Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 14: Gặp nhau




“Mở to cặp mắt của anh mà nhìn xem, sao lại ngu ngốc phạm một sai lầm căn bản như vậy!” Thế Huân ngoan độc chỉ vào một điểm trên bản báo cáo tài chính.

Nhìn thấy điểm lỗi Thế Huân chỉ ra trên bản báo cáo, mồ hôi của quản lý lặp tức tuông ra. Bản báo cáo này là do hắn làm, bởi vì mỗi tháng đều phải làm, mỗi lần đều cố định giống nhau, quản lý tài chính khẳng định không có vấn đề nên không để tâm, sau khi làm xong không thèm duyệt lại mà trực tiếp nộp cho Thế Huân, kết quả thực sự có lỗi.

Nếu là bình thường, có lẽ sẽ bị Thế Huân thóa mạ một chút rồi khấu trừ tiền lương. Nhưng mà hiện tại, đây rõ ràng là thêm dầu vào lửa cho cơn thịnh nộ của Thế Huân, bị bãi chức quản lý tài chính là chuyện nhỏ, chỉ sợ Ngô tổng sẽ nổi trận lôi đình mà sa thải hắn.

Quản lý tài chính cẩn thận nhìn sắc mặt của Thế Huân, sắc mặt của anh thật so với đáy nồi còn đen không kém, làm hắn sợ đến mức rụt cổ, quay đầu nhìn nhìn các nhân viên tài chính khác, một đám đều rụt cổ ghé vào trên bàn, có người thậm chí hận không thể chui xuống gầm bàn, để đỡ bị lửa giận của Ngô tổng cháy lan đến người mình.

“Lộc Hàm, cậu lại đây cho tôi! Sao cái báo cáo đơn giản như vậy cũng làm sai!” Quản lý tài chính cắn chặt răng, dù sao việc này mình tuyệt đối không thể chủ động nhận sai, đây không phải tự tìm đường chết sao, phải tìm người chịu tội thay mới được. (ông quản lý đê tiện TvT)

Ánh mắt quét qua một vòng tất cả các nhân viên, hắn liền hô tên Lộc Hàm, cái này vì Lộc Hàm ở bộ phận tài chính là người hiền lành nhất, bộ dáng thực dễ bị khi dễ, tìm cậu làm người chịu tội thay khẳng định là thích hợp nhất.

Từ sau khi Thế Huân bước vào phòng tài chính, Lộc Hàm liền cúi đầu ghé mặt vào máy tính, nghĩ thầm Thế Huân giận dữ như vậy, khẳng định sẽ không chú ý tới mình. Nhưng hiện tại quản lý lại kêu tên cậu, không lên tiếng sẽ làm người khác càng chú ý, cậu đành đứng lên và cứng rắn đi qua.

“Ngô tổng, quản lí.” Bởi vì Thế Huân đưa lưng về hướng Lộc Hàm, mà Lộc Hàm vừa bước đến phía sau Thế Huân thì cũng dừng lại, cho nên ngay từ đầu anh vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu. Buổi sáng sau khi hoan ái, Lộc Hàm cơ hồ không hề mở miệng nói chuyện, nên Thế Huân cũng không có khả năng từ thanh âm mà nhận biết được.

“Tiểu Lộc a, cậu làm sao vậy, chúng ta làm công tác tài chính quan trọng nhất là cẩn thận a, cậu cũng biết chỉ một sai lầm nho nhỏ cũng mang lại cho công ty nhiều tổn thất rất lớn.” Quản lý tài chính một bên giáo huấn Lộc Hàm một bên nháy mắt ra hiệu với cậu, ý tứ đại khái là cậu thay tôi gánh nợ một lần, sau này sẽ không thiếu ưu đãi cho cậu.

“Đối… Thực xin lỗi.” Lộc Hàm cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi, thừa nhận sai lầm này là do mình phạm phải. Cậu không quan tâm đến ưu đãi gì đó của quản lý tài chính, chỉ là nghĩ dù sao mình cũng đang muốn từ chức, chịu giúp người khác một tiếng xấu cũng không sao cả.

“Một câu xin lỗi thì đã xong chuyện, cậu nói nghe thật dễ dàng, công ty không dư tiền nuôi những kẻ khi phạm sai lầm chỉ biết nói một câu ngu ngốc thật xin lỗi! Lập tức đi sửa cho tôi! Cậu…” Thế Huân đầy một bụng tức giận không chỗ phát tiết, lời xin lỗi của Lộc Hàm lại làm cho anh nổi trận lôi đình, cầm lấy bản báo cáo tài chính trên bàn, nổi giận đùng đùng quay người định ném vào mặt kẻ đang đứng phía sau. Nhưng khi nhìn thấy mặt Lộc Hàm anh ngây ngẩn cả người, bàn tay nắm lấy bản báo cáo cũng dừng lại giữa không trung.

Lộc Hàm không nghĩ tới Thế Huân sẽ đột nhiên xoay người lại, lập tức cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thế Huân.

“Cậu theo tôi vào văn phòng.” Dù sao cả phòng tài chính đang nhìn bọn họ, Thế Huân rất nhanh phản ứng lại, thu hồi bản báo cáo trên tay, xoay người bước đi.

Lộc Hàm không có cách nào, đành phải theo Thế Huân đi ra ngoài.