỗ nhỏ.


Bào chế:
Cho Hoàng liên vào trong túi vải, xát cho sạch lông gĩa mát dùng, hoặc ngâm trong nước tương 2 giờ vớt ra, sấy khô bằng gỗ liễu để dùng (Lôi Công Bào Chích Luận).
Chải sạch rửa tạp chất (không nên ngâm lâu sẽ mất chất), ủ đến vừa mềm, thái mỏng phơi trong râm cho khô (dùng sống) hoặc tẩm rượu sao qua [dùng chín] (Trung Dược Đại Từ Điển).
2. Hoàng Bách
Phellodendron amurense Rupr. là một loài cây thuộc họ Rutaceae, tên quen dùng là cây nút chai Amur (tiếng Anh: Amur Cork Tree) hay cây bách vàng (hoàng bách), có nguồn gốc từ vùng Đông Bắc Á (miền bắc Trung Quốc, Mãn Châu, Ussuri, Amur, bán đảo Triều Tiên, Nhật Bản). Nó cũng mọc lan ở nhiều vùng Bắc Mỹ, riêng tại bang Massachusetts còn bị coi như cây độc hại.


Cây đó là nguồn cung cấp chính của vị thuốc Hoàng Bách (chữ Hán: hoặc ), một trong 50 thảo dược cơ bản được sử dụng trong Đông y để điều trị các bệnh viêm màng não, lỵ trực trùng, viêm phổi, lao, và xơ gan. Sắc dân Ainu ở các đảo phía bắc Nhật Bản gọi là cây shikerebe-ni, họ sử dụng chiết xuất từ cây này như một loại thuốc giảm đau.
Theo tạp chí nghiên cứu ung thư Clinical Cancer Research, các nhà khoa học đã xác định rằng chiết xuất từ vỏ cây hoàng bách có những hoạt tính chữa bệnh được biết đến từ xa xưa. Họ khẳng định đây là một vị thuốc đặc biệt có thể giúp chống ung thư tuyến tuỵ rất hiệu quả.
Sự sinh sản tế bào không kiềm chế được sẽ tạo ra khối u, lâu dần u bị xơ hoá cho nên các loại thuốc chống ung thư sẽ mất tác dụng. Chất chiết xuất từ vỏ cây hoàng bách có khả năng ngăn cản xơ hoá tuỵ, tức là bệnh nhân ung thư tuỵ có thể khỏi bệnh.
Các nhà khoa học trước kia đã từng cho biết có thể uống chiết xuất của Phellodendron amurense để điều trị đau bụng, tiêu chảy, viêm dạ dày, viêm ruột, nhiễm trùng đường tiểu, bệnh đau mắt hột và bệnh ghẻ leishmaniasis. Chiết xuất này còn có thể bảo vệ lớp sụn chống viêm xương khớp tiến triển và là hoạt chất quan trọng trong hoá trị phòng ngừa ung thư phổi.
Với khả năng ức chế sự co bóp tuyến tiền liệt, nó có thể hữu ích trong điều trị các rối loạn tiết niệu gây ra bởi niệu đạo tắc nghẽn như u lành tính tuyến tiền liệt phì đại (BPH). Nexrutine (một chiết xuất từ vỏ cây hoàng bách) có thể có tiềm năng để ngăn chặn phát triển khối u tuyến tiền liệt.
Ở Việt Nam thứ vỏ cây vị đắng màu vàng này được bào chế để sản xuất các viên nén Berberine đã nổi tiếng từ lâu là có hiệu quả trong điều trị tiêu chảy do vi khuẩn gây ra.


3. Can khương
Tên gọi khác: Bạch khương, Bào khương, Quân khương, Đạm can khương...
Tên khoa học: Zingiber offcinale Roscoe.
Họ: Gừng (Zingiberaceae).


