Mở đầu
Cô đã quên mất mình là ai.
“Mời vào.” Tiếng chuông đồng trong trẻo vang lên, lại có người đến.
Một đôi nam nữ vô cùng thân thiết nắm tay nhau đi vào trong cửa hàng cổ xưa, cửa hàng đồ cổ này nằm trên một con đường hẻo lánh, bên ngoài như có tuổi, biển hiệu được làm bằng gỗ nhiều lần gió táp mưa sa, gắn đầy vết khắc loang lổ, ánh đèn thủy tinh ảm đạm chiếu lên đồ cổ trong phòng, để người có tình dừng chân.
“Oa...... Gương lớn nhỉ!” Người phụ nữ đứng trước gương, nhìn mình qua màn kính.
Trước mắt cô là một thân gương đứng có giá gỗ, nằm trên giá gỗ là chiếc gương hình bầu dục, viền gương bằng gỗ, được chạm trổ xung quanh, không có trang sức hoa lệ, cũng không có ánh sáng ngọc châu, nhìn qua đơn giản nhưng lại không tầm thường, ngược lại còn có cảm giác tĩnh mịch.
“Em thích à?” Người đàn ông dùng ánh mắt coi thường đánh giá gương. Thoạt nhìn đều không có một chút đặc sắc nào, anh còn sợ tuổi đã lâu, gương chưa soi được nhiều đã vỡ mất rồi.
“Cũng không tệ lắm, đồ cổ đang là mốt mà!” Người phụ nữ nũng nịu nói. Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, soi gương này, lại cảm thấy mình gầy mà lại đẹp ra!
Đôi nam nữ đang đánh giá trước gương này, không biết cô đã ở trong gương quan sát bọn họ.
Người phụ nữ xinh đẹp kia cô nhìn đến khuôn mặt thì ghê tởm không chịu nổi, người cô ta yêu thực sự là một bạn trai khác, người đàn ông bên cạnh hơn cô đến mười tuổi nhưng lại có nhiều tiền của, trong lòng cô là tham tiền tài và việc người đàn ông đó sẽ mua nhà mới cho cô.
Mà người đàn ông này đã có vợ, anh chỉ muốn thân thể và vẻ đẹp của người phụ nữ trẻ, dùng rất nhiều tiền mua nhà cho cô ta, là muốn cô ta sinh cho anh một đứa con, vì vợ anh không đẻ được làm anh vô cùng không hài lòng, nhưng vợ là con gái ông chủ, vì tương lai của mình, sao có thể tùy ý ly hôn.
Cô không nhớ rõ mình là ai, cũng không biết đã ở trong này bao lâu.
Nhưng cô biết mình tồn tại trong gương, có thể thấy dục vọng sâu nhất trong lòng người, phản ánh “khuôn mặt thật” của họ, đa số đều đáng ghê tởm làm cho người khác buồn nôn...... Cô thích những đồ đẹp mắt, mỗi khi nhìn đến bề ngoài và dáng vẻ thực tế không hợp nhau, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Cô không đánh giá đúng sai thiện ác, bởi vì cô chính là mặt gương, phản ánh lòng người trực tiếp nhất, trong cuộc sống nào có đúng sai?
“Gương này bao nhiêu tiền?” Người đàn ông cố gắng hỏi.
“......” Ông chủ như biết sự tồn tại của cô, tuy cô cũng chưa xuất hiện trước gương, “Phải ba trăm ngàn.”
“Ba trăm ngàn?” Người phụ nữ kinh hô một tiếng, “Đắt vậy? Chỉ là một món gỗ thôi mà!”
“Gương này chỉ bán cho người có duyên.” Giọng ông chủ nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa cũng rất rõ: hai người không phải người có duyên.
“Điên à!” Người phụ nữ nũng nịu, người đàn ông cũng không vui thầm chửi, kéo người phụ nữ đi ra ngoài cửa hàng, vừa đi vừa có thể nghe thấy tiếng mắng.
Tiếng chuông đồng lại vang lên, đi ra là một đôi mà Gương yêu không thích, đi vào là một vị khách qua đường khác.
Người đàn ông đi đến, đúng lúc đi sát qua đôi tình nhân kia, ánh mắt của anh có điểm mờ mịt, trên người có mùi rượu thản nhiên.
“Mời vào.” Giọng ông chủ lịch sự mà không có tình cảm.
“Ừm......” Vị khách đáp lại uể oải.
Lúc này cô mới chú ý đến người vừa vào, lười biếng nhìn ra bên ngoài, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đi đến trước kính.
Anh nhìn khuôn mặt u buồn, tràn đầy bi thương trong gương, cô mở lớn hai mắt nhìn anh, nháy mắt đã nhìn thấy bí mật giấu ở chỗ sâu trong đáy lòng anh!
“Gương rất đặc biệt.” Anh lẩm bẩm nói, đến gần cô.
“...... Ngài thích không?” Ông chủ đi lại gần, cố ý vòng qua gương.
