Chương 175: Cả Môn Phái Bế Quan Tu Luyện
Đám người Trọng Đạt vốn dĩ đã đồng ý với điều kiện của Trần Lương, nhưng vẫn muốn có thêm lợi ích. Đáng tiếc đối phương quá cứng rắn, khiến bọn hắn đành phải chấp thuận bản hiệp ước ban đầu.
Hiệp ước đình chiến được ký kết, cũng không phải ngay lập tức liên minh Hợp Tung nhận được mắt trận Lý Thiên Thành. Số lượng nhân lực bên Mùi Sứ Quân rất đông, cần nhiều ngày thời gian để rút đi.
Khai Thiên Môn cũng không có đưa toàn bộ nhân mã vào trong Tiểu Cửu Giới. Đầu tiên, loại bỏ những người mới gia nhập Khai Thiên Môn dưới 10 năm. Con số loại bỏ lên tới 5000 người.
Tiếp theo là quá trình chọn lọc từng người một. Tiêu chí là có năng lực và có lòng trung thành.
Luyện Khí Phường nhân lực do Bá Lăng và Hạ Tử Yên tuyển chọn. Kết quả loại 15 người.
Trận Pháp Đường do Vạn Lan Nhu tuyển chọn. Kết quả loại 9 người.
Quân Khăn Vàng do Ưng Sát tuyển chọn. Chọn toàn bộ
Đội Cự Linh cảnh do Chu Minh tuyển chọn. Loại 11 người
Đội Huyền cấp do Khải Huyền tuyển chọn. Không loại ai
Đội Hoàng cấp do Võ Giác quản lý. Loại 3 người.
Nhân sự khác do Tuyết Hoa tuyển chọn. Loại 700 người.
Những người bị loại có tu vi dưới hoàng cấp, mỗi người nhận 2 Tinh thạch và 500 lượng vàng, gọi là phí đi đường. Hoàng cấp được nhận 100 Tinh thạch, gọi là phí bồi dưỡng.
Loại bỏ gọi là lọc sơ bộ chứ cũng không thể bỏ đi hết được gián điệp, sát thủ bên ngoài cài vào. Điển hình như trường hợp của Quản sự Giang, Huyền cấp võ giả, đã làm việc cho Khai Thiên Môn mấy chục năm, biểu hiện rất tốt. Trước đó ai dám bảo lão là nội gián.
Hơn 2 vạn người tập trung trong chính điện, cửa ngoài đóng kín. Mỗi người được phát một hộp gỗ. Khải Huyền đứng trên cao, nói:
"Hộp gỗ dùng để niêm phong Không Thú, Không Vật. Sắp tới, chúng ta sẽ đi một nơi tuyệt mật, cấm không được dùng Truyền tin thạch. Các ngươi ghi tên lên hộp gỗ. Sau 2 năm sẽ trả lại"
"Đại nhân, chúng ta di chuyển bằng gì?" Một người phía dưới giơ tay nói
"Để giữ bí mật địa điểm, các ngươi sẽ tiến vào Không Thú của ta"
"Ta phản đối" Người lên tiếng là một Huyền cấp võ giả "Không những phải giao nộp toàn bộ đồ vật, lại bị đưa vào Không Thú, có gì xảy ra đều không thể phản kháng. Lão phu quyết không đồng ý"
"Còn ai phản đối nữa?" Khải Huyền hỏi
"Ta cũng không đồng ý. Khải Huyền đại nhân, cho phép ta nói thẳng. Mùi Sứ Quân và Khai Thiên Môn lúc này đã là thân cô thế cô, không thể chống lại liên minh Hợp Tung. Lúc này Khai Thiên Môn rời khỏi Giang Đông Quốc cũng là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng rời đi thì tất cả cùng đi, cớ sao phải thu giữ Không Vật, bị đưa vào Không Thú. Điều này rất vô lý" Một trưởng lão của Trận Pháp Đường nói
Sau đó, bên dưới rộ lên tiếng phản đối
"Đúng rồi, giam đệ tử vào Không Thú là muốn làm gì"
"Hành động bất chính, ta quyết không nghe"
"Mọi người cẩn thận kẻo bị lừa"
Mấy người Tuyết Hoa, Ưng Sát, Chu Minh nhìn nhau lo lắng, sợ có nội loạn xảy ra.
"Trật tự" Khải Huyền hét lên "Kẻ nào kích động đệ tử, g·iết không tha".
Nói xong, hắn vận chuyển nguyên linh khí, đầu hiện thần thông là một con Kim Điểu, chém 1 kiếm về phía vị Huyền cấp võ giả.
