Hạ Nắng

Chương 11: Nỗi lòng




Chi đã thức dậy sau một đêm say giấc

Nó dậy sớm với tâm trạng náo nức mong mỏi

Gương mặt nó bây giờ đã tràn đầy sức sống

Nó vội đá văng cái chăn khỏi người r nhảy xuống tầng chào mẹ

Mẹ Chi thấy con gái đột nhiên tăng động bất ngờ nên cũng hỏi thăm:

- “Con đã khoẻ chưa cái Chi”

- “Làm gì mà hôm qua mệt lắm vậy”

- “Lớp trưởng đã đưa con về đấy”

Chi như quên hết kí ức của ngày hôm qua, Nó chỉ nhớ được Phong đã đưa nó vào nhà.

Nhưng nó không biết mình đã thiếp đi lúc nào

Nó chưa kịp hỏi mẹ thì mẹ đã nói ra

- “Thằng đấy còn rất ga lăng nó đã trông con hộ mẹ cả tiếng để mẹ nấu cháo cho mày đó”

- “Nó còn rất lễ phép và đẹp trai nữa”

- “Tên thằng bé đẹp lắm là cái gì đó…Hoàng gì Phong thì phải”

Chi nhanh nhẹn trả lời mẹ:

- “Hoàng Thời Phong mẹ ạ”

- “Đúng rồi con tên đẹp thật nó còn là lớp trưởng nữa, phải chi mày cũng được ba phần mười Phong ha Chi”

Cái chi im thít rồi lặng đi luôn. Nó chả muốn nói chuyện với mẹ nữa

Nó vào bàn ăn sáng rồi xà vào nhà vệ sinh rửa sạch cái mặt còn ngáy ngủ của mình

Song nó chạy nhanh lên tầng để thay quần áo chuẩn bị đến lớp, Nó định xem thời khoá biểu để bỏ tập sách vào cặp

Đột nhiên nó thấy trong cặp đã thay sách vở của ngày hôm qua và soạn bằng những môn học của ngày hôm nay

Nó hỏi mẹ thì mẹ chỉ đáp lại rằng mẹ không biết

Lúc này nó cười khúc khích trong suy nghĩ. Nó biết rằng Thời Phong đã soạn cho nó

Nó cười mãi không thôi

Ra ngõ nó định vòng ra quán bà Hai gần trường để mua thêm bánh đãi Phong. Nhưng nó đã trông thấy thằng Phong đứng gần ngõ không xa

Phong nhìn qua phía bên trái thì thấy nó đứng một cục nên vội đi lại

Thằng đó bảo sợ Chi chưa vơi bệnh nên qua ngỏ ý muốn đưa cô đi học. Cái Chi nó khoái lắm nên dĩ nhiên sẽ nhảy vồ lên yên xe đạp của Phong mà không từ chối

Nó bảo Phong chạy chậm thôi rồi tấp vào quán bà Hai cho nó. Phong không trả lời nhưng cũng gật gù nghe theo

Nghe tấp vào sạp bánh nhỏ của bà Hai nó mới liếc mắt hỏi Phong muốn ăn gì. Phong lắc đầu không muốn chọn

Tâm trí nó bảo Chi “cái gì cũng được” làm cho cô phân vân mãi thôi

Loay hoay một lúc, Chi nó cũng vơ đại hai cái bánh chuối của đài loan rồi tính tiền

Ra tiệm Chi cẩn thận xé vỏ bánh rồi mời Phong ăn thử

Thằng Phong cứ lắc đầu từ chối như nó sợ cái Chi hạ độc mình vậy

Chi không thèm vơ qua lại trước mặt nó nữa mà lấy tay nhét thẳng bánh vào mồm nó mặc cho nó ý kiến

(hai phút sau cô mới cảm thấy mình gan trời)

Phong nhai ngấu nghiến chiếc bánh bông lan khô khốc trong họng một hồi cũng khen ngon thành tiếng

Cả hai cùng vào lớp khiến cho con Thảo ngồi bên cạnh Phong cứ nhìn nhìn chằm chằm như hệt đây là lần đầu vậy

Cũng phải, Vì mọi khi nó và Phong đến trường rất sớm chứ không đi trễ như bây giờ

Thấy Phong sắp cặp ngay ngắn lên ghế, con Thảo mới xà vào sát người nó nhìn Phong từ trên xuống dưới

Còn thằng Phong vẫn như mọi khi, nó chả thèm liếc mắt qua con Thảo dù chỉ một cái

Con thảo nó bị ăn trọn một gói lạnh lùng của Phong nhưng vẫn không buông cho thằng đó

Nó làm ra vẻ mặt như xót Phong lắm...... nó muốn nói ra gì đó nhưng rồi cứ im im quay sang nhìn cái Chi tạo vẻ khó chịu rồi lại nhìn tiếp thằng Phong

Làm Chi nó rất khó chịu. Nó chỉ muốn bổ nhào đến đấm Thảo một cái cho đỡ tức

Nó muốn đấm Thảo không phải vì nhỏ đó nhìn nó nghĩ xấu nó. Mà là do con Thảo nó dám xăm soi Hoàng Phong của Chi

Chi tức đến độ chỉ muốn ngồi một cục không dám nhúc nhích. Vì nó sợ mình sẽ gây ra chuyện lớn

Tuy cả năm cấp ba nó chưa hề gây chuyện với ai

Nhưng cả năm lớp 7 lớp 8 năm cấp hai nó đã đi từng đi gây chuyện biết bao nhiêu người. Vì lúc đó nó bị bạn bè trêu ghẹo bị ba mẹ bỏ rơi chỉ vì ba mẹ thường đi làm xa cho nó ở nhà với bà

Mãi đến năm nó lớp 10 thì bà nó bệnh ốm không qua khỏi nên mẹ nó mới sắp xếp về nhà chăm sóc nó

Vì vậy nên khi Thảo chuyển vào lớp này nó đã từng muốn gõ cho con Thảo tỉnh ra vài lần. Nhưng rồi cũng rủ lòng bỏ qua vì nó sợ sẽ làm mẹ lo lắng mà cho lại cho nó ở một mình

Nhưng lần này thì khác, nó đã sợ Hoàng Phong của nó bị người khác cướp mất saoooo

“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” Tiếng thét trong tiềm thức của cái Chi

Thì ra nó cũng đã có nỗi lòng

Nỗi Lòng của nó là sợ Phong bị cướp mất