“Ừ...... Tôi vừa mua một căn phòng.” Trên thực tế là rời bỏ thương tâm, trở lại quê nhà, “Cần phải trang trí một chút.”
Người đàn ông nói, vươn tay nhẹ nhàng chạm đến thành khắc gỗ của gương, trượt nhẹ qua.
Cô hít sâu một hơi. Cô là gương, chỉ biết phản ánh vật trước kính, và lòng của con người.
Cho nên cô không có ngũ quan, chỉ có khuôn mặt cứng ngắc như giấy trắng, nhưng trong nháy mắt này, lại chiếu ra nỗi nhớ sâu nhất trong đáy lòng người đàn ông.
Người đàn ông đi đến bên cạnh, nhìn các vật nhỏ gia đình khác, nhưng chiếc gương không người lại dần hiện ra một hình ảnh khác.
Người phụ nữ mặc âu phục xanh nhạt có điểm trắng hiện ra, tóc xoăn nâu đậm dài đến thắt lưng, lông mày nhạt và mắt hạnh tròn sáng, chóp mũi khéo léo và môi hồng đào, da thịt trắng nõn cùng với khuôn người có thể không cao đến một mét sáu.
Đây là dục vọng và nỗi nhớ duy nhất trong lòng người đàn ông, trong lòng anh chỉ có người phụ nữ này.
“Ngài thích gương này sao?”
Người đàn ông đang nhìn tủ đầu giường nghe thấy thì quay người, thấy ông chủ không biết đã đứng sau gương tự lúc này, cầm một tấm vải lớn trong tay, đột ngột hỏi.
“Ừ...... Cũng không tệ lắm.” Nếu cô ở đây, nói không chừng cũng thích chiếc gương theo phong cách cổ lại giản dị này, “Bán bao nhiêu vậy?”
“Chỉ một ngàn.”
“Hả? Rẻ thế sao?” Người đàn ông líu lưỡi, “Đây là gương cổ à?”
“Không, là đồ cổ hơn một ngàn năm, nhưng là đổ cổ, chỉ bán cho người có duyên.” Ông chủ mỉm cười, xoa hai tay trên tấm vài, “Ngài là người có duyên, gương này...... Ngài mua không?”
“A...... Ừ!” Giá trị chỉ một ngàn làm cho anh kinh ngạc, nhưng lần này anh mua không chỉ đơn thuần vì giá của nó, mà là vì chiếc gương này cô sẽ thích, mà cũng hấp dẫn anh rất nhiều.
Chỉ thấy ông chủ nhanh nhẹn phủ tấm vải lên, nháy mắt đã phủ kín mặt gương kia, sau khi làm xong, ông mới đi đến trước gương.
“Gương này là của ngài.” Ông chủ cung kính nói.
“Cám ơn!” Người đàn ông mỉm cười gật đầu. Có lẽ thật là có duyên thật!
Ông chủ lạnh nhạt thoáng nhìn qua bên trái gương, không phải người đàn ông này chọn gương, mà là gương chọn anh!
Không biết lần này sẽ mất bao nhiêu thời gian, Gương yêu mới quay về cửa hàng đây?
Gương được đặt ở phía đông tầng hai, sát với cửa sổ, mỗi khi mặt trời lên cao, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng lên người cô, phản xạ rực rỡ trên tường.
Cô đang ở trong một không gian không thời gian không giới hạn, chỉ có thể từ gương quan sát bên ngoài, đáng tiếc hướng là có hạn, chỉ thu hẹp trong phạm vị phản xạ mà thôi; Cô biết đây là một căn phòng của phái nữ, là người đàn ông kia cố ý sắp xếp cho một người phụ nữ không tồn tại.
Trong lòng anh rất yêu người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ này đã không còn trên đời, tuy nhiên người đàn ông lại không thể tự kềm chế, vì nhớ nhung mà hao mòn sinh mạng của anh, thậm chí chuyển đến một căn nhà cách biệt với nội thành xa hoa, thà ở lại nơi gọi là chốn thôn quê sơn dã này.
Thôn quê là một nơi tràn ngập sức mạnh, hơn nữa tuyệt đối không phải là sức mạnh chính nghĩa, nơi này vừa tối vừa sâu, dày đặc đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái, là nơi mà người ngoại giới không thể dễ dàng đi vào… thậm chí, ngay cả thời gian cũng hỗn loạn.
Cô là Gương yêu, cuộc sống ở đây quả thật rất dễ dàng, cho dù ánh mặt trời chiếu lên người cô cũng không lo lắng, vì nơi này là cực âm, chỉ cần là yêu quái đều có thể hoạt động vô cùng tự nhiên, sức mạnh được tăng cường.
Trong phòng còn có một “sinh vật” khác, cô đến đây vài ngày cũng đã gặp được rất nhiều “bạn cùng phòng”, chúng nhân lúc đêm dài yên lặng đến trước gương đánh giá cô, tự giới thiệu về mình, đồng thời giới thiệu đơn giản về ngôi nhà này cho cô.
