Trình Hướng Lê nấu một bát hoành thánh nhỏ cho Tống Dụ Minh. Tống Dụ Minh ăn xong rồi lảo đảo đi lên lầu, anh uể oải nằm xuống giường.
Hôm sau Trình Hướng Lê có chuyến bay nên hắn không thể ở lại với anh lâu được. Nói chuyện được vài câu là Tống Dụ Minh đã buồn ngủ đến mức không nói nổi nữa, anh nghiêng đầu sang một bên ngủ thiếp đi.
Trình Hướng Lê thở dài, hắn tháo thắt lưng và kéo áo sơ mi đang nhét trong quần ra để anh ngủ thoải mái hơn.
Tống Dụ Minh ngủ mê mệt cả đêm, sáng hôm sau, khi anh thức giấc thì cũng đã trễ giờ đi làm. Dù đã ngủ gần mười tiếng nhưng thái dương vẫn còn đau âm ỉ.
Trình Hướng Lê đã đi rồi, Tống Dụ Minh tìm đại chút đồ ăn trong tủ lạnh rồi bắt taxi đến nhà hàng lấy xe, sau đó anh lái xe đến bệnh viện.
Buổi thuyết giảng của Hồng Nghệ Bác bắt đầu lúc hai giờ chiều. Đa số mọi người đến nghe chỉ để lấy điểm đào tạo theo quy định của bệnh viện, ba hàng ghế đầu hầu như trống không.
Tống Dụ Minh là đại diện do viện trưởng Đinh chỉ định nên phải làm phần giới thiệu đầu.
Giới thiệu xong vị chủ nhiệm trẻ tuổi, trong lòng Tống Dụ Minh vẫn còn tức giận, anh tìm chỗ ngồi ở hàng ghế đầu đối diện Hồng Nghệ Bác.
Nhưng anh phải thừa nhận rằng Hồng Nghệ Bác thật sự là một bác sĩ cấp cứu xuất sắc. Đội ngũ y tế hàng không do anh ta sáng lập còn là lực lượng y tế chủ chốt của Thế vận hội mùa đông năm trước, cũng đã tham gia vào vài cuộc cứu hộ tai nạn lớn, cứu sống hàng trăm người.
Không giống những buổi thuyết giảng của các chuyên gia nói toàn lời vô nghĩa, báo cáo của anh ta rất chất lượng, kết hợp mô hình phát triển của các nước phương Tây, phân tích và so sánh với các khu vực khác nhau trong nước, điều này đã mang lại cho Tống Dụ Minh những ý tưởng mới.
Trong phần hỏi đáp, với những câu hỏi của các bác sĩ khác đặt ra, anh ta cũng trả lời rành mạch, dẫn chứng từ chi tiết đến tổng quá đều rất thực tế.
Tống Dụ Minh cầm bút, anh chống cằm ngồi phía dưới, lặng lẽ suy nghĩ giữa các quan điểm khác nhau. Buổi thuyết giảng kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, Tống Dụ Minh lên giúp thu dọn thiết bị, tiện thể hỏi thêm vài vấn đề.
Vì sống ở Úc từ nhỏ nên Tống Dụ Minh không nhận ra được sự khác biệt giữa các vùng miền trong nước. Hồng Nghệ Bác giải thích chi tiết về ý tưởng "tuỳ địa hình mà ứng biến" của mình, hai người nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng.
Nói xong, Tống Dụ Minh hoàn toàn khâm phục anh ta, anh không kìm được mà khen ngợi vài câu.
Hồng Nghệ Bác cũng đánh giá rất cao khả năng suy nghĩ và đặt câu hỏi của Tống Dụ Minh. Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến cổng bệnh viện, khi sắp chia tay, Hồng Nghệ Bác nhìn đồng hồ rồi cười hiền hòa: "Bác sĩ Tống, tôi còn vài lời muốn nói, có thể đi với tôi một chút không?"
Tống Dụ Minh không đoán ra được ý định của Hồng Nghệ Bác: "Chuyện gì vậy?"
