Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 142: Gặp nhau




Nam tử ngước lên nhìn cô bé một lúc, thấy được đồ lót tinh xảo của cô bé, thấy được trên chân cô bé Linh Đang, mặt không biểu tình nói: “Không biết”

Dứt lời, hắn quay người muốn đi. Đi được mấy bước, nam tử nhíu mày quay đầu, hắn nhìn xuống đất, bỏ con mồi xuống đất, nhặt cục đá dưới đất đuổi mấy con chó ở dưới gốc cây.

Những con chó sủa loạn một hồi, cụp đuôi xám xịt rời đi.

A Mật vẫn luôn dò xét hắn, hắn thật là đẹp, đối với phàm nhân mà nói, là một dạng dung mạo gọi là xa hoa.

Dáng người cao gầy cân xứng, mang theo màu da trắng bệch, đuôi mắt hất lên, màu môi đỏ. Dung mạo như vậy nhưng cũng không lộ ra phần nữ tính, ngược lại tại thành cảm giác khinh thường thế gian lang bạt.

Nam tử hướng tay về cô bé: “Xuống đây”

Mặc dù hắn không cười, A Mật lại cảm giác được thiện ý trên người hắn.

Trước kia cô bé nghe được Kinh Diệt nói, ở nhân gian vào ban đêm những đứa trẻ không thể ra khỏi cửa, sẽ vô cùng nguy hiểm, cũng không có đứa bé nào ở trên nhánh cây mà qua đêm nha. Người này lại quan tâm cô bé.

Cô bé duỗi ra cánh tay ngắn ngủn, rơi vào trong ngực hắn. Người nam tử ôm lấy cô bé dừng một chút, trong ngực là một cô bé vừa thơm vừa mềm mại, phảng phất như một ấm hồ lô.

Thần sắc của hắn có mấy phần cổ quái, đem nàng bỏ xuống đất. Con bé rất thấp, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn, bộ dáng kia có chút đáng yêu, cũng có chút buồn cười.

“Trời sắp tối rồi, phụ thân mẫu thân ngươi đâu?”

A Mật nghĩ nghĩ: “Mẫu thân đi chỗ rất xa, phụ thân… phụ thân chết rồi”

Hồn phi phách tán nói theo cách của phàm nhân, hẳn là chết rồi.

Nam tử trầm mặc chốc lát: “Sau khi trời tối trên trấn sẽ không bình yên, phụ thân mẫu thân ngươi không ở đây, nhất định trong nhà có tôi tớ, đi tìm bọn họ”

Nhìn bề ngoài của đứa bé này nhất định là đứa bé nhà có tiền.

Trên người đứa bé có vòng Anh Lạc cùng châu Xuyên Đồng đều có giá trị không nhỏ.

A Mật lắc đầu: “Nhà của con ở rất xa, lần đi này là để tìm phụ thân, đem người trở về”

Hắn nhặt con mồi trên mặt đất lãnh đạm nói: “Tùy ngươi”

A Mật tò mò nhìn con mồi trên vai hắn, là một con hươu gầy yếu, trên miệng con hươu có vết máu chưa khô, rơi trên mặt đất tí tách, da lông lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Cô bé đã gan dạ, một chút cũng không sợ vết máu kia, ngược lại có chút hăng hái nhìn mấy lần, nam tử mang theo hươu rời đi.

A Mật vuốt vuốt lại trang phục, lại đi dạo trên trấn.

Sắc trời tối lại, từng nhà sáng đèn.

A Mật lẩm bẩm: “Kinh Diệt nói, người phàm không thể bay, cũng không có pháp thuật, cho nên mình không thể bay trước mặt bọn họ, sẽ dọa sợ bọn họ.

Cô bé đi dạo không có mục đích hồi lâu, nói đến cũng thật kỳ quái, trong lòng như có điều gì đó ràng buộc cùng quyến luyến, làm cho cô bé không thể tùy tiện rời khỏi chỗ này.

A Mật vừa đi vừa xoay ngón tay đếm ngoan ngoãn: “Cũng không thể xông vào nhà người khác.”

Đầu đường của thị trấn có những người nam nhân say rượu lung lay đi đến, thời điểm A Mật phát hiện bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy A Mật.

