Chương 257: Mua Đồ Cũ
Thấy đối phương có những 8 người đằng đằng sát khí, Tố Nga vội vàng giảng hòa:
“Ấy ấy, Lưu Lão Đầu, con yêu hầu nói năng lỗ mãng, lão bỏ quá cho, bọn ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức”
“Hừ, quá trễ rồi, muốn mang yêu hầu đi, để lại 1 vạn Tinh thạch” Chủ tiệm nói
Tố Nga quay qua nhìn Trần Lương, thấy hắn vẫn dửng dưng như không, lại nói với chủ tiệm:
“Lưu Lão Đầu, Đổ Thạch Phường nghiêm cấm tiên nhân đánh nhau, do tác hại gây ra quá lớn. Lão là tiên nhân, vị công tử này cũng là tiên nhân. Ngươi nếu ra tay, chỉ có mất mà không có được”
Vừa nghe được Tố Nga giới thiệu người đồng hành là tiên nhân, Lưu Lão Đầu vội đánh giá lại đối phương.
“Hừ, luật lệ Đổ Thạch Phường sâm nghiêm. Lão phu tha cho ngươi. Biến!!!” Lưu Lão Đầu quát.
“Nếu tiên nhân đánh nhau thì Đổ Thạch Phường sẽ làm gì?” Trần Lương hỏi
“Công tử, để giữ gìn an ninh cho sự phát triển của Đổ Thạch Phường, nơi đây nghiêm cấm g·iết người và gây chiến cấp độ tiên nhân. Nếu vi phạm thì cả 2 sẽ b·ị b·ắt giam để xử lý. Tùy vào mức độ thiệt hại mà h·ình p·hạt sẽ khác nhau. Nhẹ nhất là đuổi khỏi thành, cấm trở lại. Nặng hơn thì phạt hành chính đền bù thiệt hại. Còn cao nhất là tử hình.
Những điều này tiểu nữ đều có ghi chép và những lưu ý khác ở phía sau bản đồ đưa công tử”
“Vậy đi thôi” Trần Lương dẫn Tố Nga rời đi
Lục Nhĩ Hầu ngồi trên đầu Trần Lương cười cười. Nó không quan tâm lũ tạp nham kia, nó cười vì vừa nhìn thấy một màn kịch thú vị. Sắp tới ắt có trò hay cho nó xem.
“Công tử, thật xin lỗi để ngươi gặp phiền toái. Nhưng xin công tử quản sủng thú của mình. Đổ Thạch Phường tuy luật lệ sâm nghiêm, nhưng nơi đây long xà hỗn tạp, kinh doanh không từ thủ đoạn. Nếu không biết giữ mồm giữ miệng, có ngày gây họa sát thân” Tố Nga đưa ra cảnh báo
“Ta biết rồi” Trần Lương gật đầu đồng ý, không có nửa lời phản bác.
“Để xóa bỏ chuyện không vui, ta sẽ dẫn công tử đến quán ăn thật là ngon. Tiểu nữ xin thất lễ hỏi công tử giới hạn ngân sách 1 bữa ăn là bao nhiêu, để tiểu nữ tìm quán phù hợp”
“Chỗ đắt nhất thì bao nhiêu 1 bữa?”
“Mộ trong những quán đắt nhất, sang trọng nhất, ngon nhất Đổ Thạch Phường là Ngưng Bích Lầu. Nơi đây được coi là chốn quyền quý của tiên nhân, cho dù phàm nhân có tiền cũng không được vào. Các buổi tối và cuối tuần, muốn có được 1 bàn ở đây phải đặt trước cả tuần. Hiện giờ là buổi trưa, hi vọng là không quá đông.
Một bữa ăn nhẹ cũng rơi vào 5000 Tinh thạch một người. Nói thật là tiểu nữ cũng chưa từng đặt chân vào bên trong”
Tố Nga liếc nhìn đối phương, nếu có bất kỳ biểu cảm nào, nàng sẽ phải dẫn hắn đi tới quán khác, kẻo ăn được 1 bữa mà tán gia bại sản thì không chỉ hắn buồn, nàng cũng buồn.
