Ngày hôm đó kết quả cuối cùng là Trình Ý bị Chu Hồng Hồng đuổi ra khỏi cửa.
Cô đem tất cả những thứ có thể vớ được trong tầm tay đều quăng về phía hắn, Trình Ý thấy cô thật sự tức giận, không dám đùa giỡn cô nữa, trực tiếp bỏ chạy lấy người.
Chu Hồng Hồng trước kia luôn cảm thấy Trình Ý thật sự khinh thường cô, hắn luôn biểu hiện ra ngoài một bộ dáng chẳng hề quan tâm. Đừng nói là đụng chạm vào cô, chỉ cần nhìn thấy cô, đoán chừng trong lòng hắn đều có khoảng cách, cô không hiểu nổi hắn hiện tại vì sao đột nhiên lại thường động tay chân với cô.
Nhưng mà cô thật sự không muốn ồn ào với hắn.
Loại chuyện người yêu vờ vịt diễn kịch với nhau vốn chẳng là gì. Nhưng giờ hắn có những hành động này, giống như thực muốn đổi giả thành thật.
Chu Hồng Hồng muốn đem chuyện này nói cho rõ ràng, nhưng nếu cô và hắn nói chuyện riêng, cô nam quả nữ, nếu hắn lại bắt đầu giở trò xấu , loại chuyện kia nàng thực sự hơi hoảng sợ. Vì thế việc này vì vậy mà cứ bị trì hoãn mãi.
Cũng không biết Trình Ý nói như thế với lão thái gia, dù sao thì cũng được mấy hôm hắn không đến quấy rầy cô.
Lần Chu Hồng Hồng cùng Trình Ý đi ra ngoài sau đó, là vào ngày sinh nhật của Bà Hai. Bởi vì Bà Hai tự mình đến mời, Chu Hồng Hồng không thể từ chối.
Cô đoán Trình Ý sẽ liên lạc với cô trước, nhưng hắn lại không có một tin tức nào.
Chu Hồng Hồng trong lòng buồn bực, sáng hôm đó gọi cho Trình Ý, giọng nói của cô vô cùng đứng đắn." Hôm nay hai chúng ta có phải đến cùng nhau không?"
Hắn lại thong thả thảnh thơi trả lời: "Đã mấy ngày nay rồi, bây giờ cô mới nhớ tới người đàn ông của cô sao?"
Cô không kiềm chế được sẵng giọng với hắn. "Anh mà là người đàn ông của tôi cái nỗi gì?”
"Cũng đúng, cái động nhỏ bé của cô đã mở cho tôi vào lần nào đâu, quả thật là không được tính."
"Anh nói ít vài câu hạ lưu thì sẽ chết hả."
"Sinh nhật của Mẹ tôi đấy, cô đừng có nhắc đến điềm xấu chứ." Hắn rốt cục hạ giọng, "Tôi qua đó đón cô cùng đi."
Tới gần buổi trưa, Trình Ý chậm rì rì đến đón, nhìn thấy Chu Hồng Hồng liền phải kéo tay cô, cô tránh đi nói. "Còn chưa bắt đầu diễn, dắt tay cho ai nhìn."
Hắn cứng rắn túm lấy tay cô, "Hành động của cô không hề chu đáo, không làm trước cho cô thích ứng dần, cái sắc mặt kia, người ta vừa nhìn là biết cô không tình nguyện."
"Tôi vốn là không tình nguyện."
"Chu Hồng Hồng, cái miệng của cô nói chuyện là sẽ không nói lời thật lòng."
Cô oán hận trừng hắn, bất đắc dĩ lại không tránh được, vì thế cúi đầu mắng hắn suốt cả đường đi.
Trình Ý cảm thấy không sao cả, dù sao hắn dắt tay là chuyện của hắn, cô mắng là việc của cô.
Tiệc sinh nhật của Bà Hai, kỳ thật chỉ là người trong nhà Trình gia cùng ăn một bữa cơm.
Mọi người ở làng Vĩnh Cát rất yêu chưng cất rượu, sắp có tiệc là sẽ chuẩn bị rượu.
Lão thái gia hôm nay vô cùng vui vẻ, đem cả bình rượu ông yêu quý cất giấu bao lâu nay ra uống. "Nào, Hồng Hồng, uống nhiều một chút, rượu này là của nhà họ Trương ở phía tây làng. Ta thấy rượu nhà hắn là được nhất."
Chu Hồng Hồng xưa nay ở nhà cũng sẽ uống một chút rượu, một hai bát (dịch nguyên văn) thì không thành vấn đề, hơn nữa thịnh tình của lão thái gia không thể chối từ, cô liền bưng lên uống một hơi cạn sạch. Uống xong cô mới phát hiện, rượu này thật sự là quá nặng, nhà cô cũng chưa từng cất ra loại rượu cay lưỡi đến mức này.
Ngay lập tức mặt cô đã đỏ hồng.
Trình Ý nhìn thấy sắc mặt của cô, cũng biết rượu kia tác dụng chậm, kề tai cô thấp giọng nói: "Phồng má giả làm người mập, đáng đời cô."
