Gió thu vù vù thổi qua mang theo cái lạnh rùng mình.
Sau khi Mộc Hoàng và Phong Vân biến mất ra khỏi tầm mắt, tất cả mọi người có mặt tại sân thi đấu mới như bừng tỉnh giấc mộng.
“Trời ơi, không phải chứ? Đế quân của chúng ta thích nam nhân ư?”
“Trời ạ, đây không phải sự thực…”
“A, chuyện gì thế này…”
“…”
Bên trong cung Phỉ Thúy lúc này hoàn toàn bùng nổ như chảo dầu đangsôi. Toàn bộ đám người Nam Viên ngồi trên tầng cao đều đưa mắt nhìnnhau, mỗi người một vẻ lập tức quay đầu lao về phía Đế cung. Bọn họ đềumuốn giữ Hách Liên Phong Vân lại nhưng không phải bằng cách này.
Chuyện này… làm cho người ta quá chấn động, làm cho người ta quá chấn động rồi!
“Phượng Vũ huynh, chúng ta cũng đi thôi!” Nhìn thấy đámngười Nam Viên ngồi trên tầng cao người sau nối tiếp người trước lao vềphía Đế cung, Ngàn Dạ Cách liền mỉm cười nói với Phượng Vũ Náo.
Phượng Vũ Náo vẻ mặt bối rối lắc lắc đầu, “Ta còn đến đó làm gì, ta…”
“Phượng Vũ huynh, huynh đừng tự coi nhẹ mình như vậy. Trò hay mới bắt đầu thôi!” Ngàn Dạ Cách giữ chặt lấy Phượng Vũ Náo, đằng sau vẻ tươi cười của hắn ẩn sâu sự đa mưu túc trí.
Phượng Vũ Náo nhìn Ngàn Dạ Cách, đằng sau ánh mắt dao động còn ánh lên một tia đăm chiêu.
Gió lạnh bay cao, Đại hội giao lưu kết thúc bằng màn thổ lộ động trời của Đế quân Nam Viên với Di tộc thượng cổ.
Tại Đế cung Nam Viên, trong tẩm cung của Mộc Hoàng…
Một cước đá văng cửa tẩm cung, Mộc Hoàng hung hăng lôi Phong Vân đivào. Ngay sau đó, hắn ầm ầm đập vào then cửa, sát khí trên người ào àotỏa ra.
Phong Vân đã sớm biết lúc này Mộc Hoàng đang vô cùng tức giận.
Sau khi đi vào tẩm cung và thoát khỏi bàn tay giam cầm của Mộc Hoàng, Phong Vân lập tức quay người bổ nhào lên người hắn.
“Mộc Mộc, ta sai rồi, ta biết lần này ta hoàn toàn sai rồi, ta nhận sai, về sau ta không dám làm thế nữa đâu!” Vừa ôm lấy Mộc Hoàng, Phong Vân vừa liên tục nhận lỗi.
“Nàng cũng biết sai rồi hả!” Mộc Hoàng kéo Phong Vân ra, nhưng nàng nhất định không chịu buông tay.
Mộc Hoàng không kéo Phong Vân ra được thì lập tức xanh mặt, hắn dùng tay đánh lên mông nàng mấy cái.
“Ta biết, ta biết rồi! Ta vốn không định tới, tất cả đều lại con sư tử này. Ta không còn cách nào khác…”
Biết Mộc Hoàng đang thực sự nổi giận, Phong Vân bất chấp mình đang bị đánh mà ào ào kể hết mọi chuyện của sư tử Hoàng Kim ra, một chút cũngkhông giấu diếm, một chút cũng không muốn giữ bí mật.
Mộc Hoàng vốn đang căm giận ngút trời, lúc này, khi nghe Phong Vânnói xong, cơn giận trong người cũng nhất thời giảm xuống không ít. Không phải Phong Vân cố ý muốn tới, điều này làm hắn có chút thoải mái.
Trông thấy sắc mặt dịu bớt của Mộc Hoàng, Phong Vân thân thiết hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, “Mộc Mộc, chàng thực quá tuyệt vời, ta thích!”
Mộc Hoàng nghe xong thì ném cho Phong Vân một cái hừ lạnh mà khôngthèm để ý đến nàng, lửa giận trong hắn còn chưa tiêu hết, có điều bàntay đặt trên mông nàng bắt đầu chậm rãi xoa xoa mấy cái.
Hai cú đánh vừa rồi hắn quả thực ra tay hơi mạnh.
“Mộc Mộc!” Phong Vân cảm nhận được sự dịu dàng trong cáilãnh khốc của Mộc Hoàng, nàng vòng hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, giọng nói tràn đầy vẻ du dương.
Sao Mộc Hoàng của nàng lại tốt như vậy, sao lại tốt như vậy…
“Ta nói cho nàng biết, sau này nếu nàng còn…”
“Ợ…”
Lời lẽ tức giận của Mộc Hoàng còn chưa nói xong thì sư tử Hoàng Kimlẳng lặng ở một bên bỗng đột nhiên vì ăn no mà ợ một cái. Sau đó, từmiệng nó phun ra một thứ gì đó chẳng phải da trâu mà cũng không phải tờgiấy.
Vật này chính là thứ bao phủ lên linh lực của nó.
“Cái gì thế nhỉ?” Sư tử Hoàng Kim giơ vuốt ném sang một bên.
Mộc Hoàng vừa đưa mắt liếc qua, ánh mắt tức giận đã lập tức trở nên sáng ngời, “Đưa đây ta xem!”