Chương 157: Binh Pháp Hắc Ám
Trần Lương dừng lại cách cổng thành 2 dặm. Bên cạnh hắn dần xuất hiện ngày càng đông thân ảnh. Ban đầu là 2 bóng người với 2 đại pháo.
Trong khi chờ kích hoạt đại pháo, số lượng người tăng dần lên tới 1 vạn.
Đang chú ý tình hình chiến sự, thành chủ Mộc Tinh rất nhanh nhận được thông tin từ lính gác. Nhưng khi tận mắt thấy số lượng không nhiều kẻ địch, hắn không vội gọi cho 4 thành còn lại.
2 đại pháo đã kích hoạt xong, khai hỏa.
"Bùm"
1 t·iếng n·ổ lớn vang lên, hộ thành đại trận tan tành ngay trong loạt pháo đầu tiên. Cả 2 đại pháo đều là của Trần Lương mang từ ngoài vào Giang Đông Quốc. 2 đại pháo còn lại phải để ở Kinh Châu, không được mang đi đâu đề phòng có đại địch.
Trận pháp vừa nổ, thành chủ Mộc Tinh vội ra lệnh t·ấn c·ông, ngăn không cho đối phương tiếp tục bắn pháo:
"Tất cả xông lên, cẩn thận đạn pháo"
Hắn nhìn thấy kẻ địch tuy có pháo mạnh, nhưng tiên nhân cũng chỉ 3 người. Bên hắn ngoài 3 Huyền cấp võ giả, còn có 10 Hoàng cấp, đương nhiên không phải sợ.
Kẻ địch đã xông ra, Trần Lương cũng thu vào đại pháo, ra lệnh
"Sát"
2 người đứng cạnh Trần Lương bay lên tiên phong. Bọn hắn đều là Huyền cấp võ giả, một người ngũ huyệt, một người nhị huyệt.
Thành chủ Mộc Tinh vừa định ra lệnh tất cả tiên nhân t·ấn c·ông 2 kẻ xông tới, thì ở phía sau hắn xuất hiện 2 tiên nhân t·ấn c·ông.
Thành chủ Mộc Tinh đành phải để hắn cùng 1 Huyền cấp khác t·ấn c·ông phía trước, còn 1 Huyền cấp và 10 Hoàng cấp t·ấn c·ông phía sau. Bản thân Thành chủ Mộc Tinh có tu vi ngũ huyệt, tự nhiên là có tự tin trong người.
Trước đây 2 tháng, Trần Lương đã để 2 Huyền cấp võ giả thâm nhập vào Mộc Tinh để đề phòng kẻ địch bỏ chạy thì chặn đường. Dù thế nào cũng không được để Thành chủ Mộc Tinh trốn thoát.
1 vạn quân mặt đất do Ưng Sát thống lĩnh. Mỗi người đều được trang bị v·ũ k·hí, áo giáp chất lượng tốt. Tất cả Cự Linh cảnh đều sử dụng Thập Thánh Khí. Mỗi người đều có 1 ngựa chiến đã qua tuyển chọn.
Cổng thành đã mở, quân lính bên trong bắt đầu tràn ra như ong vỡ tổ, giáp chiến với kẻ địch.
Trần Lương không tham gia trận đánh ở cả trên không và dưới đất. Hắn rảnh rỗi, đi t·ấn c·ông tường thành. Cổng thành quá chật cho 2 bên qua lại, vì vậy hắn muốn giúp binh lính mặt đất của 2 bên dễ đánh nhau hơn.
Trần Lương hiển hóa ra Chiến thần Atula, mỗi một lần t·ấn c·ông là 7 Cửu Vĩ Hắc Long phá thành. Chỉ 2 lần t·ấn c·ông, cả 1 mảng lớn tường thành đã bị xóa bỏ.
Xong việc đầu tiên, Trần Lương quay sang chiến trường trên cao. 2 mặt trận trước và sau đều đang cân bằng, có Trần Lương vào khiến cuộc chiến nhanh chóng kết thúc với phần thắng nghiêng về Mùi Sứ Quân.
4 Huyền cấp võ giả sau khi giải quyết thành chủ Mộc Tinh và các thuộc hạ của hắn liền chuyển sang chiến trường phía dưới. Đội quân của Ưng Sát vốn đang chiếm ưu thế, lúc này có thêm trợ lực lớn, chiến trường trở thành tàn sát 1 bên.
Đội quân của Mộc Tinh bỏ v·ũ k·hí quy hàng, nhưng kẻ địch không buông tha, vẫn tiếp tục tàn sát. Bọn hắn sợ quá bỏ chạy tứ tán.