Người kia không khỏi bất ngờ, chưa kịp đánh trả, chỉ có thể ngạnh đỡ 1 kiếm. Bị đánh văng vào tường, thổ huyết, người này hét lớn:
"Ta đã hơn 20 năm cống hiến cho Khai Thiên Môn. Khải Huyền ngươi một lời không hợp liền muốn g·iết ta. Đây là đạo lý gì. Đây là cách Khai Thiên Môn đối xử với thuộc hạ. Vậy tương lai ai còn dám ra sức cống hiến. Môn chủ đâu, ta muốn gặp môn chủ"
"Tất cả nghe đây. Kẻ nào không muốn vào Không Thú, liền rời đi. Khai Thiên Môn không ép ai phải theo. Còn kẻ nào gây rối, g·iết không tha. Tung Kỵ, cho ngươi 3 hơi thở bước qua cánh cửa kia. Nếu không, đừng trách ta thiếu nhân từ.
Một.
Hai"
Lời cuối còn chưa dứt, Tung Kỵ đã phi người rời đi. Tuyết Hoa thở dài một hơi. Ưng Sát thầm hô 1 tiếng "Hảo sát phạt quyết đoán". Không phải tự nhiên mà Khải Huyền được Trần Lương giao trọng trách cao nhất vào lúc này. Hắn làm việc luôn khiến Trần Lương yên tâm.
"Các ngươi làm việc cho Khai Thiên Môn không phải ngày một ngày hai. Kẻ nào tiếp xúc với phu nhân, với môn chủ đều thấy được con người họ. So về tiền tài, bảo vật, dù mấy vạn người các ngươi cộng lại cũng không bằng một góc của môn chủ. Giết các ngươi chỉ khiến bao năm bồi dưỡng của môn phái đổ xuống sống xuống biển. Thử hỏi, g·iết các ngươi, môn chủ có lợi ích gì?
Số lượng người đông nhất tham gia Khai Thiên Môn lâu nhất có lẽ là Quân Khăn Vàng do Ưng Sát thống lĩnh. Ta hỏi các ngươi liệu thống lĩnh của các ngươi có hại các ngươi không?"
Rất nhiều cặp mắt nhìn vào Ưng Sát. Hắn nói:
"Ta lấy tính mạng ra thề chuyến đi sắp tới không có hại, chỉ có lợi"
Các đệ tử cũ của Khai Thiên Môn thời điểm trước khi vào Giang Đông Quốc, hầu hết được phân vào Quân Khăn Vàng của Ưng Sát. Trăm năm c·hiến t·ranh, rất nhiều người đã t·ử t·rận. Còn lại vài chục người, đều đã lên Cự Linh cảnh, cùng Ưng Sát trải qua vô số trận chiến sinh tử.
Với bọn hắn, Khai Thiên Môn chính là nhà, môn chủ chính là chiến thần vô địch không thể thay thế. Bất kỳ ai tổn hại đến môn chủ chính là kẻ thù không đội trời chung với bọn hắn. Còn Ưng Sát chính là thống lĩnh, là bằng hữu với bọn hắn trăm năm nay.
Những người này là những cá nhân đầu tiên luôn sẵn sàng chấp hành mọi mệnh lệnh từ môn chủ. Một người trong số đó chắp tay nói lớn:
"Đệ tử thề đi theo Khai Thiên Môn tới cùng. Sống là người của Khai Thiên Môn, c·hết là người của Khai Thiên Môn"
Đã có 1 người dẫn đầu, nhiều người khác liền chắp tay nói theo khiến tinh thần các đệ tử, trưởng lão tăng lên nhiều.
"Còn kẻ nào nghi ngờ, liền rời đi. Lão phu đang làm theo lệnh của môn chủ. Ai không tin môn chủ, không cần ở lại Khai Thiên Môn" Khải Huyền nói
Phía dưới bắt đầu rộ lên tiếng bàn tán không ngớt. Trong đó không thiếu kẻ châm ngòi, thổi gió. Nhưng cũng có nhiều người là thực sự trung thành với môn phái, nhưng bị sàm ngôn lung lay ý chí.
Cũng khó trách bọn hắn, Tung Kỵ ở Khai Thiên Môn đã hơn 20 năm, lời nói, tự nhiên là có trọng lượng.
"Thời gian không có nhiều. Trong vòng 10 hơi thở, kẻ nào muốn đi liền rời đi. Những người ở lại còn dám buông lời không đúng. C·hết"
Sau mệnh lệnh của Khải Huyền, lần lượt có thêm 47 người rời đi. 2 cánh cửa chính điện một lần nữa được đóng lại, từ bên ngoài không thể biết được bất cứ điều gì bên trong.
