“Tan tầm nhớ tới đây đợi tôi, chúng ta cùng đi chợ mua thức ăn.” Như trước, Thế Huân chạy đến gần công ty thì dừng xe, lúc Lộc Hàm mở cửa xe định bước xuống, Thế Huân nghiêng đầu dặn dò một câu.
“Ân.” Lộc Hàm tươi cười gật mạnh đầu, tâm tình sung sướng xuống xe đi nhanh vào tòa nhà Ngô thị.
Lộc Hàm theo thang máy đến phòng tài chính, cũng những đồng nghiệp lướt qua chào buổi sáng, đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, mở máy tính chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
“Lộc Hàm, cậu đến đây một chút.” Quản lý tài chính từ cửa phòng ló ra, hướng Lộc Hàm hô một tiếng.
“Quản lí, anh có chuyện gì mà tìm tôi vậy!?” Lộc Hàm từ chỗ ngồi đứng lên đi vào phòng quản lý.
“A, công tác của cậu đã chuyển giao gần như xong rồi. Nhanh viết đơn từ chức, tôi cầm đến cho Ngô tổng ký là cậu có thể đi được.” Quản lý không kiên nhẫn nhíu mày. Nếu không phải việc chuyển giao công việc tương đối phiền toái, hắn đã cho Lộc Hàm rời đi Ngô thị từ sớm. Dù sao sai lầm lần đó là do Lộc Hàm nhận giùmhắn, tuy rằng lúc đó Lộc Hàm không nói cái gì, còn vô duyên vô cớ đòi từ chức. Nhưng quản lý lo lắng một ngày nào đó Lộc Hàm chạy đến trước mặt Thế Huân làm sáng tỏ chuyện này, chính mình có mà chết à. Cho nên, khiến cho Lộc Hàm càng sớm rời đi, quản lý tài chính mới có thể chân chính yên lòng.
“Ân… Hảo.” Lộc Hàm sửng sốt rồi mới gật đầu đáp ứng. Khi cậu cùng Thế Huân sống chung, hai người không hề đề cặp đến vấn đề công việc, có lẽ là do báo cáo tài chính bị lỗi lần đó khiến anh đối với năng lực làm việc của cậu cực kỳ thất vọng, khinh thường không muốn cùng cậu đàm luận công việc.
Hơn nữa Thế Huân cũng không muốn đồng nghiệp trong công ty biết quan hệ của hai người. Lúc trước anh cùng Quan Lâm bên nhau, ở trước mắt đồng nghiệp cười cười nói nói không hề kiên kỵ. Chính là đối với cậu, mỗi lần Thế Huân đều lái xe đến khu vực phụ cận, cố gắng sai biệt thời gian hai người vào công ty, sợ người bên ngoài nhìn ra manh mối.
Lộc Hàm trong lòng một trận khó chịu, mình không phải quá tham lam sao, sao có thể vọng tưởng so sánh cùng Quan Lâm!? Có lẽ là gần đây Thế Huân đối với mình quá tốt, làm cho lòng tham của mình càng ngày càng nhiều, những thứ muốn có cũng càng nhiều hơn. Nhưng Thế Huân chung quy không muốn mình ở lại công ty, hơn nữa lúc trước chính mình còn đưa đơn từ chức, Lộc Hàm nghĩ không nên để quản lý khó xử, vẫn là rời đi sẽ tốt hơn.
Còn chuyện bản báo cáo tài chính, dù sao mình cũng rời đi Ngô thị, Thế Huân có biết hay không cũng không sao cả, coi như là giúp quản lý xuôi chèo mát mái đi. Bất quá Lộc Hàm cũng hy vọng qua bài học lần này, thái độ công tác của quản lý có thể cẩn thận một chút, đừng làm Thế Huân mang thêm phiền toái. Còn chính mình… Lộc Hàm cảm thấy nếu sau này không thể ở Ngô thị vì Thế Huân làm việc, vậy trong sinh hoạt hằng ngày càng toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, đối anh tốt hơn.
“Không còn việc gì, cậu mau đi viết đơn từ chức đi.” Quản lý tài chính không biết Lộc Hàm thấp đầu suy nghĩ cái gì, sợ cậu thay đổi chủ ý, vội vàng phất phất tay ý bảo Lộc Hàm rời đi.
“Ân.” Lộc Hàm xoay người rời khỏi phòng quản lý.
Thế Huân từ giữa bản văn kiện ngẩng đầu lên, tựa đầu ra sau ghế ngồi, đưa tay xoa bóp mi tâm, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút.
Không biết cơm chiều Lộc Hàm sẽ nấu mòn gì!? Cháo gạo nếp cậu nấu rất ngọt ngào thơm ngon, thật sự là ăn trăm lần cũng không ngán. Còn có món rau xanh lần trước kêu là gì ấy nhỉ!? Nghe cậu nói hình như là một loại rau dại, mình ngày trước từng ăn sơn trân hải vị, bất quá món kia lại chưa bao giờ nếm qua, vị vừa thơm vừa giòn, hay là bữa nay kêu cậu làm cái này cũng ngon lắm.
Ân… Buổi tối làm tình nên dùng tư thế từ phía sau đi! Cho cậu nằm sấp trên giường, mông cao cao nhếch lên, hậu huyệt phấn nộn bị kéo ra, mình có thể tận tình liếm lộng, lúc dương vật cấm vào ướt át mềm mại, bên trong hậu huyệt lại rất nóng… Chết tiệt! Khố gian thậm chí có phản ứng, nếu ở nhà chắc chắn sẽ đem cậu kéo lại ngay lặp tức… Ngô… Càng nghĩ càng chịu không nổi, có nên tìm một cái cớ kêu cậu từ phòng tài chính lên đây không ta…
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, phá vỡ đầu óc đang mơ màng của Thế Huân.
“Ngô tổng, Quản lý tài chính có một tài liệu cần chữ ký của ngài.” Thế Huân thu liễm tâm tình nghe điện thoại, trong điện thoại là thanh âm của thư ký.
“Cho ông ta vào đi.” Thế Huân ngồi thẳng dậy, tùy tay sửa lại một chút quần áo.
“Ngô tổng, đây là đơn từ chức của nhân viên phòng tôi, Lộc Hàm, làm phiền ngài ký tên dùm.” Quản lý tài chính đẩy cửa tiến vào, đem văn kiện cung kính để lên bàn làm việc trước mặt Thế Huân.