"Là thế này." Hồng Nghệ Bác kéo anh sang một bên, mở hộp đựng danh thiếp rồi lấy ra một tấm thẻ đưa đến trước mặt anh: "Cậu có nghĩ đến việc sẽ làm việc ở bệnh viện chúng tôi không?"
"... Gì cơ?" Tống Dụ Minh lắp bắp hỏi, anh ngạc nhiên đến mức quên luôn việc đưa tay ra nhận danh thiếp.
"Tôi nghiêm túc đấy, bác sĩ Tống." Hồng Nghệ Bác kéo tay anh, đặt danh thiếp vào tay anh, vỗ vỗ hai cái: "Bệnh viện chúng tôi có hệ thống y tế hàng không tiên tiến nhất cả nước, có thể bao phủ toàn bộ khu vực Hoa Bắc*, thậm chí là cả Tây Bắc**, hơn nữa còn rất giống với mô hình ở Úc. Tôi thật sự hy vọng cậu có thể gia nhập với chúng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau phát triển mô hình này."
*Hoa Bắc là từ chỉ miền Bắc Trung Quốc. Theo truyền thống, vùng đất của Trung Quốc từ sông Hoài lên phía bắc tới Nội Mông được gọi là Hoa Bắc. Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định Hoa Bắc là vùng lãnh thổ gồm các địa phương hành chính là Thủ đô Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Tây, và vùng Nội Mông.
**Miền Tây Bắc Trung Quốc là một phân vùng địa lý bao gồm 5 đơn vị hành chính cấp tỉnh gồm 3 tỉnh: Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải và 2 khu tự trị Ninh Hạ, Tân Cương. Ngoài ra, vùng phía Tây của Nội Mông cũng đôi khi được ghép vào Miền Tây Bắc.
Giới thiệu xong lợi thế của bệnh viện mình, Hồng Nghệ Bác bắt đầu chơi bài tình cảm: "Tôi học tiến sĩ ở Mỹ, làm việc vài năm rồi mới về nước. Khi mới đi làm, tôi cũng mất một thời gian dài để thích nghi, nên tôi có thể hiểu được tình cảnh của cậu bây giờ. Tôi là người trọng dụng nhân tài, nếu cậu chịu đến, tôi chắc chắn sẽ không phụ lòng cậu."
Nói suốt từ nãy giờ, hoá ra là đang mời gọi anh đầu quân sang bên đó. Tống Dụ Minh bị lời lẽ của anh ta làm cho ngỡ ngàng, anh cúi xuống nhìn danh thiếp: "Chủ nhiệm Hồng, cái này..."
"Cần chút thời gian để suy nghĩ phải không?" Hồng Nghệ Bác nhanh chóng nói tiếp: "Không sao, trên danh thiếp có thông tin liên hệ của tôi, cậu có thể gọi điện hoặc gửi email cho tôi bất cứ lúc nào. Hoặc - chúng ta kết bạn WeChat nhé?"
Nói xong, Hồng Nghệ Bác lấy điện thoại ra. Tống Dụ Minh định từ chối nhưng thấy anh ta đã đưa mã QR ra nên không tiện từ chối, anh đành lấy điện thoại ra quét mã.
Hồng Nghệ Bác thấy anh gửi yêu cầu kết bạn thì nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính: "Bác sĩ Tống, tôi phải lên máy bay rồi, hẹn gặp lại."
"Đi cẩn thận." Tống Dụ Minh gật đầu tạm biệt, nhớ lại nụ cười của anh ta trước khi chia tay, anh cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Hôm nay Trình Hướng Lê bay tuyến nội địa, đến tám giờ tối mới hạ cánh. Tống Dụ Minh để lại lời nhắn cho hắn, nói rằng anh sẽ về nhà trước.
Trên đường về nhà, anh có ghé cửa hàng thức ăn nhanh mua một phần ăn mang về, anh định bụng sẽ về nhà viết ngay cảm nghĩ về buổi thuyết giảng vừa rồi.