(* phồng má giả làm người mập: Nghĩa đen là người gầy muốn cho mình trông có vẻ mập mạp liền phồng má lên. Nghĩa bóng: Làm việc quá với sức của mình, lừa mình lừa người)
Chu Hồng Hồng miễn cưỡng cười một tiếng với hắn. Cô vỗ vỗ gò má mình, cảm thấy hơi chóng mặt.
Bà Hai thấy thế, cười khẽ. "Hồng Hồng chắc là chưa uống qua loại rượu nặng như thế này, rượu do nhà họ Trương cất lúc nào cũng ngấm chậm."
Chu Hồng Hồng ngượng ngùng nói: "Mẹ con cũng chưa bao giờ cất rượu nặng đến vậy."
Lão thái gia thấy cô đỏ hồng hai má, hiền lành cười. "Vị rượu này đúng là khá nặng, nếu không thì cháu đi nghỉ ngơi một chút đi."
Chu Hồng Hồng lắc đầu, cô là khách, sao có thể mới được nửa tiệc đã chạy đi ngủ, cô lại vỗ vỗ hai má, "Thật ra thì cũng không sao, cháu cứ uống rượu là sẽ đỏ mặt, bình thường ở nhà cháu cũng có uống, cơm nước xong ngủ một giấc là được."
Sau đó, Chu Hồng Hồng cảm thấy có chút choáng váng, Trình Ý nhận thấy được liền âm thầm ở dưới bàn đá cô mấy đá.
Thật vất vả mới chịu đựng hết bữa cơm, lúc Trình Ý đưa cô trở về, cô đều phải bám lấy cánh tay hắn để duy trì cân bằng.
Chu Hồng Hồng uống say sẽ rất dễ cảm thấy mệt mỏi rã rời, vừa về tới Chu gia, cô liền vội vàng đi về phòng.
Trình Ý đi theo tiến vào, thuận miệng hỏi một câu. "Mẹ cô đâu?"
"Đi lên huyện rồi." Cô chỉ muốn ngủ, cũng không có tâm tư dư thừa đi quản hắn.
Cô nhảy lên giường, đắp kín chăn nhắm mắt lại.
Trình Ý rảnh rỗi đứng đó không có việc gì làm, nhìn chằm chằm khuôn mặt say rượu của Chu Hồng Hồng, cười hừ một tiếng, sau đó ngồi lên trên giường, cúi người sát vào bên tai của cô hỏi: "Chu Hồng Hồng, tôi hỏi cô một việc."
"Ừ..." Chu Hồng Hồng gần như đã ngủ thiếp đi, bên tai bị hắn thở ra khí nóng ngưa ngứa, muốn giơ tay lên đẩy ra hắn, lại không dùng sức được.
"Cô thi lên đại học rồi muốn làm gì?"
"Ừ..." Cô căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì, chỉ mơ hồ lên tiếng.
Cô muốn ngủ, nhưng hắn lại không cho cô ngủ, hắn nhéo lỗ tai của cô, "Trả lời."
Chu Hồng Hồng bị nhéo một cái, hơi thanh tỉnh lại một chút, bất mãn quay đầu nhìn hắn, "Anh làm gì thế?"
"Đang hỏi cô đấy." Trình Ý hất đầu lên đống giấy note dán trên tường, "Thi lên đại học rồi muốn làm gì?"
"Thi lên được đương nhiên là rời khỏi nơi này." Cô cảm thấy câu hỏi của hắn đều là nói nhảm.
"Rời khỏi nơi này hay là rời khỏi tôi?”
"Không phải là giống nhau cả hay sao..." Cô lại từ từ nhắm hai mắt, lẩm bẩm nói: "Tôi buồn ngủ quá..."
"Muốn rời khỏi tôi?" Trình Ý hơi dùng lực vỗ hai cái vào mặt của cô, sau đó chế trụ cổ của cô, "Đừng nói là ra khỏi cửa, ngay cả cửa sổ tôi cũng sẽ không cho cô ra."
Chu Hồng Hồng bị hắn bóp như vậy, theo bản năng phản kháng lại. "Trình Ý, đồ vô lại nhà anh..."
Hắn thấy cô khó chịu, thoáng thả lỏng lực tay, "Có vô lại thế nào đi nữa thì cũng vẫn theo cô cả đời, không phải sao?"
Cô nhìn thấy nụ cười của hắn liền tức giận, vì thế đưa tay cào mặt hắn. "Tôi sẽ không cùng anh cả đời, tôi muốn đi khỏi đây, ra bên ngoài."
Hắn bắt lấy tay cô, hung hăng nắm lấy. "Cô uống say rồi, tỉnh lại đi."
Chu Hồng Hồng đã nghĩ kỹ lắm rồi, không muốn hai người lại quấn quít không dứt. Vì thế cô thẳng thắn nói: "Tôi vốn không bị Trình Hạo làm gì cả, không cần Trình gia các người chịu trách nhiệm."