Trần Lương bay trên cao, lãnh huyết ra lệnh
"Huyết tẩy toàn thành. Giả trẻ không tha, gà chó cũng g·iết"
1 vạn tinh binh tràn vào thành, đuổi theo loạn quân bỏ chạy, chém cùng g·iết tận. Sau đó, bọn hắn tỏa ra khắp nơi chém g·iết, chui vào từng ngóc ngách, tiến vào từng gian nhà tàn sát mọi sinh mạng.
Tòa thành không thiếu võ giả, cũng không thiếu tiên nhân, hầu hết là Hoàng cấp, số lượng lên tới mấy trăm. Huyền cấp cũng có tới mấy người. Nếu tập hợp tất cả lại chắ chắn đủ khả năng đánh bại đội quân của Trần Lương. Có điều mấy trăm Hoàng cấp võ giả thuộc về cả trăm gia tộc, môn phái độc lập.
Tất cả đều thân ai nấy lo, tự nhiên không có khả năng đồng lòng kháng địch, đặc biệt là khi c·hiến t·ranh xảy ra chớp nhoáng như này. Có gia tộc lựa chọn đánh giặc, có môn phái lựa chọn bỏ chạy.
Tiếng la hét vang lên khắp nơi. Có người lính nhìn thấy đứa bé khóc mà động lòng dừng tay. Trần Lương đứng gần đấy, đấm 1 quyền khiến đứa bé tan thành tro bụi. Trần Lương nhìn người lính, nói:
"Cha mẹ nó đã không còn, có thả nó cũng không sống được trong thời kỳ loạn lạc. Nhân từ chỉ khiến càng c·hết thêm nhiều người. Mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu đạo lý này"
Thảm sát diễn ra toàn thành. Không còn con đường nào không có máu, không còn dòng sông nào nước còn trong, không còn ngôi nhà nào người còn sống.
Những người thoát thân được trong trận chiến này sẽ còn nhắc mãi về nó. Máu chảy thành sông, thây chất thành đồng, đầu lâu được cắm trên các cọc nhọn nhiều không kể xiết.
"Dừng tay lại" Một tiếng thét vang lên, lấn át hết mọi âm thanh khác, cho thấy người này tu vi không thấp.
Tiếng hét của hắn thu hút sự chú ý của Trần Lương và 4 Huyền cấp võ giả. Người có tu vi cao nhất bay đến, không nói một lời thừa, liền t·ấn c·ông kẻ lạ mặt.
Thật bất ngờ, chỉ sau 1 đòn, người có tu vi cao nhất bên phía Trần Lương đã nhận lấy thua thiệt, phải lùi lại cùng đồng đội hợp công
"Vì sao các ngươi tàn sát dân thường?" Quang Minh hỏi
4 người Huyền cấp đưa ánh mắt cùng nhìn về 1 người. Quang Minh biết rằng đây là chủ tướng của họ, nên quay ra sau để đối chất với kẻ này. Hắn ngạc nhiên nói:
"Là ngươi! Vì sao tàn sát dân thường?"
"Đây là c·hiến t·ranh, không liên quan đến ngươi" Trần Lương trả lời
"Tại Ám Vực, ngươi bảo kẻ địch t·ấn c·ông, nên mới g·iết hắn cho sủng thú ăn. Đây là c·hiến t·ranh, người g·iết lính địch, ta không dám xen vào. Nhưng cái ta đang nhìn thấy, là ngươi cho binh lính t·hảm s·át dân thường, không một chút liên quan đến cuộc chiến. Họ đã quá khổ vì c·hiến t·ranh. Ngươi vì sao còn phải đuổi tận g·iết tuyệt!" Quang Minh quát lớn
Còn chưa dừng lại, hắn tiếp tục hét lên "Tại sao phải cắt đầu họ, cắm lên cọc nhọn. Tên ác nhân, cầm thú"
"Ngươi đi khắp Giang Đông Quốc, hỏi xem có vị Đại tướng quân, tướng quân nào chưa từng g·iết dân thường. Ta là ác nhân, ai là thiện nhân?" Trần Lương mặt không biểu cảm, trả lời.