Sau khi kết bạn WeChat với Hồng Nghệ Bác, anh không chủ động liên lạc với anh ta. Tống Dụ Minh ăn xong thì ngồi vào bàn làm việc, anh lấy iPad đã ghi chép thông tin vào buổi chiều ra rồi nhập địa chỉ trang web của Học viện Y khoa Đại học Bắc Kinh từ danh thiếp của Hồng Nghệ Bác để đọc các bài nghiên cứu của anh ta.
Trang web hiện ra lý lịch hoành tráng của anh ta, số lượng bài nghiên cứu được công bố rất nhiều, những trang báo đăng tải bài nghiên cứu đều là nhà xuất bản hàng đầu trong ngành, với chức danh trưởng khoa và bức ảnh chứng chỉ được chỉnh sửa kỹ càng, ai cũng phải kinh ngạc mà thốt lên rằng "tuổi trẻ tài cao".
Đề tài nghiên cứu chính của Hồng Nghệ Bác là chấn thương sọ não, Tống Dụ Minh mở luận văn vừa công bố vào tháng 12 năm ngoái của anh ta ra cẩn thận nghiên cứu.
Đọc xong những công trình cấp cứu cũng như dự trữ thiết bị y tế của bệnh viện trong những năm qua, Tống Dụ Minh trở về giao diện chính của bệnh viện, anh bắt đầu cân nhắc về đề nghị của Hồng Nghệ Bác.
Thật ra Hồng Nghệ Bác nói không sai, so với địa hình rộng mở và giao thông đường bộ phát triển của đồng bằng sông Dương Tử thì khu vực Hoa Bắc rất thích hợp để phát triển cứu hộ hàng không, hơn nữa Học viện Y khoa Đại học Bắc Kinh còn có hệ thống cứu hộ hoàn thiện nhất cả nước.
Có lẽ vì chuyện hôm qua là một cú đả kích quá lớn nên Tống Dụ Minh vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, anh cảm thấy hơi hứng thú với cành ô liu mà Hồng Nghệ Bác đưa ra.
Nhưng suy cho cùng thì anh đã sống ở Thượng Hải 5 năm rồi, bây giờ chọn rời đi, đổi sang một thành phố khác, sẽ phải trải qua nhiều cuộc chia ly. Tống Dụ Minh không thể dễ dàng từ bỏ những tình cảm này, anh cảm thấy lồng ngực khó chịu, anh cầm điện thoại gọi cho Giang Thính Nhiên, hy vọng sau khi tâm sự sẽ thấy dễ chịu hơn.
Giang Thính Nhiên đang rất bình thường, khi nghe anh nói muốn nhảy việc đến Bắc Kinh thì còn tưởng anh cãi nhau với Trình Hướng Lê.
Nghe xong đầu đuôi sự việc, Giang Thính Nhiên từ ngạc nhiên dần dần chuyển sang bình tĩnh lại, anh ta phân tích kỹ càng: "Anh Dụ Minh, anh đã suy nghĩ kỹ chưa, hay chỉ vì bị đả kích mà muốn đưa ra lựa chọn như vậy?"
"Cả hai đều có..." Tống Dụ Minh bật loa ngoài, anh đặt điện thoại lên bàn, chán nản ôm mặt: "Anh chỉ bất ngờ nhận ra rằng hóa ra anh đã làm việc ở Long Giang bốn năm nhưng vẫn chưa thích nghi được với môi trường làm việc ở đây."
Anh không muốn mỗi tháng đều phải viết một bài báo cáo thực tế, cũng không muốn nghe mấy bài thuyết giảng vô ích, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với các lãnh đạo, thậm chí còn bị kéo đi uống rượu.
"Nếu anh không thích nghi được với môi trường làm việc thì tất cả các bệnh viện trong nước, dù là Bắc Kinh hay Long Giang cũng không khác nhau là mấy." Giang Thính Nhiên thẳng thắn vạch trần bức tranh Hồng Nghệ Bác vẽ ra: "Anh Dụ Minh, nói thật lòng thì nếu anh thật sự không chịu nổi, chi bằng nhất quyết về thẳng Úc đi."
