Chương 280: Thực Thổ Hợi
Đến đây, hết thảy đều đã được giải thích, vì sao Trần Lương lại thua kém Lý Lục Dạ ở mọi mặt. Đối phương chắc chắn đã trọng sinh nhiều lần, thời gian sống tổng thể lên tới trăm ngàn năm, tích lũy khổng lồ, tu luyện dài lâu, tự nhiên là phải hơn kẻ mới trọng sinh 1 lần như Trần Lương.
“Tiền bối, mời hỏi”
Trần Lương lấy lời kính trọng mà nói, dù sao đối phương không chỉ là bậc tiền bối trước nhiều thế hệ, mà vừa rồi còn chỉ dạy hắn tu luyện nhãn quang. Huống hồ kính lão đắc thọ, bất kính với kẻ trước mặt này chỉ sợ thọ nguyên không cao được.
“Câu hỏi của ta đơn giản thôi, ngươi dùng được Trọng Sinh Quan của ai?”
Trần Lương suy nghĩ một lát rồi nói: “Của Hải Thượng Trung”
“À, thái thượng trận pháp. Lúc đấy hắn khắp nơi tìm kiếm trăm tấc Giới Mộc và một cân Hồn Thần Thạch ta đã thấy nghi nghi. Ngươi nếu là Hải Thượng Trung thì chắc chắn đã có Vương cấp tinh thần lực rồi, nhưng hiện tại ngươi mới là cấp 9, cho thấy ngươi là ăn được cơ duyên của hắn. Lại thêm một điểm giống ta.
Được rồi, ta hết cái cần hỏi, không chơi với ngươi nữa”
Lý Lục Dạ nói xong, liền rời đi, để Trần Lương ở lại suy nghĩ, thẩm thấu những thông tin mới nhận được.
Vòng thi thứ 3 cứ thế kết thúc trong yên bình. Lý Lục Dạ thứ 1, Trần Lương thứ 2, Minh Trí thứ 3, 11 thuộc hạ khác giải khuyến khích.
Kết quả này khiến bọn hắn vui mừng khôn xiết, không ngờ toàn đội đi thi lại giành được tổng giải thưởng cao như vậy.
Nếu bọn hắn biết Trần Lương còn được thêm 100 triệu Tinh thạch thì khéo khóc ngất.
Cuộc thi kết thúc, hơn một nửa thí sinh tham dự đã rời đi, còn lại 53 người nhận thưởng và những người rảnh xem nốt trao giải, trong đó có Nhĩ Khang. Hắn vẫn không cam tâm chuyến đi này không thu hoạch được bất kỳ thứ gì tốt.
Một lễ trao giải hoành tráng diễn ra với hoa và pháo nổ. Những lời chúc mừng được ngân vang, những khuôn mặt rạng ngời nhận phần thưởng và cả những khuôn mặt không vui vì tay trắng ra về.
Lý Lục Dạ lấy tư thái thong dong, bước từng bước lên bục nhận giải giành cho vị trí quán quân. Từ đầu tới cuối cuộc thi, trải qua 3 vòng đấu, hắn đều một bộ dáng như này. Cho dù đối mặt với 300 kẻ địch, hắn vẫn mỉm cười thoải mái như không hề có khó khăn nào. Đứng lên vị trí thứ nhất, dường như là hiển nhiên, dễ như lấy đồ trong túi vậy.
Trên trời pháo hoa bày ra đủ hình dạng, màu sắc. Dưới đất ca nhạc, vũ công nhảy múa tưng bừng. Một không gian lễ hội đáng xem là thế. Nhưng tất cả chỉ là vai phụ cho sự việc chính sắp xảy ra ngay sau đó.
50 giải khuyến khích đã được nhận chủ. Ban tổ chức đang cầm sẵn giải thưởng để trao cho 3 người đạt giải cao nhất thì đột nhiên bầu trời tối sầm lại.
Trời tối không phải vì mây che, mà vì trên cao có 1 tòa núi lớn di động, che khuất một vùng trời rộng lớn. Ngọn núi đấy thậm chí còn lớn hơn cả nơi tổ chức thi đấu vòng 3.
Nhìn thoáng qua, dị vật trông giống một ngọn núi đá với 3 phần. Phần phía trước trông giống đầu heo, phân giữa giống thân con lợn xề không có chân, phần cuối lại giống 1 chiếc roi đá khổng lồ, không ngừng phẩy phẩy như đuôi lợn đuổi ruồi.
