Chương 212: Thách Đấu
Lãnh thổ của Vô Lượng Tộc rộng lớn bạt ngàn mới có thể chứa đựng được mấy tỷ tộc nhân. Giống như Giang Đông Quốc, vùng lãnh thổ của Vô Lượng Tộc chia ra làm 13 vùng lớn với hàng trăm thành quách.
Nơi tập trung quyền lực, tinh anh của Vô Lượng Tộc đều nằm tại Vô Lượng Sơn, cũng là nơi Trần Lương vừa đặt chân xuống ở vòng ngoài. Cảm giác đầu tiên của hắn là sức nặng cơ thể tăng lên. Tính toán một chút, trọng lực nơi đây gấp 10 lần thông thường.
Hắn tiến tới chào hỏi người gác núi:
“Chào người huynh đệ”
Người gác núi là 1 thanh niên lực lưỡng vai năm tấc rộng, thân mười thước cao. Hắn cất giọng ồm ồm: “Ai huynh đệ với ngươi. Đến có việc gì”
“Ta đến để xin sống tại Vô Lượng Tộc” Trần Lương vẫn nở nụ cười, nói.
“Lại thêm 1 tên không biết điều. 100 Tinh thạch phí dẫn đường” Thanh niên gác núi nhìn đối phương dáng người nhỏ, thấp hơn hắn 1 cái đầu thì khinh thường ra mặt.
“Chỉ dẫn đường liền mất 100 Tinh thạch?” Trần Lương ngạc nhiên hỏi
“Ngươi có muốn đi không? Đám thiếu chủ các ngươi, ngoài tiền ra thì làm gì có gì”
“Tinh thạch của ngươi, dẫn đường đi”
Trần Lương đưa 100 Tinh thạch cho thanh niên gác núi rồi theo chân hắn tiến vào sâu bên trong. Trên đường đi, Trần Lương nhìn thấy nơi đây, ai ai cũng cao lớn, lực lưỡng. Nam thì không phải nói, cường tráng vô cùng, không ít người cao tới 3 mét. Nữ cũng không kém chút nào, vai u thịt bắp, không có nửa điểm liễu yếu đào tơ.
Trần Lương tìm mãi mới thấy một nam tử có ngoại hình giống mình, thì kẻ đó lại tay trong tay đi cạnh một nữ nhân lực lưỡng. Khả năng cao đây là người ở rể.
Đi tới 1 trang viên lớn, người dẫn đường trao đổi với người giữ cổng xong mới quay qua Trần Lương nói:
“Đây là nơi phụ trách đối ngoại, ngươi đi theo hắn là được”
Người dẫn đường rời đi, Trần Lương tiếp tục được dẫn tới 1 căn nhà được sắp đặt chuyên cho tiếp khách.
Thời gian 1 nén nhang trôi qua, bước vào gặp Trần Lương là một lão giả lực lưỡng, râu tóc bạc trắng. Người này có tinh thần lực cấp 6, nên Trần Lương có thể nhìn ra được tu vi lão đã là Địa cấp. Lão hỏi:
“Vị công tử đây đến từ nơi đâu?”
“Vãn bối là Ưng Sát, đến từ Thiên Khung Phái”
“Ta cũng quen biết mấy lão già ở đấy, ngươi là đệ tử của ai?”
“Vãn bối là đệ tử của trưởng phái. Vãn bối mới đột phá lên Huyền cấp, sư tôn bảo vãn bối tới đây tu luyện” Trần Lương nói.
“Ồ, quả là anh hùng xuất thiếu niên. Người có thể được Phiên Vân lão nhìn trúng chắc hẳn không tầm thường. Ngươi đã biết yêu cầu để được sống và sử dụng tài nguyên của Vô Lượng Tộc chưa?”
“Sư tôn có nói qua, còn xin tiền bối chỉ giáo thêm”
“Ngoại nhân tiến tới Vô Lượng Tộc tu luyện đều là vì Vô Lượng Thạch. Thời gian sống tại Vô Lượng Tộc để sử dụng Vô Lượng Thạch phụ thuộc vào giá trị bảo vật ngươi mang ra trao đổi. Ngươi chắc đã chuẩn bị trước?”