À, vẫn còn có phép tắc! Vì ở đây có quá nhiều ngoại tộc, cho nên sau khi họp bàn mọi người đã quyết định đặt ra vài quy tắc, ví dụ như không được can thiệp vào công việc của tộc họ, không được ngăn cản “bữa ăn người lạc lối”, không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con người, cũng không được hiện thân để con người phát hiện ra sự kỳ quái.
Mặt khác, mỗi tháng đều mở đại hội quản lý một lần, bất kỳ ai cũng có thể tham gia, có thể thảo luận những vấn đề thắc mắc.
Sau khi cô hiểu đại khái thì vội vàng mỉa mai, nói Bạch Giới Hằng là con mồi của cô, không cho ai được hành động thiếu suy nghĩ.
“Hội lâm thời” được cử hành ở trước mặt cô, vì gương không thể di chuyển, cho nên mọi người đành phải chen chúc đứng trước gương nhìn chỗ được chiếu đến.
Đúng là loại quỷ kỳ quái nào cũng đều có, có kẻ nói Bạch Giới Hằng là một trong chủ nhân của gia đình này, không nên biến thành con mồi, cũng có kẻ nói điều thứ nhất trong những điều lệ của Hắc Sơn—không được can thiệp vào sinh hoạt của con người.
Đúng vậy, nơi này tên là “Hắc Sơn”.
Nghĩ nghĩ, cô như khẳng định mình đã từng nghe qua cái tên như vậy rồi.
“Chào buổi sáng.”
Giọng nói buồn bực truyền đến, cô mừng rỡ nhìn phía bên tay trái, bóng người đàn ông mình chờ mong đã xuất hiện!
Bạch Giới Hằng đi từ từ đến trước gương, như say mê nhìn gương, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về lên mặt gương, tràn đầy bi tình cảm thương.
“Hôm nay chỉ có mình anh......” Anh khó chịu nói, bóng hình của anh trong gương lại làm cho anh khó chịu, “Tất cả đều là ảo giác sao?”
Đặt gương một đêm ở đây, vốn chiếu ra hình ảnh của mình anh mới đúng, nhưng lại xuất hiện cả bóng hình Hạo Lâm.
Đêm đó anh uống rượu, chỉ sợ mình hoa mắt, tuy nhiên anh định thần nhìn lại, lại vẫn thấy trong gương không có anh, chỉ có Hạo Lâm đang mỉm cười với anh!
Vậy mà đêm tiếp theo, anh vẫn luôn đợi trước gương uống rượu than thở, nhìn vật nhớ người, lúc đó, có thể nhìn thấy Hạo Lâm đang cười với anh qua gương, thậm chí nói chuyện.
Bởi vậy anh uống rượu suốt ngày, ước gì cứ say như thế mà chết đi, ít nhất trước khi chết còn có thể nhìn thấy Hạo Lâm.
Gương yêu nhìn Bạch Giới Hằng thâm tình chân thành cũng không chuyển động, bởi vì trong nhà này, cũng không phải chỉ có một mình anh...... Nghe, tiếng bước chân đang đi, có người lên tầng hay, đi đến hành lang.
“Đại thiếu gia.” Giọng nói cung kính vang lên trước cửa, “Cậu lại đến đây sao?”
“Ừ?” Bạch Giới Hằng mơ mơ màng nhìn ra cửa, “Duệ Ân à?”
Cửa bị mở ra, Gương yêu nhìn thấy một người tóc ngắn mỏng, mặc áo sơ mi quần dài, trong tay cầm khay, từ từ tiến vào, hơn nữa còn đặt khay lên bàn.
“Mời dùng bữa sáng.” Giọng người đến không thấp không cao, nhưng vẫn nghe rõ.
Vẻ ngoài tóc ngắn sát tai, hoàn toàn là kiểu tóc của đàn ông, tuy nhiên ngũ quan lại thanh tú, chỉ cần thêm chút trang phục, hẳn là một mỹ nữ làm mắt người ta phải sáng lên.
Có điều bọn ma quỷ ở đây đã nói như thế nào về người đó vậy nhỉ? À, nữ quản gia đàn ông.
Cho nên cô biết đó là con gái, là quản gia ở tòa biệt thự cổ này, nghe nói có số mệnh và biệt thự nối kết với nhau, cuộc đời này không thể rời khỏi Hắc Sơn.
“Tôi không đói bụng,” Bạch Giới Hằng lười biếng nói. “Giúp tôi mang rượu đến.”
“Đại thiếu gia, cậu đứng lên đi, không nên uống rượu nữa,” giọng Bành Duệ Ân có vẻ mất kiên nhẫn. “Sự thật là tôi không tán thành việc cậu uống rượu mấy ngày nay, từ đó đến nay, cậu đã uống quá nhiều rồi!”
