Chương 170: Dậu Sứ Quân Tấn Công
2 người Ưng Sát và Chu Minh tu vi quá thấp, không được tham gia vào trận chiến diệt Lý Thiên Ân Đại tướng quân.
Kết thúc thắng lợi, 2 bọn hắn mới ngồi với nhau đàm luận cuộc chiến.
"Ta không hiểu lắm. Nếu chúng ta đột kích t·ấn c·ông Lý Thiên Thành, vẫn có thể thực hiện mưu kế cấp 2, cấp 3 như vừa rồi. Vì sao lại phải nhờ đến Hồng Phát Nhi?" Ưng Sát nói
Chu Minh giải thích:
"Khác biệt là ở chỗ kẻ địch tưởng có thể lừa được ta, tưởng có thể tương kế tựu kế. Chính vì bọn hắn nghĩ rằng nắm đằng chuôi, cho nên mới bạo tay, muốn diệt sạch lực lượng của ta.
Lý Thiên Ân không biết bên ta có bao nhiêu người. Vì vậy, để chắc ăn, hắn điều động thêm chủ lực ở các thành khác đến.
Nếu chúng ta đột kích, không có mưu kế thứ nhất, Lý Thiên Ân sẽ chỉ ở trong thành mà không ra ngoài, cũng không cần gọi quân từ nơi khác đến.
Lý Thiên Ân phát hiện ra mưu kế cấp một, hắn tương kế tựu kế lừa bên ta cho nên hắn mới chủ quan, từ đó gây ra một loạt sai lầm giúp môn chủ thành công thực hiện mưu kế cấp hai, ba"
"Vậy lỡ viện binh từ các thành kia không quay trở lại, môn chủ chẳng phải sẽ rơi vào tử hiểm sao?" Ưng Sát hỏi
"Cho nên mới cần phải chiếm được Lý Liên Thành. Nếu không chiếm được Lý Liên Thành, bọn chúng sẽ cho rằng việc t·ấn c·ông cả 4 thành đều là hư trương thanh thế. Cao thủ ở cả 4 thành sẽ tiếp tục tiến đến vây công môn chủ" Chu Minh trả lời
"Nhưng ta không hiểu sao lại đi điều động Khải Huyền đại nhân chiếm Lý Liên Thành. Thành công chiếm Lý Liên Thành, chủ yếu nhờ vào Tiếu Ngạo và Ngạo Thiên, cử một Huyền cấp tam huyệt đi là đủ" Đến lượt Chu Minh thắc mắc
"Cái này ta biết" Ưng Sát nói "Mục đích là để Lý Thiên Ân thực sự cho rằng bên ta đã điều động cao thủ thực sự đi chiếm các thành. Khải Huyền lúc đó đã nổi danh khắp nơi, Lý Thiên Ân và các thuộc tướng sẽ biết đến hắn. Đây cũng là để Lý Thiên Ân chủ quan, đuổi theo môn chủ"
"Thật là một kế hoạch gay cấn đến từng giây. Bất kỳ một biến cố nào ngoài kế hoạch đều sẽ mang lại nguy hiểm c·hết người" Ưng Sát cảm thán nói
"Haha, ta còn nghe được, Huyết Vô Thần còn phải ngả mũ cúi đầu, hết lời khen ngợi 3 cấp mưu kế của môn chủ"
"ah, thế còn Hồng Phát Nhi thì sao? Mưu kế có thể thực hiện được là nhờ có hắn, không biết môn chủ có tưởng thưởng gì cho hắn không?"
"Thưởng gì, làm gì có thưởng. Ngoại trừ 2 chúng ta, Như Lão, Huyết Vô Thần và những người tham gia trận đánh, không còn ai biết cụ thể quá trình, từng bước diễn biến ra làm sao. Người ngoài chỉ biết kết quả môn chủ g·iết được Lý Thiên Ân, chiếm được 2 thành lớn nhất của Ngọ Sứ Quân mà không tốn một binh một tốt.
3 cấp mưu kế là 1 bí mật, Hồng Phát Nhi đương nhiên không được biết. Môn chủ chỉ nói cho hắn, là đã chứng thực hắn không phản bội môn phái, mà do hắn bị Lý Thiên Ân lừa mới ra nông nỗi đấy.
