Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Thương Quỷ Đế

Chương 173: Điều Kiện Đầu Hàng




Chương 173: Điều Kiện Đầu Hàng

"Đến lúc rồi"

Trần Lương tự lẩm bẩm rồi cưỡi Tiếu Ngạo xuất hiện trước mặt đại quân Hợp Tung.

Một mình Trần Lương đơn độc xuất hiện trước ngàn vạn đại quân, lại có thể khiến cho toàn quân rơi vào trạng thái khẩn trương, nghiêm túc.

Rất nhanh chóng, Trọng Đạt cùng 3 thống lĩnh bay ra tiếp đón Trần Lương.

"Lã Vọng đại nhân, lại gặp" Trần Lương cùng Lã Vọng chắp tay chào nhau.

"Quang Hoàng đại nhân, hân hạnh gặp lại" Trần Lương mỉm cười chào Quang Hoàng như thân thiết lắm.

"Biết thế này, lúc đó ta nên tìm mọi cách g·iết ngươi mới phải" Quang Hoàng không mặn, không nhạt nói ra

"2 ngươi quen nhau?" Trọng Đạt hỏi

"Thời điểm đột phá lên Địa cấp, ta gặp hắn trong Ám Vực. Lúc đấy Tam Nhãn Lang của hắn trở thành Vương Giả Yêu Thú. Vì một vài nguyên nhân ta không g·iết được nó, không ngờ lúc này lại trở thành đại địch"

"Vị này là?" Trần Lương nhìn Trọng Đạt hỏi

"Tại hạ Trọng Đạt, hân hạnh được gặp Thủy Kính Tiên Sinh"

"Ah, kẻ chủ mưu b·ắt c·óc vợ ta, á·m s·át ta. Chúng ta nợ nần rất nhiều đấy" Trần Lương khuôn mặt vẫn cười nhưng ánh mắt sắc bén, sát khí ẩn hiện.

"Chiến tranh, binh bất yếm trá, không phải là thù oán cá nhân, mong Thủy Kính Tiên Sinh thông cảm"

Trần Lương không tiếp tục trò chuyện cùng Trọng Đạt, quay qua Tiêu Nhân nói:

"Tiêu Nhân đại nhân, lần này đội quân của ngài mạnh quá rồi"

Tiêu Nhân là người không thích nói nhiều, trực tiếp đi vào vấn đề:

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Tiêu Nhân thật là người khảng khái. Tại hạ đến đây hòa đàm"

"Hòa đàm!? Lần này ngươi c·hết chắc rồi. Ngươi lấy gì hòa đàm" Tiêu Nhân nói

"Xin hỏi, ở đây ai có năng lực g·iết được tại hạ?" Trần Lương vừa nói, vừa xoa đầu Tiếu Ngạo

Tiêu Nhân nghẹn họng không nói được gì, những người khác cũng không lên tiếng. Bọn hắn đều biết danh tiếng Không Gian chi tử, Đại Địa Ngưu Ma Vương.



"Đúng là g·iết ngươi rất khó. Nhưng một khi ngươi rời đi, sẽ không bao giờ có thể quay lại Giang Đông Quốc" Trọng Đạt nói

"Sự việc đã đến nước này, ta còn có thể làm được gì, chỉ có thể rời đi. Các ngươi gọi là đầu hàng cũng được. Ta đến đây để đưa ra điều kiện đầu hàng.

Các ngươi đều rõ, ta không phải là người của Như Lão, mà là môn chủ Khai Thiên Môn. Khai Thiên Môn bọn ta kinh doanh ở Giang Đông Quốc cũng đã hơn trăm năm, vì vậy quy mô có thể nói là không nhỏ.

Ngoài các chi nhánh trực thuộc Khai Thiên Môn, bọn ta còn có rất nhiều cơ ngơi nằm rải rác khắp Giang Đông Quốc với các tên gọi khác nhau. Mục đích vừa là để thu thập thông tin, vừa để kinh doanh kiếm lời.