“Tôi muốn uống! Cô quản tôi nhiều thế ư!” Anh gầm nhẹ. Không uống rượu, thì anh nhìn thấy Hạo Lâm thế nào?
“Trong nhà hết rượu rồi.” Cô nhún vai một cái, hai mắt mở to.
Bạch Giới Hằng trợn tròn mắt. Bà Bành đã rất lợi hại, Bành Duệ Ân này càng lợi hại hơn! “Đi mua đi.”
“Hôm nay tôi có việc xử lý giúp nhị thiếu gia, không có thời gian, thật xin lỗi.” Cô nói đến vô cùng không thật lòng, đi từng bước về phía sau, “Nếu rảnh, đại thiếu gia có thể tự đi ra ngoài, thời tiết hôm nay tuy có mây mù, nhưng gió cũng không tệ.”
“Bành Duệ Ân?!” Anh nhảy dựng lên, “Cô và tôi có giao tình gì, cô cố ý muốn làm chiêu này?”
“Bạch Giới Hằng, cậu vừa mới dùng tư cách chủ nhân để nói chuyện với tôi, cũng đừng nhắc lại giao tình gì với tôi nữa!” Bành Duệ Ân đã bước ra ngoài cửa, “Thôi tưởng niệm về người đã mất đi, lo mà dùng thời gian của cậu cho tương lai ấy!”
Dư âm chưa tan, Gương yêu lập tức lại nghe thấy tiếng đá cửa.
Ừm, kẻ quản gia này lớn lên từ nhỏ với người gọi là thiếu gia kia, cho nên sức lực và tính tình chẳng hề thua kém đàn ông, nghe nói chơi ném bùn, đấu vật không gì không thông, là phụ nữ nam tính hóa mười phần.
Bạch Giới Hằng vừa tức vừa giận trở lại trước gương, cắn môi đi qua đi lại, anh nhìn gương vài lần. Nếu không uống rượu, ảo giác sẽ không xuất hiện đúng không? Anh không có Hạo Lâm thì không sống nổi!
“Duệ Ân có thể nhân lúc mình không ở đây đập vỡ gương đi chăng?” Anh bắt đầu lo lắng chuyện này, “Không, cô ấy không thể nào biết bí mật của gương được......”
Nói đùa, cho dù cô quản gia đàn ông kia muốn đập vỡ gương đi, cũng phải nhìn xem có thể thành công hay không chứ! Gương là chỗ ở của cô, làm sao có thể để con người phá đi như vậy!
Bạch Giới Hằng đi đến trước gương, cực vì quý trọng chạm vào mặt gương, cả bàn tay dán lên gương, Gương yêu bên trong cũng mở hai tay ra, chạm vào tay anh cách lớp gương.
“Chờ anh, Hạo Lâm...... anh sẽ không bỏ mặc em.” Anh thống khổ nói, tiếp theo ngay cả hai má cũng dán lên.
A a...... Gương yêu mỉm cười, cô cũng chạm mặt vào, chỉ có như thế, mới có thể cảm nhận được sự đau thương của người đàn ông kia từ từ chảy vào cơ thể cô. Những ngày qua dù thỉnh thoảng họ có chạm vào nhau, nhưng không có diện tích lưu thông lớn như bây giờ, cho dù cô là yêu, thì vẫn cần đồ ăn.
Đau thương và tinh lực của con người, chính là thức ăn của cô.
“Em chờ anh.” Cô hiện thân trong gương, mềm nhẹ mở miệng.
Bạch Giới Hằng như nghe thấy giọng nói, anh từ từ rời gương đi, nhìn bóng hình người phụ nữ rõ ràng trong gương—không sợ hãi, không kinh ngạc, chỉ có tình yêu nồng nàn!
“Hạo Lâm!” Anh mừng như điên nhìn gương, “Em...... Em thật sự tồn tại.”
“Em chờ anh.” Cô nói từng chữ một.
Anh không nghe thấy tiếng, nhưng anh lại có thể nhìn khẩu hình ở miệng kia, Hạo Lâm nói sẽ chờ anh, chờ anh đi mua rượu sao?
“Không thành vấn đề! Chờ anh!” Anh kích động lui về sau, vẫn như say nhìn người phụ nữ dịu dàng trong gương “Nhất định phải chờ anh.”
Gương yêu đáp lại bằng nụ cười đẹp, nhìn Bạch Giới Hằng nóng ruột lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Đến nội thành Hắc Sơn cần hai ba giờ, anh vội vàng, không muốn để Hạo Lâm đợi lâu.
Đau buồn của người đàn ông cộng thêm sức mạnh của Hắc Sơn, Gương yêu nở nụ cười hài lòng, cô cảm giác được sức mạnh trở về thân thể, giống như sau khi ngủ say, lại sống lại lần nữa!
Một ít thức ăn dự trữ cũng gần hết, đây là thời gian nên bổ sung thức ăn mới.
