Chương 224: Vô Lượng Thạch Thú Huyết Phẩm
Cả 3 thạch thú chặn ở 3 cửa ra. Bọn chúng không vội t·ấn c·ông, dương như đang suy nghĩ đối sách ứng phó với hành động biến ra biến vào của con mồi.
Trần Lương tự biết cách này không dùng được nhiều. Bọn chúng không phá được Tiểu Cửu Giới, nhưng nếu hắn trốn trong Tiểu Cửu Giới, không ra ngoài, thạch thú có thể mang viên ngọc đi giam cầm ở đâu đó. Lúc đó thì toi thật sự.
Trần Lương thở dài một hơi, quyết định sử dụng đến biện pháp cuối cùng đánh tan 3 thạch thú. Át chủ bài này hắn định để sử dụng đối phó với Vô Lượng Thạch Thú Huyết phẩm. Nhưng tình huống này không thể dự trữ được, huống hồ mấy năm tìm kiếm cũng không thấy được con Huyết phẩm nào, có khi bọn chúng không tồn tại.
Ngay đến cả Vô Lượng Thạch huyết phẩm cũng không thấy 1 tảng nào, thì càng không thể xuất hiện Vô Lượng Thạch Thú.
“Rầm!”
Một t·iếng n·ổ lớn đột nhiên vang lên. Kèm theo đó là thân hình 1 con thạch thú hướng đông b·ị đ·ánh bay, thân thể nứt vỡ ra vô số mảnh, b·ị t·hương nghiêm trọng.
Trần Lương cùng 2 thạch thú khác đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra t·iếng n·ổ. Từ trong lối đi, xuất hiện 1 thân hình nhân loại, chính là người tên Nhậm Ngã Phi.
Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên trước sự xuất hiện và biến cố bất ngờ này, thì Nhậm Ngã Phi cười lên ha hả, nói:
“Ha ha, hôm nay thật quá may mắn, một phát vớ được 3 Hoàng phẩm thạch thú”
Không nhiều lời hơn nữa, Nhậm Ngã Phi nhảy người về phía thạch thú đang trọng thương, muốn nhất kích tất sát, chắc chắn thu về nội đan.
Thạch thú kia cơ thể đã vỡ nát nhiều chỗ, suy yếu cực kỳ. Nó tự thấy không nên tham chiến, nên muốn độn thổ trốn đi.
Đáng tiếc, trong cơ thể nó đang bị cài rất nhiều vật chất màu đen trông như những sợi chỉ. Đây chính là năng lực bản thân của kiện Bán Thần Khí trong tay Nhậm Ngã Phi.
Kiện Bán Thần Khí có tên Vô Lượng Côn, là một v·ũ k·hí được Vô Lượng Tộc mất mấy vạn năm chuẩn bị mới chế tạo ra được, chuyên dùng để đối phó Vô Lượng Thạch Thú.
Khi Vô Lượng Côn đánh trúng Vô Lượng Thạch Thú, các sợi hắc chỉ ở đầu côn sẽ di chuyển vào trong thân thể thạch thú, ngăn chúng độn thổ.
Vô Lượng Côn có 2 đặc kỹ. Đặc kỹ thứ nhất là phóng to, thu nhỏ, tương ứng trọng lượng sẽ thay đổi tỷ lệ thuận theo kích thước.
Thời điểm di chuyển, Nhậm Ngã Phi thu Vô Lượng Côn nhỏ bằng cây đũa, cầm trong lòng bàn tay. Đến khi t·ấn c·ông, hắn mới phóng lớn lên mấy chục lần để tăng trọng lượng, tăng lực p·há h·oại thạch thú.
“Trốn không thoát, chịu c·hết đi”
Nhậm Ngã Phi giơ Vô Lượng Côn lên cao, phóng lớn to bằng cột đình, chuẩn bị phang xuống thạch thú thì ở 2 hướng khác, 2 con thạch thú đồng thời phóng về phía hắn t·ấn c·ông.
Không còn cách nào khác, Nhậm Ngã Phi đành phải vụt côn t·ấn c·ông 1 con và nhận trọng kích từ 1 con khác.
Lưỡng bại câu thương, 1 thạch thú b·ị đ·ánh bay nổ rầm vào vách hang, nhưng thương thế không nặng như con b·ị đ·ánh lén. Nhậm Ngã Phi cũng bị đập văng chấn động lục phủ ngũ tạng, thương tích không thể nói là nhẹ.
Tự nhiên được giải cứu, Trần Lương không chậm trễ, phối hợp t·ấn c·ông. Hắn phi người về phía trọng thương thạch thú, lấy ra Khai Phong Phủ bổ xuống.
Đáng tiếc, thạch thú tuy không có khả năng độn thổ, vẫn còn năng lực di chuyển, kịp thời chạy thoát khỏi trọng kích của Trần Lương.