Bây giờ nếu rời đi luôn, cơ ngơi trăm năm coi như tan thành mây khói. Vì vậy ta muốn các ngươi hoãn lại cho ta 2 năm, sau đó ta sẽ rời đi, nhường Giang Đông Quốc lại cho 3 Sứ Quân còn lại"

"Nằm mơ. Cho ngươi thời gian để ngươi giở trò à. Diệt Mùi Sứ Quân, diệt Khai Thiên Môn đã là việc không cần bàn cãi" Tiêu Nhân nói

"Tiêu Nhân, để hắn nói hết, xong t·ấn c·ông cũng không muộn" Trọng Đạt bình tĩnh nói

"Mỗi một năm, ta sẽ trả lại cho các ngươi 1 vùng lãnh thổ, coi như lấy tiền mua thời gian. Nếu các ngươi đồng ý, ngay ngày mai, cả Ngọ Sứ Quân sẽ thuộc về các ngươi. Qua 1 năm, ta tiếp tục đưa trả Mùi Sứ Quân. Sang năm thứ 3, ta đưa nốt Thân Sứ Quân cho các ngươi là xong.

Các ngươi chiếm được 3 Sứ Quân mà không tốn 1 binh 1 tốt. Rõ ràng lợi ích hơn nhiều so với tổn hao thiên binh vạn mã c·hiến t·ranh với bọn ta"

"Nếu bọn ta không đồng ý?"

"Vậy liền chiến. Nói về số lượng binh lực, đại quân Hợp Tung của các ngươi cũng chỉ ngang với toàn bộ Mùi Sứ Quân. Hươu c·hết về tay ai còn chưa biết được.

Thêm 1 điều. Không hiểu sao ta rất ưa thích Dần Sứ Quân, vì vậy quân ta sẽ tập trung đánh Dần Sứ Quân. Thậm chí ta còn dùng Đại Địa Ngưu Ma Vương, đưa Tam Nhãn Lang và cao thủ đi p·há h·oại lãnh thổ Dần Sứ Quân.

Ta cũng sẽ tìm cách g·iết c·hết Quang Hoàng Đại tướng quân. Về khoản tiêu diệt Đại tướng quân cấp bậc, ta là người có kinh nghiệm.

Sau trận đại chiến này, Dần Sứ Quân chắc chắn sẽ nhỏ yếu đến mức chỉ như con kiến trong mắt 2 Sứ Quân còn lại"

Trần Lương cười nói, nhìn chằm chằm vào Quang Hoàng.

Trong 3 Sứ Quân đối địch, nếu g·iết được Lã Vọng, Tý Sứ Quân vẫn rất mạnh.

Nếu g·iết được Tiêu Nhân, Thìn Sứ Quân có Hoàng Long Đại tướng quân, vẫn rất mạnh.

Còn nếu g·iết được Quang Hoàng, Dần Sứ Quân sẽ yếu hơn nhiều 2 Sứ Quân còn lại.

Liên minh 3 Sứ Quân này, chỉ cần 1 Sứ Quân rút lui, Hợp Tung tự bị hủy.

Quang Hoàng khinh thường, nói:

"Chiến tranh khốc liệt từng giây, tham gia chiến trường ở đây đã đủ mệt c·hết người, ngươi sao có thể mang cao thủ đi đến Dần Sứ Quân được.



Lại nói thêm, bên ta có 2 Địa cấp, bên ngươi lại chỉ có 1 Tam Nhãn Lang tương đương Địa cấp. Chênh lệch là không phải bàn cãi"

"Câu đầu tiên ta có thể đồng ý với ngươi. Về câu thứ hai, vậy ngươi đánh giá hơi thấp Đại Địa Ngưu Ma Vương. Nó tuy đánh không thắng được ngươi, nhưng ngăn chặn ngươi là vẫn có thể làm được. Không tin ngươi có thể thử ngay lúc này" Trần Lương nói

"Ngươi có dám ngồi trên lưng nó đỡ của ta 1 chưởng?" Quang Hoàng khích tướng

"Sao lại không dám. Ta sẽ ngồi yên 1 chỗ cho ngươi thỏa sức t·ấn c·ông" Trần Lương nói

"Hảo!!!"