Cô vung ngón tay nhỏ lên, đóng cửa còn mở lại, ánh mắt thoáng nhìn, rèm cửa sổ tự động buông ra, từ từ thả xuống.
Sau đó, Gương yêu duỗi lưng một cái, cánh tay vươn thẳng về phía trước, cứ như vậy ra khỏi mặt gương.
Mặt gương màu bạc thoáng gợn nước, như là hồ nước màu bạc gợn từng trận sóng, một cánh tay bỗng chui ra từ gương, sau đó là cánh tay kia, tiếp theo là hai chân ra khỏi, sau đó là cả một người phụ nữ sống động cứ như thế mà ra khỏi gương.
Khi sợi tóc cuối cùng cũng ra ngoài, mặt hồ màu bạc lại cứng lại thành mặt gương, chiếu lên cô với bộ quần áo xanh nhạt.
“Cảm giác thật tốt, làm mình thấy như một con người.” Gương yêu mỉm cười, vừa lòng nhìn dáng vẻ lần này.
Dưới lầu truyền đến từng tiếng động cơ, cô từ từ đi đến bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ lên, có thể thấy hai chiếc xe một lớn một nhỏ chạy nhanh ra khỏi tiền đình rộng lớn, chiếc màu đen là Bạch Giới Hằng, màu đỏ còn lại là Bành Duệ Ân, tòa nhà này trong nháy mắt chỉ còn là nơi tồn tại của ma quỷ.
Gió bắt đầu kéo lá rụng lên, trên bầu trời càng u ám, Gương yêu ngẩng đầu mỉm cười, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa như thế—âm khí Hắc Sơn, tình yêu của Bạch Giới Hằng, còn có trận gió thổi trước cơn bão này.
“Gương yêu ra rồi! Gương yêu ra rồi!” Xa xa, dưới lầu có rất nhiều nhóm ma quái đang truyền tin tức này.
Nỗi thương tâm của con người là thức ăn duy nhất của cô, vì cô luôn có thể nhìn thấu dục vọng của con người, biết nỗi nhớ và hi vọng ở chỗ sâu nhất trong lòng họ là gì, cho nên cô luôn biến thành đủ loại sinh vật kiểu dáng, mê hoặc lòng người, cho đến khi hấp thu gần hết sinh mệnh của đối phương, cô mới trở lại vô gương.
Cuối cùng mình là ai, cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ quan tâm đến đồ ăn lần này.
Si mê như thế, cô càng có thể lấy được nhiều nỗi buồn đúng không?
Gương yêu nhìn lên không, mây đen đã dày đặc, tiếng sấm mơ hồ như vang lên từ chỗ sâu nhất của tầng mây, sấm chớp lóe sáng chiếu trắng màn trời.
Gương yêu thỏa mãn nở nụ cười, cô chờ, Bạch Giới Hằng, con mồi của cô.
******
Ầm! Một tia chớp đánh trúng cây gần đó, ánh lửa lóe lên, nhưng vì mưa nhiều, lại bị dập tắt trong nháy mắt.
Giọt mưa lớn đến mức ngay cả cần gạt nước cũng không kịp lau đi, trước mắt mơ hồ, khiến đường về nhà nửa giờ càng trở nên xa xôi.
Bạch Giới Hằng mua bốn thùng rượu đỏ, đây là lượng lớn nhất xe có thể chở, anh hi vọng mãi mãi đừng tỉnh, trong lòng chỉ muốn về nhà thật nhanh, trở lại căn phòng đầy món đồ của Liên Hạo Lâm kia, trở lại trước gương.
Anh đi theo con đường đã từng đi qua kia, lúc tiến vào cửa hàng đồ cổ, nhất định là định mệnh, ông chủ kia nói gương chỉ bán cho người có duyên, cũng là hàm ý sâu xa nói không chừng Hạo Lâm đã chờ anh trong gương rất lâu rồi, cho nên anh mới có thể thích chiếc gương đó ngay từ lần đầu bắt gặp, mới có thể đúng là ‘người có duyên’.
Đúng vậy, sinh ra vô duyên, sau đó có thể có duyên phận cũng tốt, đời này anh cũng chỉ yêu mình Hạo Lâm, không còn ai khác có thể tác động đến trái tim của anh nữa.
Thật vất vả thấy mới thấy ánh đèn phía xa, xác định biệt thự cổ nhà mình ngay ở phía trước, Bạch Giới Hằng cẩn thận đưa xe vào đình viện, nhà cổ luôn có điểm rắc rối ấy, chính là không có bãi đỗ xe!
Phía sau có bốn thùng rượu to, anh phải chuyển vào nhà thế nào đây!
Bạch Giới Hằng oán giận, nhưng vẫn kiên trì xuống xe. Dù thế nào thì cũng cầm hai bình lên uống trước, những thứ còn lại tính sau đi!
Ở đây không sợ có người ăn cắp, bởi vì Hắc Sơn...... Là nơi có rất nhiều truyền thuyết, người thường căn bản không dám đến gần.
