Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 14: Chương 14:






Quang Minh điện.
 
Năm người một lượt vào điện, Nhan Hoan Hoan đoán đây có lẽ là vòng cuối cùng của buổi tuyển tú rồi, bên cạnh còn lại không nhiều người, mấy cô nương ban đầu ăn mặc tương đối đơn giản đã bị loại rồi, chắc Hoàng Thượng đã ở tuổi bốn mươi, không cần hậu cung đông đúc, tuyển tú chủ yếu là tuyển phi cho hoàng tử sắp hai mươi, vị trí chính trắc là sự đấu sức giữa mẫu thân của hoàng tử mưu cầu một hậu thuẫn tốt cho nhi tử.
 
Con nhà lành đến tuổi thích hợp sẽ vào danh sách tuyển tú, nhưng mà tư bản không thể so sánh với nữ nhi quan lại, hơn nữa có lúc va đập đâu để lại vết sẹo đã bị loại từ vòng đầu rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vua nào triều thần nấy, quy tắc làm việc cũng vậy.
 
Khi nghe nói thiên hạ này chưa mang họ Triệu chỉ có nữ nhi nhà làm quan mới có thể tiến cung làm phi tần, ngay cả người đảm đương gánh vác hậu cung cũng có quy định rõ ràng, cả một thế hệ đời đời kiếp kiếp phục vụ nô lệ cho hoàng gia, buồn cười là vẫn muốn cao hơn dân thường tử tế một bậc.
 
Có thể thấy được tầm quan trọng của bái sơn đầu*, bái được rồi, làm nô làm tỳ cũng là việc vô cùng kiêu ngạo.
 
*một nghi thức khi mới gia nhập vào một nhóm, bây giờ dùng trong trường hợp mới nhậm chức hay giảng dạy.
 
Vào cung không phải chuyện gì may mắn, dân đen hiền lành trong thành chỉ mong nữ nhi được sống hạnh phúc, nghe tuyển tú sắp đến thì vội vã không ngừng tìm chỗ gả nữ nhi đi.
 
Cũng đâu ai biết chắc là hầu hạ người, một bước lên trời, hay như một thứ đồ vật đưa đến hậu viện của hoàng tử. Khuê nữ của quan lớn có máu mặt còn tốt hơn một chút, chí ít lúc đưa tới còn có danh hiệu êm tai, hơn nữa sẽ không bị chuyển đi tùy tiện vẫn giữ được một tia tôn nghiêm.
 
Đương nhiên, nếu bất hạnh đụng phải Thái Tử Triệu Uyên thích chơi cơ thiếp của người khác, vậy chỉ có thể tự nhận rằng mình xui xẻo thôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về chuyện này, Triệu Uyên cũng rất rõ ràng, hắn không ngại việc mình ngủ với thê thiếp bạn là xấu, rất có phong thái‘người ta thoải mái thì mới là thoải mái thật sự của Thái Tử.
 
Nửa đời sau đều phụ thuộc vào mấy phút tiếp theo quyết định, Nhan Hoan Hoan bình thản ung dung hệt như mấy đích nữ cao quý thật sự kia-- giống tôn nữ của Tả tướng Phùng Uyển Cầm, cùng phe với Hoàng Hậu, tuyển tú chỉ là đi lướt qua đã sớm ngầm chỉ định sẽ ban làm chính phi cho Thái Tử. Xuất thân không tốt, mệnh như lục bình trôi, chỉ theo tạo hóa thôi.
 
Từ Vân Ngọc luôn cho rằng Nhan Hoan Hoan giấu phấn trang điểm, keo kiệt không muốn chia sẻ lúc này đi theo sát nàng, thỉnh thoảng kéo ống tay áo nàng để giảm bớt căng thẳng.
 
“Hoan Hoan, ngươi có sợ không?”

 
“Không sợ.”
 
Nhan Hoan Hoan vẻ mặt lạnh nhạt: “Ta không sợ chút nào.”
 
……
 
Từ Vân Ngọc thật sự không thể đáp lại được
 
【Chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu cảm, tăng buff để cô thắp sáng [ không sợ chút nào ] , duy trì trạng thái bình tĩnh trong 30 phút để cô có thể phát huy hết thực lực của mình trong mọi thử thách, sẽ không bao giờ sợ thi đại học căng thẳng đến đau thắt dạ dày nữa. Hôm nay, lão tử không sợ chút nào! 】
 
Một vạn Từ Vân Ngọc cũng không lung lay được vẻ mặt hờ hững của Nhan Hoan Hoan, nhưng hệ thống thì lại làm được.
 
‘Tôi khuyên cậu ăn chút phân để tỉnh táo chút đi.’
 
【‘Ăn phân tỉnh táo’ thuộc gói biểu cảm tấn cônng, ký chủ có chắc là mình muốn sử dụng không? 】
 
‘Không, cảm ơn, cậu im chút đi.’
 
Tuy hệ thống này không thường nói mấy lời hài hước với nàng, nhưng mà bị nó quấy rầy thường xuyên nên nàng đã có phần nào bình tĩnh đứng ngoài cuộc rồi.
 