“Vậy đi thử xem” Trần Lương tự nhiên nói, Tố Nga không thấy đối phương có chút do dự nào, liền vui vẻ dẫn đường.
2 người đi bộ 3 dặm mới đến được nơi cần đến. Một tòa nhà 12 tầng, được sơn son thếp vàng, có cả trận pháp cấp 7 bảo vệ. Tòa nhà rất rộng, mỗi tầng đều chia ra cả trăm phòng, lớn nhỏ khác biệt.
Sau lưng tòa nhà là một dòng sông thơ mộng, cây xanh gió mát. Ngồi trên cao thưởng trà ngắm cảnh, xem mỹ nhân nhảy múa, đúng là cực lạc nhân gian.
Tố Nga dẫn Trần Lương tới cửa, nói:
“Mời công tử vào thưởng thức, tiểu nữ xin ở ngoài đợi”
“Ngươi không vào cùng sao?”
“Nơi này quá đắt, đến nước lọc tiểu nữ cũng không dám động vào” Tố Nga e ngại
“Tinh thạch không quan trọng. Đi theo ta, cho ngươi mở rộng tầm mắt”
“Đa tạ công tử” Tố Nga mắt sáng lên, vội vàng chạy theo.
Tiếp đón ở cửa Ngưng Bích Lầu là một nam, một nữ. Nam trẻ khỏe nhanh nhẹn. Nữ chân dài da trắng, dáng người lồi lõm. Hai người nhìn thấy quan khách là nam tử làm chủ, nữ nhân liền nhanh chân bước tới, mỉm cười xinh đẹp dẫn đường cho khách tới 1 phòng trống.
Nhà hàng dành riêng cho tiên nhân, ắt đồ ăn không phải dạng tầm thường. Thịt đương nhiên là yêu thú được chế biến thơm ngon tới từng thớ thịt. Rau, đương nhiên là linh dược có tác dụng mát gan bổ thận.
Một mâm thịnh soạn được mang lên theo yêu cầu của Trần Lương. Tố Nga nhìn hắn gắp từng đĩa thức ăn, thèm nhỏ dãi mà không dám động đũa. Chưa được đối phương cho phép, nàng chỉ có thể nuốt nước bọt làm thức uống.
“Ăn tự nhiên, không cần khách sáo. Ngươi ăn vào sẽ giúp tăng trưởng tu vi” Trần Lương vừa nhấp rượu, vừa nhìn ra dòng sông thưởng thức cảnh đẹp.
“Đa tạ công tử” Tố Nga không kiềm được nữa, gắp lấy gắp để, ăn như đã bị bỏ đói từ rất lâu rồi.
Bữa ăn của bọn hắn hết 3 vạn Tinh thạch. Vừa nghe được chi phí, Tố Nga suýt ngất. Nàng không phải lần đầu làm Người Dẫn Đường cho tiên nhân, nhưng thường thì đám tiên nhân không ăn uống gì, hoặc sang trọng thì mấy ngàn Tinh thạch đã là thuộc dạng có tiền.
Trần Lương nghe xong giá tiền, nhẹ nhàng lấy Tinh thạch thanh toán, mặt không đổi sắc, càng làm cho Tố Nga bội phục đầu rạp xuống đất.
“Đại công tử, đại phú gia. Ta trúng mánh rồi” Tố Nga nghĩ thầm trong đầu.
Sau bữa ăn, Tố Nga quên hết chuyện không vui lúc trước, mặt mày rạng rỡ giới thiệu các danh lam thắng cảnh, các hoạt động biểu diễn nghệ thuật trên đường đi của bọn hắn.
Ban đêm, bọn hắn nghỉ ngơi, mỗi người 1 phòng trong 1 nhà trọ có gánh hát buổi tối. Trần Lương bố trí 1 Ẩn Nặc Trận nho nhỏ rồi tiến vào Tiểu Cửu Giới xem quá trình tu luyện của Vân Hạc, chỉ điểm cho hắn những vướng mắc gặp phải.
Hôm sau, Trần Lương tiếp tục cùng Tố Nga thăm quan Đổ Thạch Phường. Địa điểm chính của ngày hôm nay là một nơi có cái tên “Chợ Đồ Cũ”.