Ban đầu môn chủ định đưa hắn về làm thuộc hạ của ta, nhưng ta phải từ chối sợ với nhan sắc và tính cách của hắn sẽ gây đại loại trong quân" Chu Minh nói
"Vậy sau đó?" Ưng Sát hỏi
"Không rõ" Chu Minh trả lời
...
Chiếm được Lý Thiên Thành, Trần Lương không thể tiếp tục đem quân đi đánh các nơi khác, mà phải ở lại ổn định dân tình Lý Thiên Thành và chiêu mộ cao thủ.
Do số lượng thành thị, lãnh thổ quá lớn, Mùi Sứ Quân đã thay đổi phương thức quản lý. Hiện giờ, bọn hắn chỉ tự trị những thành có hộ thành đại trận cấp 8 hoặc cấp 7 cao đẳng. Từ cấp 7 trung đẳng trở xuống, bọn hắn có 2 tình huống.
Nếu đối phương chống cự, liền g·iết c·hết thành chủ. Sau đó giao thành cho một thế lực mà có ý định thần phục với Mùi Sứ Quân, quản lý.
Nếu đối phương giơ cờ trắng đầu hàng, liền để bọn hắn tự quản lý. Mọi thứ không có gì khác trước.
Mặc dù vậy, để trông coi, bảo vệ 1 đại thành đều cần đại lượng nhân lực. Trong khi c·hiến t·ranh gây ra tử thương vô số, vì thế nhân sự cấp cao luôn trong tình trạng thiếu thốn.
Sau gần 1 năm liên lạc, Càn Sủng mới đến Kinh Châu gặp Tuyết Hoa. Nhận được tin tức, Trần Lương cưỡi Tiếu Ngạo đến gặp lão.
"Có chuyện gì khiến Càn trưởng lão chậm trễ đến đây?" Trần Lương hỏi
"Môn chủ, thuộc hạ muốn ở bên cạnh cháu của mình những ngày cuối cùng. Tuần trước nó vừa nhắm mắt xuôi tay, thuộc hạ mới có thể rời đi"
"Chia buồn với Càn trưởng lão. Ngươi nếu còn con cháu gì, có thể nói với Tuyết Hoa, nàng sẽ chiếu cố bọn hắn"
"Đa tạ môn chủ và phu nhân quan tâm. Thuộc hạ sớm đã không còn người thân. Người cháu kia thực ra không phải họ hàng thân thuộc, mà là một cô nhi ta có duyên gặp được"
"Dường như Càn trưởng lão đã có một cuộc sống phàm nhân viên mãn. Ta rất muốn được nghe" Trần Lương nói
"Haha, cũng coi như không uổng 1 kiếp người. 80 năm trước, ta thấy nó đang quỳ gối b·án t·hân bên vệ đường. Nó cần tiền chôn cất người cha mới q·ua đ·ời, nên ta cho nó tiền rồi đưa nó về nuôi.
Ta cùng nó sống trong một ngôi nhà nhỏ tại một thị trấn yên bình. Nó ngại đến lớp khi mà tuổi tác đã cao hơn so với lứa học chữ, vì vậy ta dạy nó tại nhà. Được cái nó là một đứa trẻ nhanh nhẹn lại chịu khó, nên dạy cho nó cũng khiến ta hàng ngày vui vẻ.
Có lẽ ông trời thương ta, cho ta một đứa cháu tốt. Con bé nấu ăn rất ngon. Mỗi ngày trôi qua, với ta đều là một ngày được thưởng thức mỹ vị trần gian. Ta mở một quán ăn nhỏ để con bé được hàng ngày làm công việc mà mình yêu thích.
Mặc dù con bé luôn nói sẽ sống với gia gia cả đời, nấu cho gia gia những món ngon nhất, nhưng tình yêu là một thứ gì đó không thể biết được sẽ đến vào lúc nào. Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, ta luôn mong nó lấy được 1 người chồng tốt. Thời điểm con bé lên kiệu hoa về nhà chồng, ta đã ra ngoài ngao du 1 thời gian. Phu quân nó là một thư sinh hay ăn ở quán. Trước đó ta cũng đã điều tra, thằng bé là một người tử tế, hay nói chuyện đạo lý, đạo làm người.