Đóng sầm cửa xe lại, Bạch Giới Hằng vội chạy vào trú ở mái hiên, lại bị cảnh vật dưới mái hiên làm kinh sợ.
Một cô gái toàn thân ướt đẫm, co rúm người lại run rẩy dưới mái nhà, mặc âu phục màu xanh trắng mà anh có ấn tượng rất sâu.
Anh quên là phải chạy vào thật nhanh, quên mất cả mưa to xối xả trên người.
Người phụ nữ trước hành lang cũng chú ý đến anh, khẽ nghiêng mắt, vừa nhìn thấy anh, lập tức kích động nhảy dựng lên.
“A...... Thật xin lỗi!” Cô gái vội vàng vịn cửa đứng lên, nước nhỏ giọt theo sợi tóc......
Còn có máu.
Sau khi cô đứng lên, Bạch Giới Hằng mới nhận ra cả người cô toàn vết thương, trên trán còn có máu bị mưa rửa trôi, cánh tay và đầu gối đều bị trầy, quần áo đầy bụi bẩn, vết máu loang lổ, cho nên dù cô muốn đứng lên, lại như cảm nhận được đau đớn truyền đến, kêu ai một tiếng rồi ngã trở về.
“Cẩn thận!” Bạch Giới Hằng nhíu mày hướng đến mái hiên, vội vàng đỡ lấy cô sắp ngã xuống.
“...... Xin lỗi......” Cô gái nói, ngay cả răng cũng run lên.
“Xảy ra chuyện gì? Tai nạn xe à?” Anh thật cẩn thận không chạm đến vết thương của cô gái. tuy nhiên anh vừa đi một đường, không thấy có tai nạn xe cộ mà!
“Em, em không...... không biết......” Toàn thân cô gái lạnh băng run không ngừng, khiến cho người ta lòng đau thắt lại.
“Đừng nói nữa, nhanh vào đi!” Bạch Giới Hằng nhìn quanh bốn phía, thấy Bành Duệ Ân chưa về, anh vội vàng mở cửa đưa theo cô gái đi vào, tuy nhiên sắc mặt cô tái nhợt thoạt nhìn yếu đuối vô lực, ngay cả đi cũng lảo đảo.
Vì thế anh đơn giản ôm ngang thắt lưng cô, để cô cách mặt đất một chút, nửa dẫn nửa ôm đi vào.
“Ở đây có áo tắm và khăn mặt, đều giặt sạch rồi.” Bạch Giới Hằng đưa cô đến phòng tắm trước, “Chờ Duệ Ân trở về, tôi sẽ nói với cô ấy lấy quần áo cho em mặc!”
“Em.....” Sợi tóc cô gái dán trên mặt. Trên thực tế, cô rất muốn hỏi: Vì sao anh không nhìn kỹ xem cô là người thế nào?
“Nhanh tắm nước ấm đi, nếu không em sẽ cảm lạnh!” Bạch Giới Hằng không nói hai lời, một tay đẩy mạnh cô vào, “Tôi đi chuẩn bị thuốc!”
“Chuyện kia—” Cô như muốn nói gì, chỉ nhìn thấy cửa đã bị đóng lại.
Gương yêu kinh ngạc nhìn cửa đóng chặt. Kỳ quái, vì sao lại không giống như cô nghĩ? Cô cố ý mặc váy ngắn một chút, cộng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu, ít nhất Bạch Giới Hằng cũng phải để ý đến dáng vẻ cô giống hệt Liên Hạo Lâm kia chứ?
Thương thế cũng không quá nghiêm trọng, làm gì mà lại không nói hai lời đã đẩy cô vào phòng tắm tắm rửa chứ, lãng phí!
Nhịn không được rét run cả người, cô tuy là yêu, có điều khi hút tinh khí của con người để biến hóa, sẽ giống thật trăm phần trăm, sẽ có cảm giác biết khóc biết cười, đương nhiên cũng sẽ đau, đây là khuyết điểm cũng là ưu điểm, ngoài việc làm mình càng giống con người, cũng có thể làm cho con người chìm đắm.
Giống bây giờ...... cô lạnh sắp chết rồi!
Chuyện lấy cớ gặp mưa này không tốt, về sau không dùng nữa!
Gương yêu quay người lại, nhìn này phòng tắm hiện đại hoá này...... Có một lần cô biến thành mèo, khi đó vẫn còn tắm bằng đốt củi nhé?
Hiện đại phải tắm thế nào? Cô nhìn xung quanh, nước ấm ở đâu? Cô vội nhìn một vòng căn phòng xa lạ này, bây giờ cuối cùng nên làm gì!
“Ha ha ha! Lần gần đây nhất em ra ngoài là thời đại nào?” Trong bồn tắm lớn bỗng hiện lên một người đàn ông phong lưu phóng khoáng: “Muốn anh dạy em tắm thế nào không?”