Nói xong cô liền thấy mắt Trình Ý sáng rực lên, cô còn tưởng rằng là bản thân uống rượu say sinh ra ảo giác, nhưng rất nhanh, cô liền biết mình không nhìn lầm, bởi vì hắn lộ ra nụ cười lưu manh đến vô cùng, "Có bị làm gì hay không? Để tôi kiểm tra xong sẽ biết." Nói xong hắn cởi cúc quần cô.
Chu Hồng Hồng bị dọa cho tỉnh rượu, gắng sức đẩy hắn, "Tôi nói thật đó."
"Tôi cũng không muốn giả vờ với cô." Trình Ý tiếp tục động tác trên tay, nhìn trong mắt cô có gì đó đang lan tràn, "Cô sớm muộn gì cũng phải cho tôi, chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày hôm nay chúng ta liền làm đi."
"Tôi không muốn Trình gia các người chịu trách nhiệm!" Cô thấy hắn thật sự muốn tiến tới, kích động dùng móng tay cào cánh tay hắn.
Hắn không hề để ý chút đau đớn trên cánh tay, vẫn như trước cười cợt cô. "Vậy là cô cho không tôi hả?"
"Trình Ý anh là thằng tồi. Mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Hai ta không phải là có uống rượu sao, say rượu mất lý trí, người ta sẽ hiểu thôi?"
"Tôi muốn nói cho lão thái gia biết!"
Hắn nghe xong lại càng vui vẻ, "Đi đi, đi đi, ông ta mà biết tôi làm cô, chắc chắn sẽ bắt tôi cưới cô ngay."
Chu Hồng Hồng muốn tát lên mặt Trình Ý, lại bị hắn tóm lấy cổ tay, hắn cầm lấy áo gối trói hai tay cô kên đầu giường. "Chu Hồng Hồng, loại việc này đây, cô càng hung hãn, đối với cô càng không tốt."
Hắn vẫn cười, cô thật muốn xé rách khuôn mặt đó, cô đành vớt vát nói lý lẽ với hắn. "Anh như thế này thì có khác gì với Trình Hạo hả?"
"Còn nhắc đến hắn, tôi bịt cả miệng cô lại." Hắn che miệng của cô, nghiêng thân nhìn cô, "Còn nữa, tôi và hắn không giống nhau, tôi là động người phụ nữ của mình."
Chu Hồng Hồng hai tay bị trói không thể động đậy, phía dưới lại bị hắn đè chặt, cô ô ô khóc lớn, ngoài cầu xin chính ra thì là mắng, mỗi lúc một kiểu.
Trình Ý mắt điếc tai ngơ. "Nghe lời, tôi làm cô xong nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”
Hắn cạo cạo qua loa nơi đó của cô, nhấc cao mông của cô lên cẩn thận nhìn một chút, sau đó hắn đột nhiên lạnh mặt xuống.
Cô cảm giác được mắt hắn đầy tức giận, càng không ngừng cầu xin tha thứ.
Trình Ý âm trầm lườm cô một cái, bắt đầu nhanh chóng cởi quần của mình. Hắn vừa tiến vào, liền nhíu mày, sau đó tiếp tục hướng bên trong, một đường đưa vào đến tận cùng.
Chu Hồng Hồng ưỡn người đẩy ra, đau đến phát khóc.
Trình Ý ở bên trong một hồi liền đi ra, sau đó đứng dậy sờ hộp thuốc lá trên quần áo mình. Hắn đốt một điếu thuốc, ngồi lên trên ghế bên cạnh, nhìn cô.
Chu Hồng Hồng nhìn khuôn mặt hắn lẩn khuất sau khói thuốc, cũng không biết hắn vì sao lại thế, nhưng cô cảm thấy may mắn vì hắn đúng lúc rời đi, vừa rồi hắn thật sự là không lưu tình chút nào, cô đau đến nỗi như muốn hôn mê
Hai tay của cô vẫn còn bị cột lại, đành phải run rẩy dùng chân kéo chăn lên che khuất chính mình.
Trình Ý cứ như vậy lẳng lặng tiêu khiển nửa điếu thuốc, sau đó mới trở về giường, tháo chăn ra.
Chu Hồng Hồng cả kinh, "Anh còn muốn?"
Hắn vẫn ngậm khói, thần sắc lạnh lùng. "Nói chơi hả, không phát hiện tôi vẫn còn cứng rắn đây hả."
"Đồ thần kinh!" Cô tiếp tục mắng.
Trình Ý hút xong ngụm khói cuối cùng, ném rơi tàn thuốc. Hắn thấy hai cổ tay của cô đã phiếm hồng, liền giúp cô cởi bỏ trói buộc, nhìn dáng vẻ vô lực của cô nhưng vẫn có thái độ đấu tranh anh dũng.
Chu Hồng Hồng chỉ cảm thấy phập phồng phập phồng, cũng không biết là say rượu mà ngất xỉu, hay tại bị hắn tra tấn mỏi mệt, cuối cùng cô ngất đi...