Mấy người đồng thời ngẩn ngơ. Liền ngây người một lúc, bọn họ chuẩn bị đến chọc ghẹo, dưới ánh trăng một cái bóng màu đen từ phía sau bao phủ thân thể A Mật.

Mấy người kia liếc nhau, tỉnh rượu không ít: “Là hắn, đi mau đi mau”

A Mật cúi đầu nhìn thân thể bé tí của mình bị bao phủ, quay đầu, đứng phía sau là người nam tử kia.

Hắn nhíu mày nhìn nàng chằm chằm.

A Mật đôi mắt long lanh nước, vô tội cực kỳ.

Hồi lâu, hắn ôm cô bé lên: “Đừng có lắc lư đi trên đường nữa, ngày mai dẫn ngươi đi lên quan phủ”

A Mật nhu thuận gật gật đầu. A Mật trên người có một nửa huyết mạch là ma, ma trời sinh kiêu ngạo, chỉ thuần phục sức mạnh.

Nó nói không rõ cảm giác này, cho dù là Kinh Diệt cũng không nhất định có thể làm cho nó nghe lời, thế nhưng người trước mặt này, làm cho nó cảm thấy vài phần thân cận.

Nam tử ôm cô bé đi trong chốc lát, liền đi đến một căn nhà có ánh nến.

Hắn đặt cô bé ở trên ghế đẩu: “Ngồi đây chờ ta”

Không đầy một khắc, hắn mang theo lồng tiến đến, lấy ra một bát cháo thịt: “Ăn đi”

Cô bé say sưa ăn ngon lành bát cháo, hai bên má trắng nõn nà nâng lên, dán nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Hắn dựa vào cửa ra vào, ánh mắt quái dị nhìn xem bé con. Hắn cũng không biết hôm nay bị làm sao, trước giờ không xen vào chuyện của người khác, thế nhưng nhìn đứa bé này bị những con chó của trấn vây quanh, hắn nhịn không được đem toàn bộ bọn nó đuổi đi. Thật vất vả về đến nhà, chuẩn bị đi ngủ, trong lòng không yên, đi ra ngoài tìm người, còn đặc biệt mang người trở về.



Con bé ăn uống no say, đưa khuôn mặt bẩn thỉu, chững chạc đường hoàng hỏi hắn: “Ta tên là Đạm Đài Tử Mật, mọi người gọi ta là A Mật, ngươi tên là gì?”

“Bạch Tử Khiên”

Bạch Tử Khiên dẫn con bé đến một căn phòng: “Đây là phòng của mẹ ta ở khi còn sống, ngươi đêm nay nghỉ ở đây, ngày mai ta dẫn ngươi đi đến quan phủ”

A Mật gật gật đầu. Qua hồi lâu, hắn đưa tay, đem hạt cơm nhỏ trên miệng con bé lấy xuống.

A Mật ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên có mấy phần quyến luyến.

Nếu như phụ thân của mình vẫn còn, có phải hay không cũng dịu dàng với mình như vậy?

A Mật nằm trên giường, sợi bông ban ngày được Bạch Tử Khiên phơi qua, mang theo mùi của nắng. Phượng Hoàng tộc con non trưởng thành chậm chạp, không thể so với Tô Tô bên trong xác nuôi vạn năm, phá xác sau năm trăm năm liền có thể trưởng thành, A Mật chầm chậm trưởng thành.

Cô bé cũng không cần đi ngủ, thế nhưng dưỡng thành thói quen trong lúc ngủ sẽ hấp thụ linh khí, nên rất thích nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai trời vừa sáng, A Mật nghe thấy ngoài cửa sổ có âm thanh. Trong viện hình như có người đến.

A Mật ghé vào trước cửa sổ nhìn, trông thấy một bà cô trung niên hùng hổ đi tới: “Bạch Tử Khiên, nghe nói ngươi săn được một đầu hươu, thứ đồ tốt như vậy cũng không biết chia một ít cho nhà chúng ta, còn vọng tưởng cưới Đông Nhạn nhà chúng ta, hươu đâu?”

Bạch Tử Khiên lạnh lùng nhìn bà ta.