Quang Hoàng vận khí, muốn dùng 1 chưởng mạnh nhất của mình hoàn toàn hủy diệt đối phương. Vậy trận chiến khốc liệt sắp tới cũng không cần phải đánh. Hắn sẽ trở thành công thần.

1 bàn tay khổng lồ hiển hóa trên cao, tỏa ra quang mang chói chang như muốn phổ độ chúng sinh. Đây chính là một chiêu "Phật Quang Sơ Hiện" võ kỹ thành danh của Quang Hoàng.

Tay phật không chỉ to hơn mà quang mang cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với thời điểm Quang Hoàng thi triển trong Ám Vực.

"Sátttttttt"

Phật Quang Sơ Hiện 1 chưởng đánh ra, khí thế kinh người như Phật Tổ trấn áp Ngộ Không, trong nháy mắt lao thẳng đến Tiếu Ngạo cùng Trần Lương. Cả 2 bọn hắn đều không làm ra động tác gì phòng ngự.

Phật Quang Sơ Hiện đụng vào Không Gian Bình Chướng tạo thành từ 2 cặp sừng, tạo ra chấn động không nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến Trần Lương.

Một hơi thở sau, chưởng lực tan đi, Tiếu Ngạo cùng Trần Lương vẫn thong dong đứng đó. Quang Hoàng đứng phía xa không khỏi tức giận. Một chưởng toàn lực của hắn lại không gây ra được bất kỳ tác hại nào cho kẻ địch. Mặt mũi bị bọn chúng xóa sạch rồi.

Thực ra Quang Hoàng còn 1 tuyệt kỹ mạnh hơn nữa, nhưng hắn không muốn dùng đến. Vì tuyệt kỹ đấy sẽ phải hủy diệt Vòng sáng thần thông của hắn, mất hơn 1 tháng mới có thể phục hồi lại được. Nếu dùng đến tuyệt kỹ đấy mà vẫn không làm gì được đối phương, vậy chẳng phải là mất cả chì lẫn chài.

"Thấy chưa. 2 sủng thú của ta thần thông đầy người. Các ngươi đánh không nổi.

Tiện hỏi ý kiến của Lã Vọng Đại tướng quân. Ngươi thấy nếu Quang Hoàng đánh với Tam Nhãn Lang của ta, bên nào sẽ thắng" Trần Lương nhìn Lã Vọng hỏi

"Cái này khó nói, đánh mới biết được" Lã Vọng trả lời

"Khó nói sao. Vậy để ta nói cho. Lã Vọng từng đánh hòa với Tam Nhãn Lang, đó là do hắn có áo giáp Bán Thần Khí. Quang Hoàng có không? Không có. Chiến lực của Quang Hoàng so với Lã Vọng thì thế nào? Cái này ta không biết, các ngươi tự trả lời.

Nhưng nếu Quang Hoàng mạnh ngang, hoặc kém Lã Vọng, vậy thua Tam Nhãn Lang là không thể nghi ngờ"

"Được rồi, ta nói đến thế thôi. Các ngươi tự quyết định.

Không đánh mà thắng. Hay muốn thắng thảm và có thể thua.

5 ngày sau ta quay lại, hi vọng sẽ nhận được câu trả lời làm hài vòng 2 bên"



Trần Lương nói xong, liền biến mất cùng Tiếu Ngạo.

"Các ngươi thấy sao?" Trọng Đạt hỏi

"Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục. Không hiểu hắn có quỷ kế gì"

"2 năm. Hắn muốn làm gì trong 2 năm. Không lẽ thực sự là để bảo toàn rút lui?"

"2 năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. 2 năm, quá ngắn để tăng sức mạnh cho đội quân của hắn. Nhưng cũng có thể có quỷ kế gì đó hắn chỉ cần thời gian ngắn để thực hiện, nói 2 năm chỉ là để tung hỏa mù"

"Hay hắn muốn chờ cho Đại Địa Ngưu Ma Vương tiến hóa?"