Sau đó hắn thở dài, nói tiếp: "Ngươi là người tốt, nên rời khỏi Giang Đông Quốc. Thủ đoạn c·hiến t·ranh luôn luôn độc ác, không thích hợp để ngươi nhìn thấy"
"Dù có rời đi. Hôm nay ta cũng phải ngăn cản ngươi t·hảm s·át dân thường"
"Thôi được. Ta sẽ cho dừng lại" Trần Lương nói xong, quay qua 4 người kia, nói "Các ngươi hạ lệnh tất cả dừng chém g·iết. Những người nào đ·ã c·hết thì cắt đầu xiên cọc. Xong mang tất cả cọc nhọn tập trung trước Phủ Thành Chủ"
"Đã rõ. Nhưng..." 4 người ngập ngừng nhìn về Quang Minh. Bọn hắn sợ rời đi sẽ nguy hiểm cho Trần Lương.
"Ta hứa với ngươi sẽ dừng t·hảm s·át. Ngươi rời đi để bọn hắn còn đi truyền lệnh" Trần Lương nói
"Được. Ta sẽ lùi xa 10 dặm. Nếu còn thấy tiếp tục t·hảm s·át, sẽ quay lại sống c·hết với ngươi" Quang Minh nói xong, quay người bay đi.
"Các ngươi đi truyền lệnh đi" Trần Lương phẩy tay
Trần Lương quyết định nghe theo ý của Quang Minh. Một phần vì Quang Minh đã là Huyền cấp tam huyệt, sức mạnh vượt trên cả tổng lực 5 người bọn hắn. Một phần vì Trần Lương thấy số thủ cấp xiên cọc cũng đã đủ.
1 vạn người tràn vào thành, mỗi một hơi thở lại có thêm 1 vạn người t·ử v·ong. Số lượng n·gười c·hết lúc này đã lên tới trăm vạn người, tương ứng với trăm vạn thủ cấp treo trên cọc nhọn.
Mỗi cọc nhọn xiên 10 thủ cấp. Gần 1 vạn binh lính mang theo chục vạn xiên nhọn tiến bước về tâm của ngôi sao. 5 tòa thành kết nối với nhau bằng 2 con đường. Con đường thứ nhất hình vòng tròn, kết nối những tòa thành gần nhất với nhau. Con đường thứ hai là đi về phía trung tâm của 5 tòa thành, từ đó có 4 tuyến đường tỏa ra 4 thành còn lại
Quang Minh nhìn bóng đại quân rời đi, nhìn thân ảnh Trần Lương xa v·út tầm mắt, tự mình lẩm bẩm:
"Lần sau gặp lại còn thấy ngươi làm việc ác. Ta chắc chắn sẽ tự tay kết liễu mạng sống của ngươi"
Quang Minh bay đi. Hắn không muốn ở lại Giang Đông Quốc, nơi c·hiến t·ranh vô đạo này nữa.
Nơi trung tâm cách đều mỗi thành 10 dặm. Đứng trên tường thành của mỗi thành đều có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở ở trung tâm có gì.
5 người bay trên cao, gần 1 vạn kỵ binh phi ngựa dưới đất, rất nhanh đến được trung tâm Ngũ Tinh Xích.
Các binh lính lấy ra cọc nhọn riêng phần mình cắm xuống mặt đất. Mỗi cọc dài 3 trượng, đủ để đứng ở bất kỳ đâu cũng có thể thấy được 10 thủ cấp.
Chục vạn cọc nhọn cắm la liệt trên mặt đất khiến nơi đây trở thành một mảnh đất c·hết, cực kỳ kinh dị. Nhiều thủ cấp còn đang nhỏ máu. Mỗi thủ cấp lại có một biểu cảm khác nhau, đếm không hết các loại biểu cảm.
Có người già mắt nhắm chờ c·hết. Có trẻ con còn không hiểu chuyện. Có nam tử mặt hung dữ quyết tử. Có phụ nữ khóc lóc xin tha.
La liệt cọc nhọn xiên đầu người đã thu hút sự chút ý của cả 4 thành còn lại. Bọn hắn đã nhìn thấy thủ cấp của thành chủ Mộc Tinh được treo ở nơi cao nhất, một mình một cọc. 4 Vị thành chủ vội sử dụng Truyền tin thạch gọi nhóm cho 4 người kia.
"Thiên La Sát, ngươi sao rồi"
"Thiên La Sát, Thiên La Sát"
"Các ngươi có ai nhận được tin tức của Thiên La Sát không?"
"Nếu Mộc Tinh bị t·ấn c·ông, Thiên La Sát phải báo cho chúng ta biết rồi. Mọi người cẩn thận mưu kế của địch"
Trần Lương cầm trong tay Truyền tin thạch của Thiên La Sát, thành chủ Mộc Tinh. 4 viên Truyền tin thạch là 4 viên kết nối với 4 chủ thành khác. Hắn chưa muốn nói chuyện với mấy người kia vội, lát nữa sẽ có người thay hắn xác nhận.