“Cút ngay đi!” Gương yêu nhíu mày, liền biến trống phòng tắm.
Cô run rẩy đi vào bồn tắm lớn, nhìn vòi sen trước mắt. Cô nhận ra thứ này, liền xoay xoay xem......
Xe đỏ dừng ngoài trước biệt thự Hắc Sơn, Bành Duệ Ân vội vàng vọt đến trước cửa, bỗng mở cửa ra, như trộm chạy vào nhà, không để ý đến một thân nhếch nhác.
Tinh.. tinh.. tinh… tiếng chuông dưới cầu thang vang lên, đã là bảy giờ đúng.
Vừa đúng bảy giờ...... Cám ơn trời đất! Bành Duệ Ân nằm trên mặt đất thở phì phò. Thiếu chút nữa không kịp giờ!
“Duệ Ân!” Giọng Bạch Giới Hằng bỗng truyền đến tự phía trên, cô sợ tới mức mắt như bắn ra ngoài, chỉ thấy hé ra khuôn mặt lo lắng không thôi ở phía trên.
“Oa!” Cô hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách, một quyền liền vung qua.
Bạch Giới Hằng đón một quyền giữa mặt, đau đến lập tức ngã xuống, Bành Duệ Ân kinh hoàng ngồi dậy, mặc dù đã biết trước là anh, tuy nhiên thần kinh vận động lại luôn nhanh hơn cả suy nghĩ.
“...... Cô đúng là đồ bạo lực!” Anh nhịn không được vuốt mắt đến kêu thét, “Tôi hỏi cô hòm thuốc ở đâu!”
“Tôi vừa mới cầu được sinh mạng ở giữa sống chết, cậu có biết tự nhiên chạm vào tôi sẽ có nguy hiểm không?” Cô vẫn còn sợ hãi như cũ, nhưng vẫn đứng lên rất nhanh, “Cậu bị thương à? Muốn hòm thuốc làm gì?”
“Không, là có người bị thương.” Bạch Giới Hằng vuốt mắt, chật vật đứng lên, “Có người trú mưa ở trước cửa nhà chúng ta, như là bị thương bởi tai nạn, trên người có rất nhiều vết thương.”
“Cửa nhà chúng ta?” Bành Duệ Ân nghe vậy thì chấn động. Có người có thể đến nơi này mà không bị mất một cọng lông sao? “Người đâu?”
“Ở—”
Bạch Giới Hằng mới chỉ đến phòng tắm tầng một, bên trong đã truyền đến tiếng vang trước—ầm! Ngay sau đó tiếng thét đề-xi-ben cao ngất truyền đến, “A—”
Anh chỉ trao đổi ánh mắt với Bành Duệ Ân một khắc, liền lần lượt chạy đi.
“Làm sao vậy?” Dưới tình thế cấp bách đẩy cửa ra, lúc này anh mới phát hiện đối phương cũng không khóa cửa.
Trong bồn tắm lớn là một người phụ nữ hoàn toàn trần trụi, cô hoảng sợ dùng hai tay ôm ngực lui ở góc, vòi hoa sen ngã trên mặt đất đang phun nước lên cửa đối diện.
Bạch Giới Hằng ngay cả tránh cũng không có cách, trực tiếp bị vòi hoa sen phun lên ướt đẫm toàn thân.
“Lạnh quá lạnh quá!” Gương yêu gấp đến độ dậm chân. Cô thật sự rất lạnh, nhưng đóng mở cũng toàn nước lạnh, ngay sau đó ở giữa bỗng có nước chảy ra, nước chảy lên đầu, làm cô sợ đến mức hoa dung thất sắc!
“Đi ra ngoài!” một tay Bành Duệ Ân kéo Bạch Giới Hằng đi ra ngoài. Người ta là nữ sinh khỏa thân đứng kia, đại thiếu gia còn nhìn không chớp mắt...... Không, chính là vì khỏa thân, mới nhìn đến ngơ đi!
Chỉ thấy cô nhặt vòi hoa sen lên, nhìn Gương yêu chật vật, có điểm ngờ vực đi lại bên bồn tắm, chỉnh lại độ ấm vừa phải.
“Em không biết dùng nước ấm à?” Cô hoài nghi mở nước ấm, thật không ngờ cô gái này lại hoàn toàn không biết dùng.
Gương yêu không trả lời. Nếu cô biết thì sẽ đông cứng như bây giờ sao?
“Sữa tắm ở đây, bình này là dầu gội đầu, tắm xong lau người rồi mặc áo tắm, tôi sẽ tìm quần áo cho em mặc.” Bành Duệ Ân liếc cô một cái. Sao lại cảm thấy người phụ nữ này có chút quen thuộc?