Trạng thái của gói biểu cảm [không sợ hãi chút nào] này giống như cho người mắc bệnh rối loạn tăng động uống thuốc vậy, cưỡng chế để bình tĩnh lại, tim đập nhanh cùng với lòng bàn tay đẫm mồ hôi trước đó đã biến mất không còn dấu vết.
 
Lượt tiếp theo sẽ tới hàng của Nhan Hoan Hoan, nhưng nàng lúc này lại ung dung bình tĩnh chờ chết.
 
Không sai.
 
Vòng cuối cùng của buổi tuyển tú, có căng thẳng hay không cũng chẳng có tác dụng gì chỉ là xem Đế Hậu hai người quyết định, tú nữ không khác gì đang chờ chết.

 
Đã là phải chết thì cứ tận lực thả lỏng thái độ một chút vậy.
 
Từ Vân Ngọc ở bên cạnh nhìn nàng chằm chằm, trong lòng vừa đố kị vừa cuống cuồng, đố kị khi dung mạo của mình không bằng khuê nữ Nhan phủ, cuống cuồng vì mình đang hoảng thế này mà sao nàng còn có thể ung dung như vậy? Dựa vào cái gì chứ?
 
Ghen ghét nảy sinh quá đơn giản.
 
Cuối cùng cũng tới lúc được gọi tên, mỗi tú nữ chỉ được gọi một danh đơn giản là ‘thị’, phía trước là quan chức của phụ thân. Trong khoảnh khắc mà Từ Vân Ngọc nghe gọi thì cả người run lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nét mặt Nhan Hoan Hoan vẫn bình tĩnh không biết nghĩ gì nhưng người vốn đã xinh đẹp cho dù có ngẩn người thì cũng đẹp.
 
Điện tuyển.
 
Năm người một hàng chầm chậm tiến vào điện, suy cho cùng thì tuổi Hoàng Thượng đã cao, tâm tư tú nữ phần lớn đặt vào hoàng tử hay tôn thất tới tuổi, đều cùng cúi thấp theo lễ nghĩa, hy vọng được Đế Hậu hay mẫu phi của hoàng tử ưu ái chọn dâu, vậy chắc chắn tiêu chuẩn sẽ khác với chọn nữ nhân phải ngủ cùng.
 
‘Hệ thống, tôi muốn dùng [cẩm nang mưu tính].’
 
【Được, đã kích hoạt túi gấm [hoàng cung mưu tính thâm sâu], theo ý trời sẽ ngẫu nhiên xuất hiện mưu tính, mời ký chủ tùy cơ ứng biến.】Tùy cơ ứng biến?
 
Nghe kích thích đấy, nàng thích.
 
Không thể nhìn thẳng Thánh nhan*, tú nữ vào điện diện thánh càng giữ nguyên phép tắc, chắc chắn phải ngoan ngoãn nghe lời với muôn vàn dáng vẻ, tất cả dập đầu hành lễ thỉnh an xong mới bước ra khỏi hàng để bảy người ngồi trên kia nhìn kỹ.
 
*Thánh nhan: ý chỉ dung mạo của hoàng đế
 
Lương phi không phải đứng hàng tứ phi vốn không có tư cách đến đây tham gia điện tuyển, hoàng đế nhớ bà sinh được hai nhi tử nên phá lệ cho phép.
 
Nói trắng ra thì quy cách của chuyện này là tùy tâm trạng của hoàng đế.
 

Số của Lương phi có thể nói là rất may, tuy xuất thân bình dân, thậm chí kém hơn cả Nhan Hoan Hoan, may mà có cái bụng không chịu thua kém, có công sinh dục nên được thăng vị, lại được phong hào một chữ Lương. Nhưng vị trí tứ phi đã đủ từ lâu, thái độ của hoàng đế đối với bà nhàn nhạt, cũng không có ý nâng đỡ hai nhi tử, vẫn để bà ở phi vị.
 
Nếu như hoàng đế yêu bà hơn một chút thì địa vị hai nhi tử của bà đã tiến xa không ngừng rồi. Chẳng qua là hoàng đế đương thời không hứng thú mỹ sắc lắm nên vị trí hoàng hậu ổn định cũng luôn được tôn trọng.
 
Ngay cả lúc bà ta mang thai Thái Tử, tứ phi cũng chỉ được một câu căn dặn như ‘ở bên cạnh giúp đỡ, tất cả đều theo ý Hoàng Hậu mà làm’, rõ ràng là nhắc các bà san sẻ việc bên ngoài vì Hoàng hậu chứ đừng nảy sinh tâm tư không nên có. Giữ ngôi nhiều năm như vậy rồi nhưng hậu cung chưa từng xuất hiện phi tần được sủng ái chân chính đến mức có thể chống đối Hoàng Hậu.
 
Nhưng cuối cùng là cũng do tuổi tác đã lớn, cho dù hoàng đế có ý tự làm, điện tuyển cũng có thể miễn một vòng biểu diễn tài nghệ vì suy nghĩ tới tình trạng sức khỏe của ông ta, hỏi vài câu là có thể đưa ra quyết định-- Người tuyển quan trọng như chính phi của hoàng tử đã sớm được Đế Hậu bàn bạc xong xuôi trước điện tuyển rồi, còn lại chẳng qua là chuyện nhỏ không đáng kể thôi.
 