“Đúng vậy, vãn bối có 300 tinh thạch cấp 3, không biết đổi được bao lâu thời gian?”
Vị trưởng lão lực lưỡng lắc đầu, nói “Bọn ta không lấy Tinh thạch, chỉ đổi bảo vật”
“Vậy đồ vật này thì thế nào” Trần Lương lấy ra bảo giáp Bách Thánh Khí cũ của hắn.
Trưởng lão nghiên cứu một hồi, phán “Bách Thánh Khí bảo giáp mặc dù dành cho Huyền cấp tu sĩ đã là không tệ, nhưng không đáng để ta phải tiếp ngươi. Tiểu tử, tốt nhất đưa ra bảo vật đáng nhìn một chút, đệ tử của chưởng phái Thiên Khung Phái không phải chỉ thế này. Trừ khi ngươi đang lừa dối lão phu”
“Tiền bối bớt giận, mời ngài xem thứ này”
Trần Lương lấy ra đồ vật, là một loại quả hình trẻ sơ sinh.
“Đây, có phải là Đào Tiên Quả?” Vị trưởng lão ngạc nhiên nhìn kỹ loại quả trên tay đối phương.
“Chính là Đào Tiên Quả” Trần Lương trả lời. Với thế nhân, có thể Đào Tiên Quả rất quý hiếm, nhưng với Trần Lương, sau khi cho cha mẹ 2 quả, vẫn còn 8 quả. Chưa kể sau một thời gian, Đào Tiên Mộc sẽ lại cho hắn thêm 10 quả, tha hồ dùng.
“Ngươi không có khả năng tự kiếm được Đào Tiên Quả, hẳn là Phiên Vân lão đưa cho ngươi?”
“Đúng vậy. Sư tôn đặt rất nhiều kỳ vọng vào vãn bối. Vãn bối dù liều c·hết cũng không để phụ lòng người”
“Tốt lắm, đây đúng là hàng tốt. Ngươi có thể ở lại Vô Lượng Tộc 50 năm, được tiến vào Vô Lượng Sơn Động tìm kiếm Vô Lượng Thạch, luyện hóa Địa Linh Tiên. Luyện hóa được bao nhiêu thì phụ thuộc vào năng lực của ngươi rồi.
Ta phải cảnh báo trước, bên trong Vô Lượng Sơn Động rất nguy hiểm, quái thú khắp nơi, ngay cả Địa cấp võ giả cũng có nguy cơ bỏ mạng. Nếu ngươi t·ử v·ong trong Vô Lượng Sơn Động cũng chỉ trách học nghệ không tinh, Phiên Vân lão cũng không thể giúp được ngươi”
“Vãn bối đã rõ” Trần Lương gật đầu nói.
“Đây là lệnh bài dành cho ngoại tộc. Ngươi tốt nhất không nên để mất. Làm lại mất không ít Tinh thạch đâu. Mỗi một năm tính cho 10 tinh thạch cấp 3”
“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, vãn bối xin ghi nhớ”
“À, còn một chuyện. Vô Lượng Tộc mỗi trăm năm tổ chức 1 đại hội đấu võ dành cho Huyền cấp tu vi. Tính đến hiện tại là còn 20 năm nữa. Đại hội chỉ dùng nhục thân so tài, không dùng nguyên linh khí. Ngươi có muốn tham gia không?”
“Vãn bối sẽ thử sức một lần”
“Tuổi trẻ có ý chí thế là tốt. Đại hội chỉ dành cho người nội tộc, người ngoài nếu muốn tham gia cần đổi bảo vật lấy 1 suất dự thi. Ta thấy Bách Thánh Khí bảo giáp của ngươi đủ giá trị đấy”
“Con mẹ nó” Trần Lương chửi thề trong đầu “Các ngươi là vô lượng tham à”. Nghĩ là nghĩ vậy, Trần Lương vẫn phải mỉm cười, nói:
“Trưởng lão, có thể cho ta biết phần thưởng được không?”