Toàn bộ con người, bao gồm khán giả và ban tổ chức đều ngẩng đầu quan sát tình huống. Nhìn kỹ một chút, phía sau ngọn núi di động kia có rất nhiều chấm đen bay đuổi theo. Lại nhìn kỹ hơn, hóa ra những chấm đen đó không phải ruồi muỗi gì, mà là con người.
Cẩn thận lấy tinh thần lực kiểm tra sẽ thấy những người này không đơn giản, đều là Huyền cấp trở lên, có cả Địa cấp cũng không ít.
Trần Lương đã đoán ra được ngọn núi kia là gì. Đó chính là một trong mười hai thần thú, Thực Thổ Hợi.
Có lời đồn rằng Thực Thổ Hợi ban đầu vốn rất bé, nhưng nó ăn liên tục qua ngàn vạn năm mới có được kích thước như bây giờ.
Thực Thổ Hợi thức ăn chính là dinh dưỡng của đất. Khi tìm được địa điểm thích hợp, “ngọn núi” này sẽ hạ cánh xuống, tạo ra 1 trận đ·ộng đ·ất kéo dài tới mấy trăm dặm.
Mỗi lần hạ cánh, Thực Thổ Hợi đều g·iết c·hết ngàn sinh mạng, bao gồm cả yêu thú và nhân loại chạy không kịp.
Sau khi hạ cánh, Thực Thổ Hợi sẽ phóng xuất ra ngàn vạn cái chân giống như rễ cây, cắm sâu vào lòng đất, hút chất dinh dưỡng của đất làm thức ăn. Mỗi một lần ăn của nó kéo dài mấy trăm năm.
Ăn xong, Thực Thổ Hợi lại tiếp tục bay đi tìm vùng đất mới. Thực Thổ Hợi ăn tham, ăn đến cạn dinh dưỡng khiến cả 1 vùng đất rơi vào khô cằn không thể phục hồi, hoặc cần rất rất lâu mới chữa trị được.
Có rất nhiều thế lực không may bị Thực Thổ Hợi hủy đi đất đai nhưng không có ai mang ý định trả thù. Vì mỗi lần hạ cánh, Thực Thổ Hợi sẽ để lại nhiều bảo vật giá trị liên thành. Ngoài ra, Thực Thổ Hợi cũng sẽ lựa nơi vắng sinh vật để hạ cánh, chứ không tùy tiện nơi nào cũng hạ. Nó không có yêu cầu cao về dinh dưỡng đất, nên vùng đất bị hủy vốn không phải quá tốt, không có linh khí sung túc.
Huống hồ muốn đánh Thực Thổ Hợi, dưới Thiên cấp là không đủ năng lực.
Nhìn thấy Thực Thổ Hợi, người đầu tiên phản ứng là Lý Lục Dạ. Hắn phi thân khỏi bục nhận giải, xuất hiện tại nơi đặt phần thưởng, lấy đi thứ vốn dành cho mình là Địa Sâm Lộc Mộc, rồi tiến về phía Thực Thổ Hợi
Những người khác cũng lần lượt hành động. Trần Lương chạy ra lấy Vĩnh Hóa Địa Đan. Trước khi rời đi, để lại 1 câu phân phó cho đám người Minh Trí:
“Tự do hành động”
Đám người Minh Trí đi lấy phần thưởng của mình rồi cũng bám theo Thực Thổ Hợi. Không chỉ bọn hắn, những cường giả khác, bao gồm cả những thí sinh dự thi và ban giám khảo Cổ Du Vương Đấu đều phi thân lên bầu trời đêm
Vậy là lại có thêm một đám người theo sau Thực Thổ Hợi. Không ai dám tiến lại gần thần thú, vì lúc này ngàn vạn chân của nó đang rảnh rỗi, sẽ xông ra t·ấn c·ông bất kỳ ai tiến lại gần. Bảo vật được cất trong người Thực Thổ Hợi, cần phải đợi nó hạ cánh mới vào được bên trong.
Thực Thổ Hợi quá lớn, vì vậy nó đi đến đâu đều sẽ thu hút ruồi muỗi đến đó. Lúc này, tổng số người tham dự đã lên tới hơn 2000.
Điểm đến được nó lựa chọn là 1 mảnh đất rộng lớn ngay trước 1 tiểu thành, chắn ngay con đường giao thương của nơi đây với phía bắc.
Trong thành đều chỉ là phàm nhân, chỉ có 1 vị thành chủ là Hoàng cấp đảm bảo an ninh cho toàn thành. Bọn hắn không biết cái gì gọi là Thần Thú, càng không biết đến Thực Thổ Hợi.