Bà ta thấy hắn không tiếp lời, đã biết hắn tính tình như thế nào, đẩy hắn ra, đi vào phòng hắn tìm.

“Ngươi cho rằng một tiểu tử nghèo, đọc sách mấy năm, liền có thể xứng đôi với Đông Nhạn?

Không vào kinh đi thi, trên bản công danh không có tên, đồ săn được cũng không biết chia cho nhà ta. Mấy ngày trước Lý viên ngoại đến cửa cầu thân, ta nên đáp ứng gả Đông Nhạn cho hắn, cũng tốt hơn đem Đông Nhạn gả cho ngươi, theo ngươi nhất định là cực khổ”

Bạch Tử Khiên cười lạnh, không nói chuyện, lặng lẽ nhìn bà ta như ruồi mất đầu, loạn tìm hươu.

“Hươu ngươi giấu ở chỗ nào?”

Bà ta đẩy cửa, không tìm được hươu, kết quả trông thấy một đứa bé gái đứng bên cửa sổ.

A Mật chống nạnh nói: “Hươu là của hắn, tại sao phải chia cho bà?”

Bà ta nhìn A Mật, lại quay đầu nhìn Bạch Tử Khiên, biến sắc: “Tốt, vậy mà ngươi ở bên ngoài có con gái lớn như vậy. Phi, chờ ta, ta sẽ đem chuyện này nói cho Đông Nhạn”

Bạch Tử Khiên quen một mình, mém chút nữa đã quên sự tồn tại của A Mật.

Sau khi bà Liễu nói đến, hắn lúc này mới phát hiện mặt A Mật quả thật là giống mình đến mấy phần, hắn nhíu mày.

Bà Liễu chạy ra bên ngoài hô to: “Tên Bạch Tử Khiên trời đánh này, hắn ở bên ngoài cùng nữ nhân khác sinh đứa bé, mọi người đến làm chứng…”

Bạch Tử Khiên lạnh nhạt nói: “Ngậm miệng, bà thử nói lung tung nữa xem”

Hắn rút cây cung treo bên ngoài phòng, nhắm ngay bà Liễu.

Bà Liễu ngày bình thường mạnh mẽ, bộ dáng của Bạch Tử Khiên lại lãnh đạm bi quan chán đời, làm sao thấy được bộ dáng hắn nổi giận giương cung.

Nghĩ đến đây là người đến cả gấu đen cũng không sợ, bà Liễu lập tức ngậm miệng lại.

“Ngươi, ngươi chờ xem, ta đi tìm Lý Chính phân xử”

Thường Nhạc trấn có quy củ, tôn trọng cam kết. Nhà Bạch Tử Khiên năm đó chưa xuống dốc, đã cùng Liễu Đông Nhạn đính hôn, trước là Liễu gia trèo cao, về sau phụ thân mẫu thân Bạch Tử Khiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bạch gia xuống dốc.

Liễu Đông Nhạn là mỹ nhân được xếp thứ nhất thứ hai trấn, bà Liễu rất hi vọng con gái mình từ hôn, gả cho viên ngoại có tiền.

Đáng tiếc ở cái trấn Thường Nhạc này, nếu như nàng dám từ hôn sẽ bị người ta trạc tích lương cốt*(nói xấu sau lưng, giống như có một vết sẹo dễ bị người khác vạch trần) nên một mực kéo dài đến hiện tại, Liễu Đông Nhạn sắp mười bảy, hiện tại hai người còn chưa thành thân.

Bà Liễu da mặt dày, mượn lý do hôn ước, thỉnh thoảng đến cửa lấy đi một vài thứ.

Lúc này vừa vặn rất tốt, nếu như chứng minh được Bạch Tử Khiên có đứa bé, người từ hôn đuối lý sẽ trở thành Bạch Tử Khiên.

Bạch Tử Khiên thu hồi cung tên, đem bé gái trong phòng mang ra, sắc mặt bình tĩnh bưng nước nóng ra cho con bé lau mặt rửa tay: “Một lát đi quan phủ”

A Mật thanh âm trẻ con hỏi: “Bạch thúc thúc, bà ta tại sao lại nói con là con gái của người? Người thật là phụ thân của A Mật sao?”