Đến khi trở về, con bé đã tóc bạc trắng, con cháu đầy đàn. Quán ăn vẫn còn đó, do một đứa cháu của con bé quản lý, nhưng mùi vị không được như xưa. Ta định rời đi thì con bé nhận ra, đích thân xuống bếp nấu 1 món rau, 1 món thịt, 1 món canh giống y nhiều năm về trước.
Ta ăn ngon đến không còn một giọt canh. Kể từ đó, hàng ngày ta đều đến quán. Hàng ngày con bé đều xuống bếp nấu ăn cho ta, cùng ta nhắc lại chuyện xưa, nói những chuyện không đầu không đuôi. Phu quân nó cũng hay ra cùng ta ngồi uống rượu, chơi cờ, nói chuyện dạy dỗ con cháu.
2 phu thê bọn hắn, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng thiên địa lại cho bọn hắn c·hết cùng tháng cùng ngày, âu cũng là cái phúc ở nhân sinh. 2 bọn hắn cầm tay nhau, cùng nhau nhắm mắt trong yên bình.
Cuộc đời bọn hắn mới gọi là viên mãn"
Càn Sủng vừa kể, vừa hồi tưởng xa xăm. Chuyên trăm năm, lại giống như vừa xảy ra ngày hôm qua. Chớp mắt 1 cái, hết 1 đời người.
"Chúc mừng trưởng lão có 1 người cháu tốt. Biết ngươi sống tốt những năm qua, ta rất mừng. Bây giờ là lúc ta thực hiện lời hứa khi xưa. Ta đưa ngươi tới 1 nơi, đừng chống cự"
Trần Lương nói xong, p·hóng t·inh thần lực thu Càn Sủng vào Tiểu Cửu Giới.
"Đây là?" Càn Sủng nhìn xung quanh. Nổi bật trước mặt hắn là 1 dược viên với rất nhiều loại linh dược giá trị cao, và nhiều loại khác hắn không nhận ra.
"Ngươi đang ở trong Tiểu Cửu Giới, một trong Lục Bảo của Cửu Giới. Chỗ chúng ta đứng là dược viên, còn kia là Thiên Đạo Mộc. Ngồi tu đạo dưới đó sẽ giúp ngươi dễ dàng cảm ngộ Đạo của bản thân" Trần Lương giải thích.
"Thật sao, thật là Thiên Đạo Mộc sao. Đây chính là tiên dược trong truyền thuyết đó nha. Ta mới chỉ được nghe tên chứ chưa từng nhìn thấy nó"
"Ngươi nhìn thấy 4 Thiên Đạo Quả không?" Trần Lương chỉ tay tới 4 vị trí
"Thiên Đạo Quả, nghe nói ăn được nó, thì kẻ ngốc cũng có thể đắc Đạo" Càn Sủng trợn mắt, há mồm nhìn 4 Thiên Đạo Quả.
"Haha, không đến mức đó, nhưng tác dụng thì đúng là rất tốt" Trần Lương nói xong, liền dịch chuyển bọn hắn tới ngay dưới gốc Thiên Đạo Mộc
Quanh Thiên Đạo Mộc chỉ có 1 khoảng trống nhỏ, còn lại đều đã được trồng linh dược. Vùng đất này có Long Mạch bao phủ diện tích có bán kính 1 dặm, lấy Thiên Đạo Mộc làm trung tâm. Vì vậy, Trần Lương đã phủ kín 3,14 dặm diện tích trồng đầy linh dược, tận dụng ưu thế của Long Mạch.
"Trước mắt ngươi hãy ngồi đây cảm ngộ Đạo. Ta sẽ có quà khác cho ngươi sau. Ngươi có muốn hỏi gì không?"
"Thuộc hạ không có gì để hỏi. Được ngộ đạo dưới Thiên Đạo Mộc đã là vô cùng quý giá rồi"
Trần Lương rời đi, để Càn Sủng ngồi một mình dưới Thiên Đạo Mộc.