Thực Thổ Hợi chầm chậm hạ cánh, cả tòa tiểu thành rơi vào hoảng loạn khi đột nhiên trời đất tối sầm, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy 1 dãy núi lớn đang ập xuống phía mình. Chạy là chắc chắn không thoát, rất nhiều người rơi vào tuyệt vọng, có người khóc lớn, có người bần thần ngã xuống đất, có người vẫn còn hi vọng, thúc ngựa chạy thật nhanh.
May cho bọn hắn, Thực Thổ Hợi chọn nơi đáp bên ngoài thành, cách cổng thành 100m về phía bắc.
Nhưng tiếp theo lại đến cái rủi. Màn hạ cánh của Thực Thổ Hợi tạo ra một trận đ·ộng đ·ất lớn, khiến cho toàn bộ tòa thành sụp đổ hoàn toàn một nửa kiến trúc, những nơi còn . Tường thành phía bắc như bị đào móng bốc lên, toàn bộ tan thành bình địa.
Trận đ·ộng đ·ất khủng kh·iếp đã biến đổi toàn bộ tòa thành, từ một chốn phồn hoa đô thị cho nhân dân an cư lập nghiệp, nay đã trở thành chốn đổ nát, t·hương v·ong vô số, người người khóc than.
Ngay khi chạm đất, ngàn vạn chân của Thực Thổ Hợi, từ khắp nơi trên thân của nó, mở ra ngoài, cắm xuống mặt đất.
Lúc này, cả đám ruồi nhặng vốn ở phía sau Thực Thổ Hợi đã chạy đến phía trước mặt nó.
Thần thú không để bọn hắn phải chờ đợi lâu, nó há mồm phun ra bảo vật đầu tiên.
Đây là một bảo thạch hơi trong suốt, màu lục bích. Chỉ nhìn thoáng qua khó có thể đưa ra kết luận bảo thạch này cụ thể là gì. Đám người không vội xông lên, vì không kẻ nào muốn đâm đầu vào chỗ c·hết khi xung quanh là dày đặc kẻ địch.
“Các vị” Có người lên tiếng “Ta có nghiên cứu về kim loại, ta sẽ đến gần kiểm tra, giúp mọi người định giá bảo vật”
Hắn vừa nói, vừa nhìn hỏi ý kiến mọi người, thấy không có ai phản đối, hắn chạm đến khối đá trong ánh nhìn của mấy nghìn con người, đảm bảo tên này không bày ra thủ đoạn lừa dối nào.
Rất nhanh, tên này đã cho ra kết luận:
“Đây là Cương Chung Thạch, rất cứng, chuyên dùng trong xây dựng những nơi quan trọng. Một vị Địa cấp võ giả muốn phá hủy nó gần như là không thể. Giá một viên có kích thước như này vào khoảng 1 triệu Tinh thạch”
Nghe đến giá trị của bảo thạch khiến không ít người hít vào 1 hơi khí lạnh, vội di chuyển tới phạm vi tranh c·ướp nó.
Tiếp theo, dễ phân biệt hơn, là một cây nhỏ cao bằng 1 người trưởng thành, có lá phát ra ánh sáng vàng kim. Thân, cành của nó đều là màu bạch ngân, còn rễ là màu đỏ tươi. Ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến toàn cây óng ánh kim loại tươi rói, trông đẹp động lòng người.
Có người nhận ra ngay, hét lên:
“Là Kim Quang Linh Mộc”
Người này từ xa phi thân đến phạm vi c·ướp đoạt Kim Quang Linh Mộc. Hắn rất muốn đến gần hơn, hận không thể ngay lập tức mang bảo mộc này rời đi. Người này không yếu, cũng được tính là cao thủ cùng cấp. Hắn vừa mới đột phá lên Huyền cấp, đang rất cần bảo vật rèn luyện nhục thân. Kim Quang Linh Mộc là bảo vật hắn đang mơ ước, không ngờ lại xuất hiện tại đây.
Các bảo vật lần lượt từ miệng Thực Thổ Hợi bay ra ngoài, tổng cộng 12 món, phân biệt bay ra 12 chỗ khác nhau. Hơn 2000 người cũng đã lựa chọn trận doanh cho mình, hay nói chính xác hơn là lựa chọn bảo vật muốn c·ướp lấy.
Cả 12 món đồ đều giá trị vô cùng lớn.
Tiếp theo chính là một trận huyết chiến giành bảo vật, khác rất xa với tính cạnh tranh trong một cuộc thi hướng tới an toàn như Cổ Du Vương Đấu.