Chương 182: Trận Chiến Đi Đến Hồi Kết
Trần Lương chiến lực lúc này đã tăng gấp đôi so với 2 năm trước nhờ vào bồi dưỡng Nhân Sinh đến tận cùng.
Hắn tiến vào chiến trường, trở thành mục tiêu hàng đầu bên phía liên minh, cũng là mục tiêu phải bảo vệ hàng đầu bên phía Khai Thiên Môn. Hắn di chuyển đến đâu, nơi đó liền trở thành chiến trường khốc liệt nhất.
Trong vô số thân ảnh, Trần Lương chợt nhìn thấy Quản sự Giang. Gã đang chiến đấu chống lại 15 người Hoàng cấp, chợt cảm nhận có sát khí lạnh gáy sau lưng, quay lại thấy Trần Lương nhắm tới mình, liền cấp tốc bỏ chạy.
"Môn chủ, đừng phi thân nhanh quá" Hộ vệ cạnh hắn khuyến cáo
Trần Lương không quan tâm. Hắn tự tin vào lực công cũng như phòng thủ của bản thân, nên quyết tâm đuổi sát theo kẻ đã á·m s·át mình. Nhờ có 2 Đạo Thần Thông Thân Hóa Lôi Đình và Hỏa Cước, lại thêm vận dụng Phong thuộc tính từ Nhân Sinh của Khả Hãn, tốc độ Trần Lương vượt qua tất cả, đuổi kịp quản sự Giang.
Quản sự Giang nằm trong phạm vi t·ấn c·ông, cả 7 thanh chiến thương của Trần Lương đồng thời vung lên khiến mục tiêu phải quay lại đỡ đòn.
Lần thứ hai t·ấn c·ông, Trần Lương dùng đến Hải Hoàng Thương. Một đợt s·óng t·hần cuồn cuộn lao đến đụng độ với thiết kê của Quản sự Giang. Thiết kê nhanh chóng bị nhấn chìm khiến Quản sự Giang nhận trọng thương bay ra sau trăm trượng.
Đang định ra đòn hạ sát đối thủ, Trần Lương buộc phải dừng lại, để bản thân quay sang phải vu·ng t·hương, còn Chiến thần Atula quay sang trái đỡ đòn. 2 võ kỹ t·ấn c·ông từ 2 bên đều đến từ Huyền cấp võ giả của liên minh.
Liền tiếp sau đó, cùng với sự trở lại của Quản sự Giang, Trần Lương rơi vào vây công của 10 Huyền cấp võ giả. Mạnh không thể đỡ, Trần Lương chỉ có thể để Thân Hóa Lôi Đình cùng tầng lớp phòng ngự của hắn chịu đựng.
Tuy nói Thân Hóa Lôi Đình có thể hóa giải t·ấn c·ông vật lý, nhưng liên tiếp các võ kỹ của kẻ địch va vào nhau, tạo ra các v·ụ n·ổ lớn ngay tại cơ thể hắn cũng khiến lôi thể tổn thương ít nhiều.
Lại thêm hắn đang cùng lúc vận dụng cả 2, 3 Đạo Thần Thông và toàn lực sử dụng võ kỹ khiến cho nguyên khí tiêu hao nhanh chóng. Nếu để bản thân liên tiếp rơi vào gắng sức như này, chỉ sợ hắn sẽ rơi vào kiệt quệ, không thể sử dụng Đạo Thần Thông. Lúc đấy tính mạng hắn liền rơi vào ngàn cân treo sợi tóc.
Đám thuộc hạ đã nhìn thấy tình huống nguy hiểm của Trần Lương, rất muốn có mặt ngay cạnh hắn lúc này để hỗ trợ. Có điều quân Liên Minh không phải quả hồng mềm, bọn hắn nhìn thấy cơ hội diệt thống lĩnh đối phương, nên liều c·hết ngăn chặn đội quân cứu viện.
Hơn 50 người bên liên minh chống lại hơn 80 người của Khai Thiên Môn, khiến cho người bên Liên Minh khổ sở vô cùng, nhưng thuộc hạ của Trần Lương cũng không thể ngay lập tức tới cứu hắn.
Còn may, thời điểm Trần Lương đã mệt gần c·hết, thân thể lôi hóa đã nhấp nháy liên tục, khó có thể tiếp tục duy trì, thì đội quân cứu viện của hắn đã đột phá được tới nơi, bảo vệ hắn.
20 người của Khai Thiên Môn đã phải liều mình xông lên, lấy mạng của mình đổi lấy cơ hội mở đường cứu chủ. Số lượng t·ử v·ong bên liên minh cũng không ít hơn.
Chiến trường có Trần Lương là đông đúc nhất, nhiều t·hương v·ong nhất, thì chiến trường nơi có cha mẹ Tuyết Phi lại là nơi có lực p·há h·oại mạnh nhất, sức chiến đấu cao nhất.