Những người buôn bán tại Chợ đồ cũ hầu hết là những tay nghiện cờ bạc, chơi bạc đến tán gia bại sản, nợ nần chồng chất, phải đem bán tất cả những gì bản thân có, thậm chí bán cả sự tự do của bản thân để lấy tiền trả cho chủ nợ kẻo bị đ·ánh c·hết.
“Công tử, chợ đồ cũ là một nơi thú vị, nhưng ta dặn trước là công tử phải thật cẩn thận, kẻo tiền mất tật mang. Nơi đây thật giả lẫn lộn, cho dù lão quái ngàn năm cũng có thể bị lừa. Công tử mắt sáng như đuốc, tiểu nữ không dám bảo công tử sẽ bị lừa, nhưng cứ căn dặn trước. Tiểu nữ mới 20 tuổi, không thể nhìn ra được nơi đây bất kỳ mánh khóe gì, nên chỉ có thể khuyên như vậy” Tố Nga nói
“Được, ta tự biết chừng mực” Trần Lương mỉm cười rảo bước đi.
Nói là khu chợ, không bằng nói nơi đây là phố đồ cũ. Khắp các con đường, đâu đâu cũng thấy các gian hàng lớn có, bé có, bày biện đủ các loại đồ vật. Mới đi một lát, Trần Lương đã cảm thấy hoa mắt trước vô số hàng hóa đủ màu sắc.
2 người Trần Lương dừng chân trước 1 bức tượng bằng đồng trông rất cũ rỉ, nhưng thỉnh thoảng lại ẩn hiện một thoáng kim quang từ nội tại bức tượng.
Bức tượng được đật dưới đất. Dường như nó rất nặng khiến mặt đất lún xuống một chút. Trần Lương ngồi xuống ngắm nghía. Bức tượng có đôi chỗ rỉ sét, chỉ sợ đã trải qua thời gian rất lâu dài.
“Quan khách, đây là bức tượng gia truyền nhà ta. Nghe ông nội ta kể thì giá trị bức tượng rất cao, nhưng ta ở cạnh nó cả đời mà không khám phá ra huyền diệu bên trong. Ta sắp tới sẽ chuyển nhà, mà bức tượng lại quá nặng nên muốn bán đi kiếm ít vốn”
Trần Lương cầm lên bức tượng, quả thật nặng phải đến vạn cân.
“Công tử quả nhiên phi thường, có thể cầm được lên tượng đồng. Ta phải nhờ tới 4 người khiêng lên xe mang tới đây. Công tử chắc phải là tiên nhân hoặc trời sinh thần lực”
Bên trong tượng đồng hẳn phải có gì đó mới khiến nó nặng được như vậy, rất có thể là một loại bảo vật nào đó.
“Giá của nó bao nhiêu?” Trần Lương hỏi
“Đồ gia truyền, ta không dám nói thách. Thấy công tử cùng bức tượng hữu duyên, ta lấy rẻ 1 vạn Tinh thạch. Đây còn là do ta không biết tác dụng của nó, nếu không chỉ sợ không có giá này” Người bán hàng nói rất chân thành.
Trần Lương còn đang suy nghĩ, bên cạnh vang lên tiếng nói:
“Ông chủ, bán cho ta bức tượng này” Người đến là một lão giả với khuôn mặt phúc hậu
“Khách quan, rất tiếc là vị công tử này đã xem trước” Chủ quán nói
“Xem nhưng chưa mua. Ngươi nói giá, ta trả tiền ngay để mua” Lão giả tự tin nói
“Giá bức tượng này là 1 vạn Tinh thạch” Chủ quán nói
“Chỉ là con số nhỏ” Lão giả đặt 1 tinh thạch cấp 3 xuống bàn.
Chủ quán lưỡng lự hết nhìn Trần Lương lại quay qua nhìn lão giả. Cuối cùng hắn đành nói:
“Công tử, nếu công tử không chốt mua, ta đành bán cho lão giả đây”
“Ngươi muốn mua sao?” Trần Lương hỏi lão giả
“Đúng vậy. Nếu ngươi đã mua, ta nguyện ra giá cao mua lại”
“Không cần thiết, cho ngươi mua” Trần Lương đặt tượng đồng xuống.