Mô tả dược liệu
1. Đặc điểm thực vật
Gừng là một loại cây thân thảo, sống lâu năm với chiều cao nằm khoảng từ 0,5 – 1m. Phần thân rễ có phân nhánh và phát triển thành củ, khi già sẽ có xơ.
Lá cây hình mũi mác, không có cuống, mọc cách nhau, với chiều dài tới khoảng 20cm, rộng khoảng 2cm, bẹ nhẵn với phần lưỡi nhỏ dạng màng. Cán hoa mọc từ gốc dài khoảng 20cm, có nhiều vẩy lợp lên.
Cụm hoa có dạng trứng dài khoảng 5cm, rộng từ 2 – 3cm, lá bắc có màu lục nhạt, hình trái xoan với phần mép vàng. Đài có 3 răng ngắn còn tràng có ống dài gấp 2 lần đài, 3 thì hẹp nhọn và 1 nhị. Hoa màu vàng xanh với phần mép cánh màu tím và phần nhị cũng tím. Loài gừng trồng thường rất ít ra hoa.
2. Bộ phận dùng
Thân rễ hay thường gọi là củ, chính là bộ phận của cây được sử dụng để làm vị thuốc.


4. Phụ tử
Tên gọi khác: Cách tử, Hắc phụ, Rễ con của cây Ô đầu,...
Tên khoa học: Aconitum fortunei Hemsl
Họ khoa học: Hoàng liên (danh pháp khoa học: Ranunculaceae)


Mô tả dược liệu
Đặc điểm thực vật
Phụ tử là một trong 4 cây thuốc quý (sâm, nhung, quế, phụ). Phụ tử là rễ con của cây Ô đầu – một loài thực vật thân cỏ, mọc thẳng đứng, chiều cao khoảng 60 – 100cm, toàn thân có lông ngắn bao phủ.


Thu hái – sơ chế
Thời điểm thu hái thích hợp nhất là trước khi hoa nở (khoảng vào tháng 8). Dược liệu có độc tính cao nên cần phải bào chế trước khi sử dụng.
Vị thuốc phụ tử
Tính vị
Vị ngọt, rất nhiệt và rất độc (Bản Thảo Cương Mục).
Vị rất cay, đắng, kèm ngọt, rất độc và nóng (Bản Thảo Kinh Sơ).
Khí nhiệt, vị rất cay (Y Học Khải Nguyên).
Vị cay, tính ôn (Bản Kinh).
5. Tế tân
Tiểu tân , Tế thảo , Thiểu tân , Độc diệp thảo, Kim bồn thảo...
Tên khoa học: Asarum sieboldii
Thuộc họ: Mộc hương Aristolochiaceae.
Tên tiếng trung: 细辛 (tế tân)


Mô tả:
Rễ mảnh dẻ, mọc gần nhau ở các mấu, dài 10 – 20 cm, đường kính 1 mm; mặt ngoài màu vàng xám, nhẵn, có vết nhăn dọc, với những rễ con nhỏ hoặc vết sẹo. Có 2 – 3 lá mọc ở gốc thân khí sinh, cuống dài, mặt nhẵn, phiến lá phần nhiều bị gẫy, lá nguyên hình tim hay hình thận, mép nguyên, đầu lá nhọn, gốc lá hình tim, dài 4 – 10 cm, mặt trên màu lục nhạt. hoa, phần nhiều nhăn dúm lại, hình chuông, màu tía thẫm, thuỳ của bao hoa cong về phía gốc, phần nhiều bị nén ép, xát vào ống bao hoa. Quả nang, hình cầu. Mùi thơm, vị cay, nếm có cảm giác tê lưỡi.


Tế tân nói chung ưa thích các khu vực ẩm ướt và nhiều bóng râm và đất giàu mùn Các lá hình tim, sớm rụng, mọc đối, và mọc ra từ thân rễ nằm ngay dưới mặt đất. Mỗi năm hai lá mọc ra từ các đầu chồi tăng trưởng. Các Hoa Kỳ dị hình cái ấm, cho nên trong tiếng Anh người ta còn gọi chúng là little jug (ấm con), xuất hiện vào mùa xuân mọc đơn giữa các gốc lá.
Các loại tế tân có

1 2 »