“2 Giải ba, mỗi giải 1 Bách Thánh Khí áo giáp. 1 giải nhì là một kiện Thiên Thánh Khí cự chùy. 1 giải nhất là Vô Lượng Quả”
Nghe đến Vô Lượng Quả, Trần Lương liền gật đầu đồng ý, đưa cho vị trưởng lão kiện thánh giáp.
Vô Lượng Quả, mỗi trăm năm mới ra hoa, kết trái được 1 quả. Tùy thuộc vào mục đích sử dụng, Vô Lượng Quả có 1 trong 2 tác dụng. Nếu phục dụng cả quả, không gọt vỏ, tác dụng sẽ là tăng cường nguyên khí cùng nhục thân. Nếu gọt vỏ, vậy tác dụng sẽ là toàn bộ dành cho tăng cường nguyên khí, có thể giúp Huyền cấp tăng 1, 2 tiểu tu vi.
Trần Lương cầm lệnh bài, tiếp tục đi vào sâu bên trong Vô Lượng Sơn, tiến vào khu vực liên quan Vô Lượng Sơn Động. Vừa tiến vào khu vực khác, Trần Lương liền biết ngay, vì trọng lực đã thay đổi, từ gấp 10 lần thành gấp 30 lần.
Hắn tiến về khu vực nhà ở dành cho khách của Vô Lượng Tộc.
Thời điểm Trần Lương đến, tinh thần lực của hắn quét qua dãy nhà thì có đến 9 căn nhà được bố trí Ẩn Nặc Trận, cho thấy có người sống bên trong.
Trần Lương được tùy tiện lựa chọn 1 căn, chờ đợi đến khi Vô Lượng Sơn Động mở ra. Mỗi tháng, Vô Lượng Sơn Động mở ra 1 lần, kéo dài 15 ngày. 15 ngày còn lại là thời gian cho tu sĩ luyện hóa Địa Linh Tiên.
Chờ đợi 3 ngày, Trần Lương nhìn thấy có 9 người từ hướng Vô Lượng Sơn Động trở về. Những người đến đây, không ai không phải người nổi bật, hoặc là thiên tài, hoặc là người có tiền.
Mỗi người đến từ một phương trời khác nhau, tính cách khác nhau. Có người làm như không thấy Trần Lương, trực tiếp trở về căn phòng của mình. Có người gật đầu chào hắn. Có người bay đến trước mặt Trần Lương cười nói:
“Chào người mới. Ngươi sẽ tu luyện ở đây bao nhiêu năm?”
Đối phương nhiệt tình, Trần Lương cũng mỉm cười đáp lại:
“Tại hạ có 50 năm thời gian”
“Ồ, bảo vật của ngươi hẳn là rất quý nha. Ta thời điểm mới đến, dốc toàn bộ tài sản cũng chỉ được có 20 năm”
Không chỉ người thanh niên kia ngạc nhiên, những người khác nghe câu trả lời của Trần Lương cũng liền nhìn hắn nhiều thêm một phần. Một vị tỷ tỷ, dáng vẻ mười phần thành thục, nói:
“Nhìn không ra ngươi lại giàu có như vậy”
Trần Lương hiện chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, không mang giáp trụ gì trên người. Hắn xua tay nói:
“Do sư tôn yêu quý muốn giúp đỡ ta thôi”
“Hừ, hóa ra là một tên tiểu bạch kiểm” Một giọng nói bất mãn cất lên.
Kẻ này lên tiếng xong, liền bước về phía Trần Lương, nói tiếp “Tiểu tử, có muốn giao hữu một trận đấu không?”
Trần Lương liếc nhìn kẻ đang nói là một gã gầy gầy, đen đen, thân thể còn nhiều sẹo, cho thấy đã chịu khổ cực không ít. Ngược lại với hắn, Trần Lương nhìn da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú. Có được điều này là nhờ tắm trong Giới Thủy, được Giới Thủy cải tạo cho hắn 1 làn da trắng không tì vết.
“Không rảnh” Trần Lương trả lời.
“Không rảnh cũng phải rảnh” Nam tử da ngăm đen nhảy đến đấm 1 quyền về phía Trần Lương.