"Rất tốt. Những người ở lại niêm phong hộp gỗ rồi đưa cho Võ Giác trưởng lão cất giữ. 2 năm sau sẽ trả lại cho các ngươi" Khải Huyền nói
Sau khi Võ Giác nhận hết hộp gỗ, toàn thể Khai Thiên Môn còn làm thêm 1 lượt kiểm tra xem ai vẫn cất giữ Không Thú, Không Vật, Truyền tin thạch. 3 đồ vật này đều có thiết bị kiểm tra riêng, chỉ cần đưa đến gần liền có thể phát hiện.
Có 2 kẻ bị phát hiện tàng trữ Truyền tin thạch, liền bị g·iết c·hết ngay lập tức. Số lượng gián điệp bên ngoài gài vào Khai Thiên Môn không thể nói là ít.
Hoàn thành xong hết thủ tục, Trần Lương bước ra, không giải thích nhiều lời, chỉ vẻn vẹn nói:
"Ta sẽ thu tất cả vào Không Thú, tất cả không cần phản kháng"
Trần Lương tỏa ra tinh thần lực, thu tất cả mọi người vào Tiểu Cửu Giới. Sau đó là đến màn giới thiệu, giải thích về Tiểu Cửu Giới, về thời gian tu luyện gấp 36 lần, về Thiên Đạo Mộc .... Rất nhiều người còn không biết Lục Bảo là gì, Tiểu Cửu Giới là gì, vì vậy màn giới thiệu cũng tốn khá nhiều thời gian.
"Còn đây" Trần Lương đật tay lên Thiên Đạo Quả, nói "Đây là Thiên Đạo Quả, không chỉ có tác dụng tăng cường ngộ Đạo gấp 100 lần, mà còn nâng cao chất lượng Đạo. Trong sách ghi lại, chỉ cần có thể luyện hóa 1 trái Thiên Đạo Quả, tu sĩ chắc chắn có thể ngộ Đạo, từ Cự Linh lên Hoàng cấp, từ Hoàng cấp lên Huyền cấp. Mà quan trọng, là Đạo sẽ rất mạnh, tương lai vấn đỉnh cường giả là không thể nghi ngờ.
Các ngươi nhìn, ở đây ta có 4 trái Thiên Đạo Quả, sẽ là phần thưởng cho trung thần với Khai Thiên Môn"
Trần Lương ngắt lấy 1 Thiên Đạo Quả, giơ lên cao, nói tiếp:
"Những kẻ ngu muội hôm nay không đi theo Khai Thiên Môn, chỉ cần 2 năm sau, bọn hắn nhìn thấy mọi người đều là cá chép hóa rồng, chắc chắn sẽ uất hận mà c·hết. Còn Khai Thiên Môn, sẽ trở thành đại phái vạn người ngưỡng mộ"
"Tuyệt vời!!! Quá tuyệt vời!!!" Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng hoan hô vang lên khắp Tiểu Cửu Giới.
Trong tiếng vỗ tay của mấy vạn con người, Trần Lương lần lượt đi hái 4 Thiên Đạo Quả cầm về tay
Sau khi nghe giải thích, khỏi phải nói chúng đệ tử và trưởng lão vui mừng đến thế nào. Có 72 năm tu luyện dưới tiên dược Thiên Đạo Mộc, lại được tông môn cung cấp miễn phí linh dược tu luyện. Đối với bọn hắn, đây chính là cơ duyên ngàn năm có một, tích phúc ba đời mới có.
Sau đó là đến các công việc phải làm trước khi có thể tập trung tu luyện.
Đầu tiên là thu hoạch linh dược. Tất cả đều là linh dược giá trị cao, mỗi loài lại có cách thức thu thập khác nhau, và không phải là đào lên tất cả linh dược. Thu hoạch linh dược rất phức tạp nên Trần Lương trực tiếp chỉ huy 10 người làm việc.
Thu hoạch xong là đến phân bổ vị trí tu luyện. Tuế Nguyệt có tác dụng tăng tốc thời gian trong bán kính 100 trượng. Vậy tổng diện tích tu luyện là 3,14 vạn trượng, lấy Tuế Nguyệt làm trung tâm.
Tuế Nguyệt được đặt ngay dưới gốc Thiên Đạo Mộc. Vị trí tu luyện sẽ phân theo cảnh giới. Từ trong ra ngoài sẽ là: Giáp Linh, Cự Linh, Hoàng cấp, Tiên Linh, Vạn Nhiên, Tam Tinh, Nhị Tinh, Nhất Tinh, Luyện Thể.
Khu vực tu luyện gọi là Pi. Nếu ai không cần tu luyện thì ra khỏi Pi. Ví dụ như Huyền cấp tu sĩ. Ở cảnh giới này, muốn tăng tu vi tiểu cảnh giới thường phải nhờ đến ngoại vật, chỉ hấp thu linh khí là không đủ. Vì vậy họ vào Tiểu Cửu Giới để tập trung cho an toàn, dễ quản lý, chứ họ không tiến vào trong Pi.