Gương yêu run run gật gật đầu, cắn răng nói cám ơn, sau khi nhìn cô đi ra ngoài, liền vội vàng đứng dưới vòi hoa sen, cảm nhận độ ấm của nước, ngay sau đó còn nghiên cứu điều chỉnh độ lạnh ấm của nước, cùng sữa tắm và dầu gội đầu. Luôn chỉ nghĩ đến bữa ăn của mình, không ngờ nháy mắt, thời đại đã hoàn toàn thay đổi.
Người bên ngoài phòng tắm bận rộn, Bành Duệ Ân đi thay quần áo trước, thuận tiện lấy ra hòm thuốc Bạch Giới Hằng muốn, anh lo lắng hỏi cô gái trong phòng tắm có bị nguy hiểm không, có cần anh đưa đến viện không.
Nhìn cô, chắc chỉ trầy da, không có thương thế gì nghiêm trọng, chờ đối phương tắm xong rồi hỏi sau, chẳng qua vừa rồi cô đi đến siêu thị, không ngờ lại bỗng có thêm một người, ngoài ý liệu.
Kết quả Gương yêu tắm hơn một giờ, cô rất yêu thiết bị tắm ở hiện đại! Quá tuyệt vời! Tùy tiện mở ra là có nước ấm, đồ tắm còn có hương thơm đến mát người.
Cho nên khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Bành Duệ Ân đứng ngoài cửa rõ ràng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong vòng một giây, khi cô nhìn thấy Gương yêu trong nháy mắt kia, liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cực độ.
“...... Em có khỏe không?” Bành Duệ Ân đánh giá người con gái trước mắt. Làm sao có thể, sao lại có chuyện này?
Gương yêu gật đầu, hai mắt giả bộ vô thần, “Thật xin lỗi...... Em......”
Bành Duệ Ân tiến sát lại, Gương yêu lui về phía sau theo bản năng, nhưng chưa lui vài bước, tay Bành Duệ Ân đã phủ lên trán cô.
“Quả nhiên là vết thương ngoài da, chắc không có trở ngại đâu.” Bành Duệ Ân nhìn cô trong khoảng cách gần. Đúng là hù chết người. ”Nơi này cách bệnh viện rất xa, sau khi vào đêm xe cứu thương cũng không muốn đến, muốn chạy chữa có điểm khó khăn.”
“Vâng.” Gương yêu chỉ gật đầu. Quái lạ, Bạch Giới Hằng đâu?
“Đã xảy ra chuyện gì ? Chỉ có mình em à?” Thân là quản gia, cô có nghĩa vụ bảo vệ các chủ nhân.
Gương yêu run lên, lộ ra ánh mắt hoài nghi, cau mày giả bộ như cố gắng nhớ lại...... “Em không nhớ được.”
“Nhớ...... không thể nhớ?!” Bành Duệ Ân hoảng sợ.
“Thật xin lỗi, đầu em rất đau......” Gương yêu yếu ớt rơi nước mắt, hai tay che mặt, sắm vai cô gái mất trí nhớ.
“Làm sao vậy?” Tiếng bước chân đi xuống từ trên cao, Bạch Giới Hằng xuống lầu, anh nghe thấy tiếng nói chuyện, chỉ biết vị khách kia đã ra.
Cô gái nhỏ bé đưa lưng về phía anh, Bành Duệ Ân thoạt nhìn khí thế kinh người cũng nhìn về phía trước.
“Cô bắt nạt em ấy sao?” Anh lườm cô, “Nói chuyện thì phải dịu dàng hơn chứ?”
“Tôi không có!” Bành Duệ Ân nói xong lời này thì mở lớn hai mắt, vẻ mặt hung dữ.
Bạch Giới Hằng mặc kệ cô, dịu dàng đến gần Gương yêu, “Tiểu thư, em không sao chứ? Quàn gia nhà tôi là dì ghẻ đấy, em đừng để ý!”
Đến đây, đến đây! Gương yêu vùi tay trong mặt không nhịn được mừng như điên, lại vẫn tỏ vẻ mảnh mai bất lực, từ từ buông hai tay.
“Không...... là tại người em không thoải mái......” Cô ngẩng đầu lên. “Em không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra!”
A?
Bạch Giới Hằng nhìn người con gái ngẩng đầu trước mắt, đầu trống rỗng.
Hạo Lâm?
Ngũ quan kia, mái tóc kia, dáng người kia...... Thậm chí là giọng nói, đều là Hạo Lâm!
“Em...... là Hạo Lâm?” Giọng Bạch Giới Hằng run lên. Giống như một người phụ nữ có khuôn mặt như khắc mẫu đi ra, đứng rõ ràng trước mắt anh!
Anh nhịn không được vươn bàn tay to, to gán vuốt lên hai má cô.
Ấm áp, mềm mại, có thể làm cho anh cảm nhận được xúc cảm sinh mệnh—người con gái này còn sống!
“Em quên......” Gương yêu mỉm cười thản nhiên, mắt nhắm lại, giây tiếp theo liền yếu ớt hôn mê bất tỉnh.
Cô biết, cô đã bắt được anh!