"Cái này không phải, ta có theo dõi Đại Địa Ngưu Ma Vương. Nó mới lên cấp 10 chưa đầy trăm năm, còn chưa có khả năng tiến hóa lên tiếp"

"Hắn chắc chắn sẽ tìm cách p·há h·oại liên minh. Ta xin được nói thẳng, Dần Sứ Quân chính là mắt xích yếu nhất. Ngay lúc nãy tên Thủy Kính đã nhằm vào các ngươi rồi" Lã Vọng nói

"Cũng có thể hắn dương đông kích tây cũng không biết chừng. Chúng ta tuy là liên minh nhưng cũng đồng thời là kẻ thù. Nếu các ngươi thấy ta bị g·iết, liệu có ra tay cứu?" Quang Hoàng nói

"Các ngươi cảm thấy điều kiện của hắn thế nào?" Trọng Đạt lại hỏi

Không ai trả lời. Quả thực nếu không chiến mà thắng thì quá tốt rồi. Đặc biệt là Dần Sứ Quân, Trần Lương đã buông lời gió sẽ tập trung đánh bọn hắn. Vậy sau trận chiến, Dần Sứ Quân rất có thể sẽ thua thiệt nhiều về nhân lực trước 2 Sứ Quân còn lại, cho dù tài nguyên có nhiều thì cũng khó mà bù đắp nổi.

Quang Hoàng tuy rất muốn chém g·iết Trần Lương nhưng hắn cần phải nghĩ cho đại cục.

Vừa trở về, Trần Lương liền hạ lệnh:

"Triệu tập tất cả người của Khai Thiên Môn trở về, đóng cửa tất cả cửa hàng, xưởng sản xuất. Đây là lệnh triệu tập khẩn cấp, không cho phép ai trái lệnh. Trong vòng 5 ngày phải có mặt, đến muộn, phạt nặng. Sau 7 ngày, đuổi khỏi sư môn"

Trần Lương cũng tự mình gọi Thất Tử trở về. Số lượng người trong Thất Tử thế hệ đầu tiên giờ chỉ còn 37 người. Dư 2 người sẽ đưa sang thế hệ thứ 2. Vậy là được 5 nhóm đầy đủ 7 người, vẫn nhiều hơn Trần Lương dự đoán.

Trần Lương cho gọi Như Lão, Huyết Vô Thần, Khải Huyền, Chu Minh và Ưng Sát đến nói quyết sách của hắn. Hiện nay, gần như toàn bộ quân lực của Khai Thiên Môn và Mùi Sứ Quân đều đã tập trung tại Lý Thiên Thành. Ngay cả quân tại Quách Gia Thành cũng được rút về bảo toàn lực lượng.

Trần Lương mở lời:

"Các vị, kẻ địch quá mạnh, chúng ta dù có chống đỡ lại được, chỉ sợ cũng tử thương thảm trọng. Vì vậy, ta quyết định thực hiện sử dụng đến lá bài cuối cùng. Hành trình hơn trăm năm vừa qua, từ lúc bước chân vào Giang Đông Quốc đến giờ, ta làm mọi việc là để chuẩn bị cho một bước cuối cùng này"

"Cuối cùng thì môn chủ cũng chịu nói" Huyết Vô Thần thở dài 1 hơi.

Hắn đã nhiều lần tự hỏi bản thân, cũng đã trực tiếp hỏi Trần Lương, vì sao lại lựa chọn đối đầu với 12 Địa cấp võ giả, trong khi quân lực của Mùi Sứ Quân và Khai Thiên Môn quá yếu so với bất kỳ Sứ Quân nào.

"Không phải ta muốn giấu ngươi, chỉ là kế hoạch này cần thuận theo tự nhiên mà làm. Ngươi biết không được ích gì, ngược lại có thể phản tác dụng"

"Môn chủ, ngươi đã chuẩn bị cho 1 bước này từ trăm năm trước sao?" Ưng Sát hỏi lại

"Đúng vậy. Trồng cây trăm năm, đã tới ngày hái quả"