“Công tử” Chủ quán vội nói “Ta muốn bán bảo vật gia truyền cho người có duyên. Lão giả này ta thấy không phù hợp. Ta chỉ lấy ngươi 8000 Tinh thạch”
“Không mua” Trần Lương bỏ đi, Tố Nga chạy theo.
“Công tử, bức tượng có vẻ bất phàm, lại có người nguyện ý mua giá cao, sao ngươi không mua rồi có thể đem bán lại” Tố Nga hỏi
“Tượng đồng này hoàn toàn không có chút giá trị nào. 2 kẻ kia vốn là đồng bọn với nhau. Ngươi quay lại xem lão giả kia có mua tượng đâu” Trần Lương nói
Tố Nga quay nhìn, quả thật lão giả cùng chủ quán hậm hực nhìn nhau, lại đưa ánh mắt khó chịu về phía Trần Lương.
Trần Lương vốn còn định xuống tiền nhưng Lục Nhĩ Hầu đã báo cho hắn biết giá trị thực sự của bức tượng. Ngoài lời tư vấn, hắn còn bị Hầu Gia mắng có mắt như mù, nhưng lại không thể phản đối. Nếu không có Lục Nhĩ Hầu, hắn quả thật đã bị lừa.
Đi hết đường này đến đường khác, Lục Nhĩ Hầu đều không thèm nhìn bất kỳ đồ vật nào. Chỉ đến khi đi gần hết Chợ Đồ Cũ, nó mới yêu cầu Trần Lương mua một chiếc gương lớn trong gian hàng của một lão phu nhân.
“Lão phu nhân, giá chiếc gương này bao nhiêu?”
“Chiếc gương này phát ra ánh sáng nhẹ trong đêm tối, vì vậy đắt hơn bình thường một chút. Ta bán là 1 Tinh thạch” lão phu nhân hiền hòa nói
“Đưa bà lão 1000 Tinh thạch dưỡng già đi” Hầu Gia lên tiếng
“Ồ, tiểu hầu này thật tốt bụng” bà lão cười, không cho là lời thật
Trần Lương lấy ra 1000 Tinh thạch bỏ vào 1 túi nhỏ cho lão phu nhân. Nàng nhìn khách hàng thực sự định trả cho bà gấp 1000 lần giá trị mà miệng ngậm không nói lên lời. Tố Nga đứng bên cạnh cũng là dại cả người.
Nàng lần đầu trông thấy có người bỏ ra 1000 Tinh thạch mua 1 chiếc gương vốn được bán với giá 1 Tinh thạch. Đây cũng quá là hào phóng đi. Mà con khỉ kia cũng quá tán gia bại sản cho chủ nhân của nó.
Trần Lương đang định đưa túi Tinh thạch cho bà lão thì một nam tử tóc xanh chen lên nói:
“Bà lão, ta trả 2000 Tinh thạch mua chiếc gương này”
Nói rồi, hắn vội đặt vào tay lão phu nhân 2000 Tinh thạch. Nam tử tóc xanh giơ tay định thu gương vào Nhẫn không gian thì bị Trần Lương chặn lại, nói:
“Khoan đã, ta trả 3000 Tinh thạch”
“Ta trả 4000”
“1 vạn!” Trần Lương ra giá cao khiến nam tử tóc xanh nhất thời phải dừng lại suy nghĩ.
Lão phu nhân bán gương càng không dám nói gì, chỉ nuốt nước bọt nhìn 2 nam tử trẻ tuổi hô giá.
“2 vạn” Nam tử tóc xanh gằn giọng
“20 vạn” Lục Nhĩ Hầu lên tiếng. Lúc này đến lượt Trần Lương trợn tròn mắt. Nếu mắt hắn có thể nhìn xuyên đầu, chắc chắn sẽ nhìn thủng người Hầu Gia.
Lục Nhĩ Hầu lấy cái đuôi vỗ vỗ vào vai Trần Lương, ý bảo “Yên tâm, có Hầu Gia ở đây, bảo vật không thoát khỏi tay ngươi”
Trần Lương lại hiểu cái vỗ đuôi của Lục Nhĩ Hầu là “Tiền của ngươi, để Hầu Gia tiêu hộ”