Lã Thị Xuân Thu không hổ là Đại tướng được Trọng Đạt phò tá, chiến lực của nàng không dưới Lã Vọng. 2 người bọn hắn, có thể nói là tranh nhau vị trí 3, 4 về chiến lực trong bảng xếp hạng 12 Đại tướng quân của Giang Đông Quốc khi xưa.
Cha Tuyết Phi đã mấy lần khốn đốn với tuyệt chiêu Nhân đao hợp nhất, Nhất Đao Phá Vạn Pháp của Lã Vọng. Võ kỹ này có thể nói là mạnh nhất trên toàn Giang Đông Quốc.
Còn may Phan Phụng cũng có 1 tuyệt chiêu phòng thủ áp đáy hòm. Thời điểm Lã Vọng tụ khí ngưng thần, đánh ra Nhân đao hợp nhất, Nhất Đao Phá Vạn Pháp, Phan Phụng cũng thủ thế, xoay tròn 1 vòng kiếm.
"Nhân đao hợp nhất, Nhất Đao Phá Vạn Pháp" đối chiến "Nguyệt Kiếm – Phá Hư"
Lã Vọng cầm đao, tạo thành 1 khối đâm về phía trước, cử thế vô địch. Phan Phụng nhìn qua có vẻ yếu thế hơn rất nhiều. Hắn cầm kiếm đứng yên một chỗ, trông như chờ đợi nhận một kích chí mạng của kẻ địch. Trước mặt hắn xuất hiện 1 mảnh gương lồi.
Nhân Đao Hợp Nhất của Lã Vọng đâm vào gương lồi, liền bị ngăn cản. Có điều đao khí không bị chặn hoàn toàn, mà vẫn tiếp tục nhích chầm chậm về phía trước, dần dần vượt qua gương lồi, tiến tới giữa ngực Phan Phụng.
Đao khí vừa vặn đâm vào người Phan Phụng, sâu nửa tấc thì dừng lại, bị chặn đứng hoàn toàn. Khí lực của Lã Vọng đã không còn, không thể công thêm.
Lần thứ nhất không được thì lần thứ hai, Lã Vọng tiếp tục dùng đến Nhân đao hợp nhất, Nhất Đao Phá Vạn Pháp t·ấn c·ông Phan Phụng, đáng tiếc kết quả không khá hơn lần trước.
Đến lần thứ ba, Nhân đao hợp nhất, Nhất Đao Phá Vạn Pháp còn không chạm được vào người Phan Phụng. Khí lực của Lã Vọng đã suy giảm nhiều.
Khu vực chiến đấu này chênh lệch 2 bên không đáng kể, nên chiến đấu kéo dài.
Phạm vị 3 dặm quanh nơi đây không có ai khác. Võ giả của cả liên minh và Khai Thiên Môn đều không muốn bị vạ lây bởi chiến đấu cấp độ Địa cấp.
Chiến đấu giữa Ngạo Thiên và Hoàng Long Đại tướng quân cũng rơi vào cục diện bất phân thắng bại.
Không hổ là Đại tướng quân mạnh nhất Giang Đông Quốc, Hoàng Long đánh ra võ kỹ phá hủy được Yêu Ảnh của Tiếu Ngạo, khiến nó phải dùng đệ tam nhãn phòng thủ.
Hoàng Long muốn đánh nhanh thắng nhanh, còn đi hỗ trợ thuộc hạ, nên dốc toàn lực đánh ra võ kỹ mạnh nhất của hắn
"Thanh Long Xuất Động"
Một thân ảnh hình rồng hiện ra, uy thế hơn xa so với Cửu Vĩ Hắc Long của Trần Lương. Thanh Long mang theo uy thế mười phần, xông đến muốn đớp c·hết Ngạo Thiên. Nó xông phá Đạo Quang, tiến sát tới gần Ngạo Thiên, còn cách 1 trượng mới dừng lại.
Điều đáng nói, là Thanh Long Xuất Động của Hoàng Long Đại tướng quân khác với Nhân Đao Hợp Nhất của Lã Vọng.
Ngạo Thiên không thể điều khiển đao khí trong Nhân Đao Hợp Nhất đánh ngược trở lại Lã Vọng, nhưng nó có thể điều khiển Thanh Long phản lại Hoàng Long.
Bị Thanh Long của mình cắn ngược, Hoàng Long vội vàng chống đỡ nhưng cũng b·ị t·hương không nhẹ. Chỉ một lần phản lại đã khiến Hoàng Long không dám sử dụng Thanh Long Xuất Động lần 2.
Hoàng Long đã không công được, vậy cũng chỉ đành bị động phòng thủ. Còn Tiếu Ngạo cũng không thể dùng Yêu Ảnh đánh hạ được đối phương.