Bạch Tử Khiên ngước mắt lên nhìn gương mặt mũm mĩm hồng hồng: “Bà ta nói nhảm, không phải ngươi có phụ thân mẫu thân sao?”

Con bé gật đầu: “Trên người của người không có ma tức, không thể nào là phụ thân của A Mật”

“Ừ” Hắn trả lời.

Bạch Tử Khiên vốn là muốn đi đến huyện thành, đêm hôm qua hắn đã xử lý tốt da hươu cùng thịt hươu, muốn mang lên huyện thành bán. Hiện tại lại nhiều thêm một cục bột.



Trên đường đi Bạch Tử Khiên nhìn A Mật cái gì cũng thấy hiếm lạ, con bé đôi mắt to trong trợn lên, kinh ngạc cảm thán không thôi.

Hắn bán hươu, nắm bàn tay nhỏ của nàng đi đến quan phủ, thế nhưng nhìn thấy mấy chữ “Gương sáng treo cao” trong mắt hắn băng lãnh.

Bạch Tử Khiên nhìn bé con bên cạnh tỉnh tỉnh mê mê. Con bé thường ngày tốt như vậy nếu thật sự đến quan phủ, nếu như là Huyện phủ lương thiện còn tốt, nếu như có ý đồ xấu, con bé không về nhà được.

Cuối cùng A Mật theo hắn ra ngoài một chuyến, cũng không có bị đưa đi, ngược lại nhiều thêm mấy cái đồ chơi nhỏ bằng đường. A Mật ở trong ngực Bạch Tử Khiên ăn kẹo, cảm thấy nhân gian thật sự quá tốt rồi.

Bạch Tử Khiên còn mua cho con bé rất nhiều y phục: “Về sau mỗi ngày ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ mà ta nhặt được ngươi, người nhà ngươi nhất định sẽ đến tìm ngươi”

Dù sao bé con này, không thể là nhà nào đó cố ý vức bỏ được.

A Mật ngậm đồ chơi bằng đường, hàm hàm hồ hồ nói tốt. Đối với A Mật mà nói, ở bên cạnh hắn trì hoãn mấy ngày thời gian, như là trong tu luyện một cái chớp mắt. Tô Tô trăm năm mới có thể trở về yêu ma giới, nàng bỏ phần lớn thời gian tìm Đạm Đài Tẫn.

Bạch Tử Khiên quả thật liên tiếp mấy ngày cùng con bé đi đến gốc cây kia, thế nhưng không đợi được người nhà của A Mật, ngược lại chờ được Liễu Đông Nhạn.

Liễu Đông Nhạn không để ý ngăn cản của bà Liễu chạy đến, khiếp sợ nhìn A Mật bên cạnh Bạch Tử Khiên, nước mắt tuôn rơi: “Tử Khiên ca ca, những điều mẹ ta nói là sự thật sao? Con bé thật sự là con gái của huynh sao?”

Bởi vì A Mật còn nhỏ, trên trấn đã xuất hiện những lời đồn đại, nói Bạch Tử Khiên ở bên ngoài cùng nữ nhân khác có đứa bé.

Bạch Tử Khiêm biết những lời đồn đại này khịt mũi coi thường. Giờ phút này Liễu Đông Nhạn chất vấn, rất nhiều người đi tới.

Thanh âm Bạch Tử Khiên lạnh lùng nói: “Không phải”

“Vậy tại sao con bé lại ở trong nhà ngươi?”

A Mật thấy đám người chỉ trỏ với Bạch Tử Khiên, bởi vì mình, A Mật nói: “Hắn không có gạt mọi người, ta tên là Đạm Đài Tử Mật, phụ thân ta tên là Đạm Đài Tẫn nha! Bạch thúc thúc đang đợi mẫu thân đến đón ta”

Liễu Đông Nhạn nửa tin nửa ngờ: “Có thật không? Vậy ngươi… phụ thân mẫu thân ở đâu?”

A Mật nói: “Mẫu thân cách chỗ này rất xa, phụ thân ta chết rồi”

Liễu Đông Nhạn sắc mặt khó coi liền chuyển về tươi tắn, thì ra là con gái của một quả phụ.

Bạch Tử Khiên sẽ không coi trọng nữ nhân như vậy, nàng liền yên lòng.