Phương hướng nó bỏ chạy, lại là nơi Nhậm Ngã Phi ngã xuống. Hắn bật người lên t·ấn c·ông thạch thú. Nó không còn cách nào khác, đành phải đấu cứng với kẻ địch.
Không có gì bất ngờ, lớp thân ngoài của thạch thú bị phá tan. Hắc chỉ đã bám vào phần lõi của nó khiến nó chỉ có thể bỏ chạy tới thạch thú gần nó nhất, tìm kiếm bảo hộ.
2 nhân loại trọng thương tiến đến đứng cạnh nhau, nhìn về 3 thạch thú, trong đó 1 con đã hoàn toàn mất chiến lực, 1 con trọng thương và 1 con khỏe mạnh. Tình hình chiến sự tương đối cân bằng.
“Ngươi làm sao tìm được nơi này?” Nhậm Ngã Phi hỏi
“Vô tình đi lạc” Trần Lương trả lời
“Thạch thú chỉ còn lõi kia thuộc về ta. Ta đối phó tên b·ị t·hương, ngươi đối phó tên còn lại” Nhậm Ngã Phi nói
“Ngươi ăn gì khôn hết phần thiên hạ vậy?”
“Ngươi đừng quên vừa rồi là ta giải vây cứu giúp ngươi. Nếu không, bị 3 thạch thú Hoàng phẩm vây công, ngươi c·hết là cái chắc”
“Ngươi sai! Ta vốn không cần ngươi phải cứu. Bây giờ ngươi rời đi, để mình ta đối phó 3 thạch thú. Thế nào?”
“Nếu không có ta, dù ngươi có đánh thắng cũng sẽ để bọn chúng chạy thoát”
“Câu này có thể đúng. Nhưng tham chiến là ngươi có lợi, không phải ta nhờ vả. Nói nhiều vô ích. Ai lấy được nội đan thì là của người đấy”
“Hừ. Khỏi vòng cong đuôi. Vậy xem bản lĩnh của ai cao hơn”
Trần Lương và Nhậm Ngã Phi, không ai bảo ai, cùng xông lên t·ấn c·ông, mục tiêu là Vô Lượng Thạch Thú đã mất khả năng chiến đấu. Nhưng để đến được đấy, cần phải hạ gục 2 thạch thú đứng trước bảo vệ nó.
Thạch thú chỉ còn lõi lựa chọn bỏ chạy lùi ra sau. 2 Thạch thú còn lại không nhảy lên v·a c·hạm trực diện với 2 tên nhân loại, mà di chuyển khắp nơi, lúc vòng ra sau, lúc bật trái, lúc bật phải.
2 thạch thú di chuyển liên tục, đổi đối thủ liên tục, muốn tìm cách đánh lén 2 tên nhân loại. 2 người Trần Lương lựa chọn lấy tĩnh chế động, đứng yên 1 chỗ chờ đợi đối phương t·ấn c·ông.
Thực ra riêng Trần Lương không đứng yên không được. Khai Phong Phủ đã nằm sẵn trong tay hắn, nặng tới 200 ngàn cân, chỉ có thể dùng sức mà đập chứ di chuyển thì lết từng bước.
Sau một hồi đập tán loạn, một thạch thú từ trên trần hang đập xuống Trần Lương. Đồng thời thạch thú còn lại hướng sau lưng Nhậm Ngã Phi lao vào.
2 người, riêng phần mình t·ấn c·ông. Tốc độ của thạch thú còn chưa đủ để khiến 2 cao thủ r·ối l·oạn.
Thạch thú khỏe mạnh đối đầu với búa của Trần Lương, b·ị đ·ánh văng ra xa, cơ thể nứt vỡ. Mặc dù nói là khỏe mạnh nhưng nó cũng từng ăn 1 búa của Trần Lương lúc đầu, nên hiện giờ mới trọng thương như vậy
Thạch thú bên phía Nhậm Ngã Phi vốn dĩ đã yếu, giờ lại bị một táng thật mạnh, cơ thể nứt vỡ hầu như không còn.
Nhìn thấy một màn này, thạch thú chỉ còn lõi lập tức bỏ chạy. Nó vốn không muốn bỏ đồng đội vì bảo vệ nó mà chiến đấu nên ở lại, hi vọng nhìn thấy chiến thắng. Nhưng lúc này không thể nghĩ nhiều, ở lại là c·hết chắc.
Vừa thấy nó bỏ chạy, Trần Lương ngay lập tức đuổi theo. Nhậm Ngã Phi không đi tranh với hắn, lựa chọn ở lại chiếm lấy 2 thạch thú đã vô lực chiến đấu.
Nhậm Ngã Phi trước tiên phóng về Vô Lượng Thạch Thú khỏe mạnh nhất. Đáng tiếc, con này chưa bị hắn đánh trúng lần nào, không bị hắc chỉ xâm nhập, kịp thời độn thổ trốn mất. Mặc dù tiếc nuối, hắn chỉ có thể bỏ qua mà đuổi theo thạch thú còn lại.