Hỏa Tinh, thành chủ ra lệnh cho thuộc tướng:
"Mau đưa người tới Mộc Tinh xem chuyện gì đang xảy ra"
"Rõ"
"Thành chủ, bên ngoài thành có người muốn vào thành" Một thuộc hạ khác tới báo
"Không cho. Lúc này đang c·hiến t·ranh, không nhận người lạ vào thành"
"Hắn nói là người của Mộc Tinh chạy tới"
"Cho vào, bảo người đó tới gặp ta"
Người tới là một Hoàng cấp võ giả, nói:
"Bẩm báo thành chủ, Mộc Tinh vừa bị t·ấn c·ông. Kẻ địch hung tàn, gặp ai cũng g·iết, không kể già trẻ, gái trai"
"Thành chủ của các ngươi sao rồi?"
"Tại hạ không rõ. Lúc đấy quá hỗn loạn, kẻ địch quá đông, g·iết chóc khắp nơi, ta chỉ biết tháo chạy."
"Ngoài ngươi ra còn có ai sống sót không?"
"Chắc là vẫn còn. Người dân trong thành rất đông, số lượng tiên nhân cũng không ít. Ta ở gần cổng thành bên này nên chạy ra ngoài đầu tiên"
"Bẩm báo, có nhiều người đang từ xa chạy tới. Nhìn hướng đi có lẽ là từ Mộc Tinh" Binh lính bẩm báo
"Cho bọn hắn vào, từ từ kiểm tra từng người. Tập trung bọn hắn tại một địa điểm" Thành chủ Hỏa Tinh ra lệnh.
Sau khi tra hỏi một hồi, thành chủ Hỏa Tinh liên hệ với 3 thành kia trao đổi thông tin. Phía 3 thành kia cũng đều nhận được dân chúng và thông tin y như của hắn.
"Phải làm sao đây. Chúng ta phải hỏi hắn xem vì sao lại t·hảm s·át dân chúng"
"Để bên ta và Thủy Tinh cùng lao ra ngoài t·ấn c·ông kẻ địch. Ta không tin bọn hắn có lắm quân chủ lực đến thế" Thành chủ Kim Tinh nói
"Đừng vội manh động. Chúng ta còn chưa biết bọn hắn t·ấn c·ông Mộc Tinh như nào. Nếu có thể dễ dàng phá hủy trận pháp Mộc Tinh thì cũng sẽ dễ dàng phá hủy trận pháp các thành còn lại. Và một điều quan trọng là chúng ta cần bảo vệ người dân và binh lính. Không thể để tình trạng của Mộc Tinh lặp lại" Thành chủ Hỏa Tinh nói
"Thủ cấp bên ngoài chắc chắn là Thiên La Sát rồi. Giờ cần nói chuyện với tướng quân của địch xem thế nào đã"
"Được. Kích hoạt gọi Truyền tin thạch của Thiên La Sát đi"
Trần Lương nhận được cuộc gọi từ phía các thành chủ. Lúc này hắn mới lên tiếng:
"Các ngươi bàn bạc xong chưa?"
"Ngươi muốn gì, vì sao t·hảm s·át dân thường vô tội?"
"Ta muốn các ngươi đầu hàng Mùi Sứ Quân. Nếu không, chiếm được thành nào, ta t·hảm s·át toàn bộ thành đó. Lần sau sẽ vây tứ phía, không để một ai chạy thoát. Lần này mới chỉ là cảnh cáo"
"Cảnh cáo mà ngươi t·hảm s·át gần hết dân chúng!? Bọn ta thà c·hết cũng không khuất phục loại người như ngươi"
"Bọn ta sẽ tập trung cả 4 thành lại phản công. Xem ngươi làm sao chống đỡ"
Trần Lương thở ra một tiếng, nói:
"Các ngươi nghe cho rõ đây. Đầu tiên ta giải thích vì sao thành chủ Mộc Tinh không kịp báo tin cho các ngươi. Ta có 2 khẩu đại pháo sức t·ấn c·ông tương đương Địa cấp võ giả. Cả 2 pháo cùng bắn 1 lúc là trận pháp bị phá ngay lập tức. Thành chủ thấy trận pháp bị phá, không báo tin cho các ngươi vì hắn thấy quân ta ít. Nhưng cho các ngươi biết. 5 người bọn ta đều là Huyền cấp võ giả. 1 vạn tinh binh bên dưới đều là một người địch trăm.