Ngày thứ hai, Liễu Đông Nhạn đến, mang theo một rổ rau dại, khẩn khiết nói: “Tử Khiên ca ca, mẹ ta nói, chỉ cần huynh cho một trăm lượng bạc làm quà cười, hoặc thi đậu tú tài, liền để chúng ta thành hôn”

Bạch Tử Khiên trong sân lau mũi tên, nghe vậy cười cười: “Ồ”

Liễu Đông Nhạn không biết hắn có ý gì, buông rau dại xuống, cắn môi nói: “Muội năm nay mười bảy rồi”

A Mật ngồi xổm bên cạnh nhìn bọn họ.

“Nhà nghèo, không có nổi một trăm lượng bạc, Liễu cô nương tìm người khác đi!”

Liễu Đông Nhạn tức muốn đỏ mắt, trong lòng nàng rõ ràng, Bạch Tử Khiên nhìn nghèo túng, nhưng thân thủ hắn tốt, mỗi lần lên núi đều thu hoạch kha khá mang về, những năm này không thể không có một trăm lượng bạc được.

Nhớ khi còn bé nàng từng đến thư viện không cẩn thận nghe được, văn chương của Bạch Tử Khiên đứng đầu, hắn có thể thi đậu tú tài, nhưng không biết những năm này vì sao không tham gia thi Hương. Những đồng môn không bằng hắn kia, đã chút ít thành tú tài rồi.

Liễu Đông Nhạn coi trọng dung mạo của hắn, còn có tiềm lực của hắn, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại ở tiểu trấn này an ổn sống qua ngày, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, bây giờ còn nhặt một cô bé để trong nhà.

Nàng nghĩ hắn làm bộ làm tịch không chịu cưới. Người nàng nhìn trúng, hết lần này đến lần khác không muốn được làm quan làm hầu, rời xa nơi này, chỉ tình nguyện làm người bình thường.

Liễu Đông Nhạn không nỡ từ bỏ những vinh hoa tiềm năng trên người hắn, nàng biết chỉ cần Bạch Tử Khiên nguyện ý, liền có thể trở thành người trên người, nàng biết rằng mình lại chậm trễ sẽ không xong, lúc này mới nghĩ ra chủ ý một trăm lượng.

Không ngờ nàng vậy mà cũng dám nói, viên quan ngoại nạp thiếp cũng chỉ cho hai mươi lượng, nàng ta lại hướng Bạch Tử Khiên đòi một trăm lượng.

Bạch Tử Khiên sắc mặt bình thản, trong mắt chứa đựng vài phần mỉa mai nhạt nhẽo.

Đang lúc Liễu Đông Nhạn muốn cùng hắn tranh chấp, A Mật đang cắn mức hao quả reo hò một tiếng: “Mẫu thân”

Âm thanh trẻ con giòn tan đều làm cho hai người chú ý.

Cục bột nhỏ chạy về phía cửa.

Bạch Tử Khiên nhìn đến, dưới ánh nắng chiều, một nữ tử y phục trắng chậm rãi đi tới. Thân ảnh thước tha, môi đỏ da trắng, giữa chân mày là nốt chu sa sáng rực.

Nàng bước vào, ôm cục bột nhỏ, lo lắng trách cứ: “A Mật sao con có thể chạy loạn, Kinh Diệt cùng Tự Anh một mực lo lắng, con lại trộm đồ trốn đi.”

Nàng khẩn trương kiểm tra con bé có bị thương hay không, con bé không muốn rời xa ôm lấy cổ nàng.

Liễu Đông Nhạn là nữ tử cũng chưa từng gặp người đẹp như vậy, trong lúc nhất thời quên mất mục đích mình đến tìm Bạch Tử Khiên mà ngây ngẩn cả người.

Đông… một thanh âm vang lên, Tô Tô ngước mắt nhìn sang.

Dưới hoàng hôn, cung tên trên tay nam tử rơi trên mặt đất, hắn tròn mắt, xoay người lại nhặt. Như cách một khoảng thời gian đằng đẵng, vội vàng không kịp chuẩn bị, người nàng tìm một ngàn năm hồn phi phách tán, cứ như vậy xuất hiện trước mắt nàng.