Tống Dụ Minh không ngờ anh ta sẽ nói vậy, nghe đến chuyện về Úc, cảm xúc của anh lập tức dâng trào, anh nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu anh về rồi thì sẽ không còn gặp lại mọi người nữa."
Nói đến đây, anh vô thức dùng từ "mọi người".
Giang Thính Nhiên đoán ra một người trong số đó là ai, anh ta thở dài hỏi: "Vấn đề này anh đã bàn với Trình Hướng Lê chưa?"
"Chưa, anh không biết phải nói thế nào với anh ấy..." Tống Dụ Minh vô lực nằm lên bàn, vì anh cảm thấy dù Trình Hướng Lê có trả lời thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không vui.
Lúc này, anh để ý đến thời gian trên máy tính. Đã gần mười giờ sao Trình Hướng Lê vẫn chưa về?
Anh mở WeChat, tìm hộp thoại của Trình Hướng Lê, phát hiện lúc bảy giờ hơn hắn đã gửi cho anh vài tin nhắn.
[Tôi sắp đến nơi rồi, dự đoán chín giờ sẽ đến. Vừa có tuyết rơi dày, nên hãng không cho bay nên cứ tưởng tối nay không về được [cún con khóc][cún con ấm ức]
[Hôm nay tâm trạng có khá hơn chút nào không? Đợi tôi về nhà sẽ mua khoai tây chiên và gà rán cho em, cùng nhau ăn đêm nhé.]
Để chọc cho anh vui, Trình Hướng Lê còn gửi hai sticker cún con dễ thương cho anh.
Khi đó Tống Dụ Minh đang bận nên đã bỏ lỡ những tin nhắn quan trọng này.
Nhìn thấy hắn bị hoãn chuyến bay lâu như thế mà vẫn không quên mua khoai tây chiên và gà rán cho mình, Tống Dụ Minh lại nhớ đến hôm qua khi Trình Hướng Lê kéo anh ra khỏi ghế sofa, dỗ dành anh ăn hết bát hoành thánh nhỏ.
Trước đó anh còn trách Trình Hướng Lê tại sao hắn không cố gắng phát triển mối quan hệ của hai người, cuối cùng anh lại là người vừa gặp chút trắc trở đã dao động.
Giang Thính Nhiên thấy im lặng một lúc thì "alo alo" vài tiếng: "Anh không sao chứ?"
"Không sao." Tống Dụ Minh dụi mắt, anh vừa nói vừa gõ chữ trả lời tin nhắn của Trình Hướng Lê: "Anh sẽ cố gắng thêm một chút nữa, cứ trải qua vài lần sẽ quen thôi."
"Tống Dụ Minh, em thấy anh chìm đắm lắm rồi đấy. Là bạn của hai người, em vẫn muốn nhắc nhở." Giang Thính Nhiên là người ngoài cuộc nên rất sáng suốt: "Nếu anh thật sự quyết định ở lại thì anh phải chấp nhận môi trường làm việc như vậy. Nếu không, lần sau khi công việc lại không suôn sẻ nữa, anh sẽ chuyển sự khó chịu lên người Trình Hướng Lê, đồng thời cũng sẽ đầu độc mối quan hệ của hai người. Như vậy không có lợi cho ai cả."
"Anh biết rồi, cậu yên tâm, anh có thể điều chỉnh tốt." Tống Dụ Minh đổi tư thế ngồi, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cảm xúc chông chênh của mình.
Chỉ là do trò chuyện quá hăng say nên Tống Dụ Minh không nghe thấy tiếng mở cửa.
Bên ngoài, Trình Hướng Lê đang định gõ cửa nhưng vì lời nói của Giang Thính Nhiên mà tay hắn dừng lại giữa không trung.
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết mọi người có nhìn ra không, chủ nhiệm Hồng thực sự ý khác với Tống Dụ Minh.
Nội tâm của Hướng Lê: Tại sao mình không thể nhảy việc aaaaaaa