Giờ để ta nói chiến thuật của ta cho các ngươi nghe.
2 đại quân đang bắn phá trận pháp của Kim Tinh và Thủy Tinh cũng được gần nửa ngày. Chỉ thêm độ một canh giờ nữa, cả 2 trận pháp sẽ cùng bị hủy. Lúc đó, các ngươi sẽ phải đối mặt với 3 cánh quân đồng thời t·ấn c·ông. Các ngươi sẽ tiếp viện như nào? 2 cánh quân kia đều có hơn 20 tiên nhân, các ngươi không hề biết thực lực bọn hắn. Các ngươi đoán bọn hắn chỉ là mồi nhử, toàn người yếu thì sẽ là một sai lầm đấy.
Cánh quân của ta thì cực kỳ linh hoạt. 1 vạn lính đều là kỵ binh, tốc độ di chuyển nhanh không phải nghĩ. Các ngươi sẽ không kịp phản ứng với sự di chuyển của bọn ta.
Và ta chắc chắn với các ngươi 1 điều, thành nào bị chọc thủng đều sẽ bị t·hảm s·át toàn dân.
Nếu các ngươi phân bổ đúng lực lượng thì hoàn toàn có thể ngăn được bọn ta. Nhưng nếu sai?
Trong số vô vàn phương án, chỉ có 1 phương án đúng. Chỉ c·ần s·ai 1 lần, thêm 1 thành bị hủy, các ngươi sẽ không còn cơ hội vùng dậy"
"Vậy trước khi trận pháp bị hủy, bọn ta có 1 canh giờ để tập trung lực lượng tiêu diệt cánh quân của ngươi" Thành chủ Kim Tinh nói
"Vậy ngươi phải chắc chắn trong 1 canh giờ có thể đuổi kịp và g·iết c·hết bọn ta. Nếu không cả 2 thành Kim Tinh và Thủy Tinh đều sẽ bị diệt vong.
Đội quân đuổi đánh bọn ta cũng phải thật mạnh nha. Mộc Tinh có 3 Huyền cấp, 10 Hoàng cấp và 12 vạn lính đã bị bọn ta triệt hạ. Mà bọn ta thì không có mấy t·hương v·ong.
Chưa kể, bọn ta còn có viện binh. Nên nhớ địa bàn xung quanh Ngũ Tinh Xích đều đã thuộc Mùi Sứ Quân"
"Ngươi nói cho bọn ta chiến lược của ngươi để làm gì?"
"Để các ngươi đầu hàng. Ta sẽ không g·iết thêm 1 người nào nữa. Các ngươi vẫn sẽ là thành chủ, toàn quyền quản lý tòa thành của mình"
"Điều kiện của ngươi là gì?"
"Giao ra mắt trận, nghe lệnh điều động binh lính t·ấn c·ông giặc, hàng năm cống nạp tài nguyên. Chi tiết sẽ bàn bạc sau" Trần Lương nói
"Giao ra mắt trận, vậy có kẻ địch t·ấn c·ông thì sao?"
"Các ngươi vẫn còn 4 thành hỗ trợ lẫn nhau, sợ gì kẻ địch. Và quan trọng hơn là sẽ không có kẻ nào t·ấn c·ông bọn ngươi. 4 phía đều đã thuộc sở hữu của Mùi Sứ Quân, các ngươi cũng thuộc Mùi Sứ Quân, vậy là an toàn tuyệt đối. Chắc chắn là an toàn hơn bay giờ, lúc nào cũng lo ngay ngáy bị Mùi Sứ Quân t·ấn c·ông.
Các ngươi giao ra một chút tài nguyên, lại được Mùi Sứ Quân che chở bảo vệ tứ phía. Điều kiện quá tốt rồi"
"Bọn ta muốn bàn bạc với nhau một chút"
"Được. Cho các ngươi thời hạn nửa canh giờ. Bất cứ lúc nào trận pháp của Kim Tinh và Thủy Tinh bị hủy, bọn ta sẽ t·ấn c·ông"
Trần Lương kết thục cuộc đàm phán, chờ đợi.
Kết quả đúng như hắn mong đợi, 4 thành đồng ý đầu hàng. Không thành nào muốn trở thành Mộc Tinh thứ hai.
Mùi Sứ Quân thu phục 4 thành, hoàn toàn chiếm giữ vùng đất phía trong, quân lính sẽ được tập trung ra các thành phía ngoài chống lại các Sứ Quân khác.
Binh Pháp Hắc Ám kết thúc, diệt 1 thành, thu 4 thành.