" Haruki , con có sao không ? Chúng ta có thể hoãn lại chuyến đi nếu như con cảm thấy không khỏe ah ? " Maiya ân cần cùng lo lắng nối . 2 năm qua Haruki rất hiếm khi xuất hiện vào bữa ăn với gia đình , cô không còn thường xuyên chơi với Rocinante hay gặp mặt gia đình nhưng lúc nào cũng chính là gương mặt mệt mỏi . Dưới mắt cô thâm quầng lên , mái tóc dài màu đỏ cũng không được óng ả cùng mềm mại như trước , làn da của cô cũng trở nên trắng bệch như giấy .
" Không sao , thưa mẹ . Con chỉ là lại gặp ác mộng thôi , không có gì quá nghiêm trọng ." Cô lắc đầu nói nhưng trong số những người còn lại , chỉ có một mình Rocinante biết được sự thật . Nhưng cậu lại không nói cho bất cứ ai khác , cậu biết được rằng hai người sẽ không vui khi biết được rằng cuộc trò chuyện của họ đã bị nghe lén và cậu không nghĩ rằng hai người sẽ muốn bất kì ai trong gia đình biết đến chuyện của hai người . Và cậu đã giữ bí mật đó suốt hai năm liền .
" Haruki , nếu như không thể chịu được thì cứ đi nghỉ . Để anh chuẩn bị đồ đạc ." Haruto lên tiếng khiến cho cô hơi giật nảy người , nhìn qua anh rồi mới chậm rãi gật đầu .
" Vâng ..."
" Trở về phòng đi , Haruki ." Anh nói . Những người khác trong gia đình cuối cùng cũng cảm nhận được thứ gì đó không đúng ở đây . Cô đột nhiên trở nên xa cách và nhìn rất yếu ớt , thậm chí có vẻ như cô sẽ có thể ngất đi bất cứ lúc nào . Nhưng anh lại như không nhìn thấy điều đó mà vẫn nói chuyện như bình thường . Không có những câu hỏi đầy lo lắng hay những lời khuyên nhẹ nhàng từ anh , tất cả những gì cô nhận được chính là những câu nói nghiêm khắc của anh và điều này không phải là một điều tốt .
Gia đình Donquixote đều biết rằng anh yêu thương cô như thế nào . Cả hai chính là anh em sinh đôi và Haruto lại là người anh trai nên anh luôn nhường nhịn cùng cưng chiều cô hết mực . Bọn hắn chưa bao giờ thấy hai người cãi nhau hay bất mãn với nhau về điều gì . Nhưng rồi những điều này lại xảy ra trước mắt bọn hắn và không một ai vui vẻ về việc này.
" Cha , Haruto-nii và Haruki-nee sao vậy ? Haruki-nee đã không còn chơi với con nữa rồi. " Rocinante 'ngây thơ' ngẩng đầu lên nhìn ông , tay kéo kéo ống tay áo của ông .
" Có lẽ hai người đó đang cãi nhau . Con đừng lo lắng , Roci . Con biết họ như thế nào rồi đấy , cha nghĩ họ sẽ làm lành với nhau nhanh thôi ." Homing ân cần nói , tay vỗ nhẹ lên đầu cậu .
Rocinante thật sự rất muốn tin vào câu nói đó nhưng dù cậu có tự dối lòng bao nhiêu đi chăng nữa thì cậu vẫn không thể nào chấp nhận được . Cậu biết được một phần lý do đã khiến cho hai người như thế này , cậu biết được hai người không phải chỉ đơn thuần cãi nhau như cậu vào Dofla-nii . 2 năm đã trôi qua và không có một sự tiến triển nào .
Cậu rất muốn nói với một ai đó ... bất cứ ai để người đó có thể giúp cậu tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra .
Cậu đang nhìn thấy hai người trở nên xa cách với nhau ... đây không phải là điều cậu muốn .
Cậu nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cô ... mệt mỏi và mất đi sức sống thường ngày .
Cậu nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc cùng lạnh lẽo của anh ... chỉ còn sự ấm áp giả tạo và miễn cưỡng .
Đã bao lâu rồi kể từ khi lần cuối cậu nhìn thấy nụ cười mà cậu yêu quý nhất ?