Chiến trường này rơi vào cục diện kẹt cứng.
Phía bên Khải Huyền, đột phá lên Địa cấp là một thành tựu đáng để hắn ngẩng cao đầu, tự hào bản thân được đứng ngang hàng với các Đại tướng quân. Đáng tiếc, từ trận chiến với Quang Hoàng đã thất thế một lần, đến bây giờ lại tiếp tục bại lui trước Hiển Vinh Đại tướng quân.
Hắn mới đột phá lên Địa cấp, xét về chiến lực, kinh nghiệm đều kém hơn đối phương. Vì vậy hắn phải liên hợp với Như Lão và 1 Huyền cấp lục huyệt khác cùng chiến đấu với kẻ địch.
Thất Tử chỉ có thế hệ thứ nhất tham chiến, tổng 37 người chia làm 5 nhóm và 2 người lẻ. Nhóm 7 người luôn đi cùng nhau, chính là tử thần trên chiến trường. Bọn hắn đi tới đâu, nơi đó liền có đầu rơi máu chảy.
Một nhóm 7 người Hoàng cấp lại có thể hoành hoành vô địch, nhờ vào 2 nguyên nhân chính.
Thứ nhất là mỗi người bọn hắn đều có căn cơ vững vàng, chiến lực cá nhân đều vượt trên võ giả phổ thông.
Thứ hai, 7 người đã chiến đấu cùng nhau rất lâu, quá hiểu rõ nhau, phối hợp với nhau vô cùng ăn khớp. Cho dù nhóm gặp phải 7 kẻ có chiến lực tương đương, nhưng nhờ phối hợp hoàn hảo, bọn hắn vẫn sẽ dành chiến thắng.
Nhờ vào 2 lí do đó, mỗi một nhóm Thất Tử đều có thể đánh tan kẻ địch đông tới 10 người.
Trong 1 trận chiến hỗn loạn như này, không thể thi triển Thất Tinh Bắc Đẩu, vì 6 người phụ trận quá dễ dàng bị g·iết.
Quản sự Giang đã thổ huyết mấy lần, nhưng không còn tiếp tục bỏ chạy. Ban đầu bỏ chạy, mục tiêu là dẫn dụ Trần Lương vào sâu bên trong liên minh để vây g·iết. Thực tế là quản sự Giang đã đạt được mục đích, Trần Lương liên tiếp dính đòn trực tiếp. Nếu là Như Lão ở vào vị trí này, sợ đã b·ị đ·ánh cho hôi phi yên diệt.
Chỉ là tính lì đòn của Trần Lương quá cao, đợt vây công của liên minh chỉ có thể làm hắn suy kiệt, mà không thể g·iết c·hết hắn trước khi đội cứu viện đến.
Hiện giờ, mọi nơi đều đã đầy rẫy 2 quân, không còn nơi nào dẫn dụ Trần Lương. Huống hồ đối phương chỉ mắc bẫy 1 lần chứ sao có thêm lần 2.
Quản sự Giang anh dũng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Hắn vừa bỏ mạng, Trần Lương liền không còn sự thù ghét với hắn. Dù sao hắn chỉ là làm theo lệnh. Chiến tranh, g·iết người là chuyện thường tình, ngươi không c·hết thì là ta c·hết. Vì vậy, dù là thù sinh tử, nhưng chỉ dừng lại ở c·hiến t·ranh, đặc biệt, không liên lụy người thân.
Tiểu môn chủ Quỷ Địa Phái, không chỉ c·ưỡng h·iếp tiểu thư nhà họ Trần, cháu gái Trần Lương, mà còn đem thuộc hạ tới tàn sát cả gia tộc của hắn. Thù này, Trần Lương không chỉ muốn g·iết tên tiểu môn chủ kia, mà còn muốn g·iết toàn bộ huyết mạch nhà hắn, diệt sát thuộc hạ của hắn dám đứng ra ngăn cản Trần Lương báo thù.
Chiến tranh đã dần đi đến hồi kết.
Thời điểm mới bắt đầu, đội quân của Trần Lương chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng Hoàng cấp, nhưng đa phần là mới đột phá từ Cự Linh cảnh. Điểm khác biệt giữa Cự Linh và Hoàng cấp, cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng cấp mạnh hơn rất nhiều Cự Linh cảnh, chính là khả năng điều khiển linh khí của Hoàng cấp người.
Cự Linh cảnh chỉ có thể sử dụng nguyên khí trong cơ thể t·ấn c·ông kẻ địch. Hoàng cấp, không chỉ có nguyên khí mạnh mẽ hơn nhiều, còn có thể điều khiển linh khí. Võ kỹ của Hoàng cấp là sự kết hợp linh khí với nguyên khí để t·ấn c·ông, tạo ra lực lượng lớn vượt trội.