Trần Lương lấy được nội đan của con mồi liền quay trở lại, nhìn tình hình một chút liền đoán ra được người kia cũng chỉ có được 1 nội đan như hắn.
Nhậm Ngã Phi nhìn Trần Lương, nói:
“Ngươi có biết vì sao nơi đây tập trung nhiều Vô Lượng Thạch Thú Hoàng phẩm không?”
“Không”
“Nếu ta đoán không sai, nơi đây gần với nơi ở của Vô Lượng Thạch Thú Huyết phẩm”
“Huyết phẩm!” Trần Lương ngạc nhiên thốt lên
“Đúng vậy. Nó chính là Vô Lượng Thạch Thú đế vương ở Vô Lượng Sơn này. Tất cả Vô Lượng Thạch Thú đều phụng sự một mình nó”
“Vậy giờ làm sao để tìm nó”
“Đây chính là lí do ta nói chuyện với ngươi. Nơi ở của Vô Lượng Thạch Thú Huyết phẩm thường bị bịt kín. Các Vô Lượng Thạch Thú khác sẽ độn thổ đi qua để gặp được nó. Còn chúng ta cần phải phá đường mà đến.
Nếu không có manh mối gì, ta sẽ phải đập phá khắp nơi. Đất đá nơi đây rất cứng, khai phá rất mệt, thời gian tiêu tốn chỉ sợ nhiều năm, có khi cả chục năm. Chưa kể đến trường hợp là ta đoán sai thì chục năm công cốc.
Ngươi đến trước, nghĩ xem có manh mối gì giúp chúng ta tìm được Huyết phẩm thạch thú”
“Tìm được thì phân chia như nào?”
“Ai lấy được thì là của người đó”
“Được. Ban đầu ta gặp 2 thạch thú đứng ở đằng kia. Sau đó, con thạch thú thứ 3 xuất hiện cũng là tiến ra từ nơi đấy. Chúng ta đục phá chỗ đấy xem sao”
“Được, nghỉ ngơi 7 ngày hồi phục khí lực rồi triển khai”
Trần Lương vốn b·ị t·hương rất nặng, nặng hơn nhiều Nhậm Ngã Phi. Nhưng với năng lực hồi phục của hắn, kết hợp với công pháp Thiên cấp, nhanh chóng luyện hóa đan dược chữa thương, 7 ngày là đủ đưa cơ thể về trạng thái toàn thịnh.
Để mở đường, bọn hắn không dùng đến lực lượng nhục thân, mà dùng võ kỹ. Nếu ở trong các hang động nhỏ hẹp, bọn hắn không thể thi triển võ kỹ, thì ở chỗ này tương đối rộng lớn, đánh võ kỹ không phải là vấn đề.
Thời điểm chiến đấu với thạch thú, bọn hắn không đánh được võ kỹ do khoảng cách 2 bên qua gần, không thể có thời gian điều khiển nguyên linh khí thành võ kỹ mà t·ấn c·ông. Nếu không, chiến thắng dễ dàng hơn rất nhiều.
Đặt Vô Lượng Thạch Thú ở ngoài kia, vốn dĩ không mạnh. Chỉ là ở trong Vô Lượng Sơn Động, bọn chúng có quá nhiều địa lợi, độn thổ, trọng lực, cận chiến.
Sau 5 lần t·ấn c·ông, Trần Lương mở to mắt nhìn thấy số lượng thạch thú, Vô Lượng Thạch tập trung ở 1 chỗ nhiều nhất từ trước đến nay.
Đáng chú ý hơn, 1 con Vô Lượng Thạch Thú màu đỏ huyết, có đủ tứ chi và 1 cái đuôi, ngồi chễm chệ trên cao. Bên cạnh nó ở 2 bên là 2 Vô Lượng Thạch Thú Hoàng phẩm có kích thước to hơn cả 3 con Hoàng phẩm thạch thú lúc trước.
Ngoài ra còn có 2 Hoàng phẩm thạch thú khác, trong đó có 1 con đã b·ị t·hương, chính là con lúc trước chạy trốn được khỏi tay Nhậm Ngã Phi. Tổng cộng 4 con hoàng phẩm.
Nhìn thoáng qua, Trần Lương đếm được có 12 Vô Lượng Thạch Thú Thanh phẩm và 50 Vô Lượng Thạch Thú Bạch phẩm.
Trần Lương không hẹn mà cùng Nhậm Ngã Phi nuốt nước miếng. 2 người bọn hắn không ngờ sắp phải đối mặt với 1 lực lượng khổng lồ trước nay chưa từng có.
---
Các web truyện đăng sau fanpage 1 chương.
Fanpage đăng nội dung gốc: fb.com/talaacnhan