Trần Lương tiếp tục trấn giữ Lý Thiên Thành. Nơi đây là một đại thành, cao thủ đông đúc. Dùng danh tiếng của hắn, cưỡi Đại Địa Ngưu Ma Vương đi chiêu dụ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Kinh Châu được giao cho Võ Giác trông coi.
Khải Huyền dẫn theo 3 Huyền cấp, 10 Hoàng cấp cùng 2 vạn quân của Chu Minh và Ưng Sát tiếp tục thu thập vùng lãnh thổ còn lại của Ngọ Sứ Quân.
Chỉ trong vòng 3 tháng, Mùi Sứ Quân đã chiếm được một nửa lãnh thổ của Ngọ Sứ Quân. Nhưng Ngọ Sứ Quân chỉ còn lại rất ít thành trì, vì một phần khác đã bị Thìn Sứ Quân thu lấy.
Quách Gia Thành đang là phòng tuyến nóng nhất của Mùi Sứ Quân, được Khải Huyền trông giữ. Vì chỉ cách đó 10 dặm là Trương Tu Thành, trước là trực thuộc Ngọ Sứ Quân, nay đã được cánh tay phải của Hoàng Long Đại tướng quân chiếm lấy làm căn cứ.
Trong lúc Trần Lương chỉ tập trung nhìn vào Thìn Sứ Quân, thì ở một hướng khác, Dậu Sứ Quân đột nhiên tập trung quân lực t·ấn c·ông Mùi Sứ Quân. Càng kỳ lạ hơn, binh lính Dậu Sứ Quân được đích thân Lã Vọng Đại tướng quân dẫn theo 10 Huyền cấp càn quét khắp nơi, đánh đâu thắng đó.
Chỉ trong vòng 1 tuần, Mùi Sứ Quân đã phải rời bỏ 13 thành lớn nhỏ, tập trung binh lực tại phòng tuyến Khả Hãn Thành. Chỉ có trận pháp cấp 8 mới có thể tạm ngăn đội quân mạnh nhất Dậu Sứ Quân.
Trần Lương nhận được tin báo mà lo lắng không thôi.
"Khốn nạn, bọn hắn không phải đang đối phó với Tý Sứ Quân sao?" Trần Lương nói.
"Bọn chúng đột nhiên xuất hiện, càn quét đánh g·iết quân ta. Các thành chiếm được, bọn hắn không giữ, ngựa không dừng vó, liên tục t·ấn c·ông quân ta. Hiện giờ Lã Vọng đã tiến sát tới Khả Hãn Thành" Huyết Vô Thần nói. Hắn đang là thành chủ Khả Hãn Thành nên rất lo lắng.
"Khả năng cao là Tý Sứ Quân và Dậu Sứ Quân có hiệp ước với nhau. Có thể bọn chúng liên minh, cũng có thể Lã Vọng đầu quân cho Lã Thị Xuân Thu Đại tướng quân" Như Lão nói.
"Cũng phải thôi. Chúng ta đánh chiếm được Ngọ Sứ Quân, khiến Dậu Sứ Quân là Sứ Quân duy nhất không chiếm được Sứ Quân nào khác. Có thể nói, bọn hắn hiện là Sứ Quân yếu nhất, nếu không có sách lược cải biến, sớm muộn cũng diệt vong"
Còn đang luận bàn từ xa thông qua Truyền tin thạch, Huyết Vô Thần chợt nghe mấy t·iếng n·ổ liên tiếp vang lên.
Hắn mang theo Truyền tin thạch bay ra ngoài nhìn. Khung cảnh trước mắt khiến hắn chỉ có thể tính xem rút lui bằng cách nào.
"Các vị, Lã Vọng mang theo 30 tiên nhân cùng 30 vạn đại quân t·ấn c·ông Khả Hãn Thành. 8 khẩu đại pháo đang liên tục bắn phá trận pháp. Ước chừng nửa ngày sau bọn chúng sẽ tổng công kích. Quân lực của ta chỉ bằng một phần mười của bọn chúng" Huyết Vô Thần ảm đạm nói.