Mỗi tháng, những người từ Vạn Nhiên đến Giáp Linh sẽ được phát 1 cây Hóa Nguyên Thảo trăm năm tuổi. Đây là loài linh dược có số lượng nhiều nhất được Trần Lương trồng tại Tiểu Cửu Giới.
Tiểu Cửu Giới sẽ phong ấn hơn 140 năm, vì vậy Trần Lương phải tìm 1 loại linh dược vừa có thể mua và trồng được số lượng lớn, vừa có hiệu quả tốt khi được trồng càng lâu. Cuối cùng hắn lựa chọn Hóa Nguyên Thảo, có tác dụng tăng cường tu vi cho nhân loại.
Giá trị Hóa Nguyên Thảo tương ứng với số năm tuổi thọ của nó, mỗi một năm tương ứng với 1 Tinh thạch, cũng tức là trồng càng lâu, nó giúp tăng tu vi càng nhiều. Nhưng nó cũng có giới hạn tuổi thọ ở 200 năm.
Với những người từ Tam Tinh trở xuống, mỗi tháng được phát Ngô Đồng Thảo. Trần Lương đã mua lượng lớn loài linh dược này từ mấy năm trước.
Ngoài ra, ai muốn lấy bảo vật cất trong Không Vật của bản thân thì ra gặp Võ Giác để lấy.
Sắp xếp vị trí xong, Trần Lương gọi riêng 4 người Ưng Sát, Chu Minh, Tuyết Phi, Càn Sủng ra nói chuyện
"4 Thiên Đạo Quả này là dành cho các ngươi"
Đột nhiên nhận được phần thưởng, 4 người không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau. Càn Sủng nói:
"Môn chủ, lão phu được ngồi dưới Thiên Đạo Mộc là đủ rồi. Người đưa nó cho phu nhân thì hơn"
"Thiên Đạo Quả có tác dụng tăng cường sức mạnh cho Đạo của Nhân Sinh, tức là tăng lên chiến lực. Tuyết Hoa chủ tu không phải là võ đạo. Nàng ấy muốn dành toàn bộ tâm huyết cho luyện đan. Vì vậy không cần đến Thiên Đạo Quả.
Nói về thiên phú võ đạo, Càn Sủng trưởng lão có kém một chút so với 3 người này, nhưng lão đã thiên tân vạn khổ, đã chứng tỏ lòng trung thành. Đây là phần thưởng xứng đáng với lão.
Sau này, 4 người các ngươi đều sẽ là trụ cột bảo vệ Khai Thiên Môn. Chỉ cần báo đáp ta bằng cách cố gắng tu luyện là được" Trần Lương nói
Hắn nhìn Tuyết Phi, cười nói:
"Tuyết Phi, tuy ta không tìm được cho nàng Thất Sinh Thất Tử Đồ, nhưng thế này chắc là đủ dùng ha?"
Tuyết Phi ngượng ngùng cúi mặt.
"Được rồi, 4 người tìm tới 4 vị trí đối diện nhau qua Thiên Đạo Mộc để tu luyện. 4 người sẽ là mắt xích thúc đẩy người khác đột phá, nên không được ngồi gần nhau.
Sau khi đột phá, ngay lập tức di chuyển ra ngoài Pi. Tuyết Hoa và Càn Sủng thì đã lên Huyền cấp. Còn Ưng Sát và Chu Minh thì cần hướng tới võ đạo đỉnh cao.
Phật Độ Chúng Sinh và Vạn Đạo Quy Khu giúp tăng tu vi và tăng Đạo để đột phá, nhưng nó lại khiến cho Đạo của người nhận bị pha tạp, vì vậy Đạo sẽ không mạnh.
Ưng Sát và Chu Minh cần ra ngoài rèn luyện 200 năm, sau đó gặp ta để nhận Thiên Đạo Quả để tấn giai lên Huyền cấp.
Mọi người hiểu chưa"
"Rõ thưa môn chủ"
Thời điểm mọi người đã ổn định vị trí, Trần Lương bắt đầu kích hoạt Tuế Nguyệt.
Hắn để Như Lão ra ngoài, dẫn dắt toàn quân lui về Hải Hãn Thành.
Lã Vọng cùng Trọng Đạt đứng trên cao nhìn đại quân rời đi. Lã Vọng hỏi:
"Ngươi định cho bọn chúng 2 năm sao?"
"Tất nhiên là không. Ta mà để kẻ địch đạt được ý nguyện, vậy liền không phải tên Trọng Đạt"