Đám người mới bước vào Hoàng cấp bên Khai Thiên Môn quá nhiều, dẫn đến lúc đầu chiến đấu, chưa quen điều khiển linh khí kết hợp nguyên khí để di chuyển, t·ấn c·ông, dẫn đến quân đông mà nhược. Vì vậy 2 bên tương đối cân bằng.
Nhưng theo thời gian chiến đấu, Hoàng cấp võ giả bên Khai Thiên Môn càng quen dần với nguyên linh khí, lực chiến gia tăng dần, dẫn đến áp đảo linh minh Hợp Tung.
Chiến tranh đã đi đến hồi kết, lực lượng liên minh đã không còn khả năng phản kháng lại số lượng quá đông Khai Thiên Môn. Trọng Đạt nhìn toàn cảnh, đã không còn hi vọng lật ngược tình thế.
1 năm trước, thời điểm hắn đề xuất xóa sổ Mùi Sứ Quân với liên minh nhưng không được chấp nhận, hắn cũng liền từ bỏ, không hề quyết tâm thuyết phục các Đại quân sư và Đại tướng quân. Lí do là hắn thấy mọi việc tiến triển đúng như hắn kỳ vọng. Đồng thời sự biến mất của Thủy Kính Tiên Sinh và Khai Thiên Môn càng làm cho hắn an tâm, kê cao gối ngủ ngon.
Hắn dù nghĩ thế nào cũng không ra được vì sao chỉ qua 2 năm, Khai Thiên Môn đã lớn mạnh đến tầm này. Cho dù hắn đã giả định đến trường hợp xấu nhất, cũng không thể nghĩ đến mức này. Giờ hối hận cũng đã muộn.
Trọng Đạt thở dài, ngước nhìn trời mà than:
"Khôn lanh không lại với trời. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên"
Trốn chạy là điều không thể, Trần Lương muốn đuổi hắn dễ như trở bàn tay, Trọng Đạt quyết định tử chiến với Trần Lương. Nhưng chợt nhìn thấy một thân ảnh nữ tử đẹp như tranh, hắn liền nảy ra 1 ý tưởng, 1 ánh sáng hi vọng duy nhất cứu sống hắn lúc này.
Trọng Đạt sử dụng đến Ẩn Nặc Thuật của Ám thuộc tính, đồng thời dùng võ kỹ Quang Tốc của Quang thuộc tính để trong một thời gian ngắn nhất, không ai biết, hắn đã tiến tới gần sau lưng Tuyết Phi.
Trọng Đạt tới được khoảng cách 10 trượng, Tuyết Phi nhận ra sát khí, quay người t·ấn c·ông. Sóng âm từ huyền cầm của nàng dễ dàng bị 1 kiếm của hắn phá hủy. Chiến lực của Trọng Đạt tuy không tới đỉnh cấp, nhưng cũng thuộc hàng cao thủ. Lại thêm hắn là Huyền cấp thất huyệt, trong khi Tuyết Phi mới vừa bước vào Huyền cấp sơ giai. Chênh lệch là không cần phải nói.
Tuyết Phi không kịp bỏ chạy, kiếm của Trọng Đạt đã giơ sát cổ họng nàng. Trên dưới Khai Thiên Môn đều biết Tuyết Phi là thê tử môn chủ, vì vậy đều âm thâm ở gần hỗ trợ, bảo vệ nàng. Nhưng Trọng Đạt ẩn giấu quá tốt, lại tiến đến quá nhanh, quá bất ngờ khiến mười mấy người không kịp trở tay.
Chỉ cần hắn đâm xuyên họng nàng, lại cắt cổ nàng thời gian vượt qua 1 hơi thở, nàng liền triệt để t·ử v·ong. Và quan trọng là bản thân Tuyết Phi cũng không biết nếu bị cắt đầu hoặc não hải bị phá hủy, hoặc vì 1 lí do gì đấy nàng không còn nhận thức, thì không biết Đạo Thần Thông của nàng có còn tác dụng không. Vì vậy trước mũi kiếm kề cổ, nàng chỉ có thể đứng yên nghĩ đối sách.
"Đứng yên, ngươi sẽ có cơ hội sống" Trọng Đạt lạnh lùng nói, đồng thời di chuyển về sau lưng Tuyết Phi, giờ kiếm ngang cổ nàng.
Tin tức Trọng Đạt bắt Tuyết Phi làm con tin nhanh chóng đến tai Trần Lương.
"Khốn nạn" Trần Lương vừa chửi, vừa phi thân bay đi. Hắn vừa chợt nghĩ đến đánh g·iết Trọng Đạt thì đã lại để đối phương đi trước một bước. Trần Lương hận bản thân đầu óc quá mức đần độn, luôn bị Trọng Đạt bày mưu tính kế.
"Trọng Đạt, ngươi muốn gì?" Trần Lương hỏi.