Nhưng chính những chuyện nhỏ không đáng kể này lại là quyết định đại sự cả đời đối với tú nữ.
 
Điều này lại hợp ý của Nhan Hoan Hoan.
 
Nàng không thêu thùa tốt lắm luôn đâm trúng tay, Lý thị nhìn thấy đau lòng, mặc kệ nàng lười biếng, tới đêm trước hôm tuyển tú thì mới nước tới chân mới nhảy mà luyện một bài đàn tranh. Nghe nói ca khúc này lúc Ngũ muội chín tuổi đã biết đàn rồi, mà nàng còn đàn vấp lên vấp xuống, mỗi lần luyện tập đều khiến người nghe hãi hùng khiếp vía, lo lúc tấu đàn trước điện sẽ bẩn tai thánh thượng. Trong Nhan phủ, chỉ có đại ca Nhan Thanh là bình tĩnh nghe toàn bộ buổi luyện tập đàn tranh của nàng.
 
Cuối cùng còn mỉm cười khen ngợi nàng có tiến bộ-- Biết cái người khác không biết thì sau này nhất định sẽ trở thành người tài.
 
Từ Vân Ngọc xếp ở phía trước, thái giám xướng danh, nàng ta quỳ xuống thỉnh an thuần thục, có thể thấy ở trong phủ cũng đã từng khổ công luyện tập. Nhưng ở phía sau vẫn rõ ràng thấy nàng ta nắm chặt đến mức ngón tay găm sâu vào lòng bàn tay, từ đầu tới cuối vẫn là căng thẳng. Giọng Hoàng đế nặng nề, hỏi nàng ta mấy câu, từng đọc sách gì.
 
Nhan Hoan Hoan lặng lẽ liếc nhanh qua hoàng đế một cái, thật ra nam nhân 40 tuổi ở thời hiện đại không tính là già, huống chi có tiền có quyền, với điều kiện này thì các cô gái trẻ đẹp chủ động yêu đương vì ngưỡng mộ năng lực tài hoa có lẽ là đếm không hết. Hoàng đế ngồi rất cao, toàn thân ánh vàng lấp lánh, trên áo bào thêu ngũ trảo kim long, chất vải dày dặn, nặng như chống đỡ một pho tượng điêu khắc.
 
Hoàng đế đang nhìn Từ Vân Ngọc. Nhưng không phải ánh mắt của một nam nhân nhìn nữ nhân, mà như đang nhìn một vật dụng được tặng, ngẫm nghĩ xem phải xếp nó ở vị trí nào sẽ thích hợp hơn.
 
Với một nam nhân như vậy, thật sự rất khó xuất hiện bất cứ viễn tưởng nào như hoàng đế bá đạo yêu tôi.
 
Đại Tấn tuyển tú có chỗ khác với triều trước, ban hoa là nạp hậu phi, ban châu là giữ lại cho hoàng tử, hoặc là thành viên tôn thất, còn thật sự chướng mắt hoặc đã xấp xỉ rồi thì gác thẻ bài.
 
Có thể đi vào điện tuyển đều là hạt mầm tốt trăm dặm mới tìm được nên rất ít khi xuất hiện cảnh gác thẻ bài.
 
Trong không gian cung điện chỉ có tiếng trả lời giòn giã cùng với sự căng thẳng không thể che giấu của Từ Vân Ngọc.
 
Nữ tử nhà khuê các mặc dù được nuôi dạy tốt cỡ nào thì cũng không phải công chúa hoàng gia, đứng nói trước mặt người tôn quý nhất thế gian có thể giữ được dáng vẻ đã là không tầm thường rồi.
 
Liên tưởng tới biểu hiện của giờ phút này sẽ quyết định cả đời của mình thì càng thêm sợ hãi.

 
“Thần nữ từng đọc ……”
 
“,” hoàng đế ngắt lời, ngữ điệu bình thản: “Ngươi là tú nữ thứ hai mươi mà trẫm gặp hôm nay nói từng đọc .”
 
Khuôn mặt nhỏ của Từ Vân Ngọc trắng bệch.
 
Ở trong phủ hẳn là đã từng luyện tập câu hỏi của Điện tuyển, lúc trước có căng thẳng cũng không đến nỗi xấu mặt, nhưng giờ bị chất vấn lại là cảm nhận khác.
 
Mặc dù hoàng đế vô tình trách phạt nhưng bầu không khí đó cũng khiến chân người khác mềm nhũn ra.
 
Cao cao tại thượng, áo quần vàng sáng có thể quyết định sự sống và cái chết của mình cùng với cung điện to lớn có thể nghe được tiếng vọng lại kết hợp mà tạo thành mũi kiếm kề trong tim.
 
“Thần, thần nữ……”
 
Nói gì cũng bất lợi thôi.
 
“Không sao, đúng là đáng để cho nữ tử đọc,” hoàng đế hơi ngẩng cằm: “Gác thẻ bài đi.”
 
Từ Vân Ngọc chưa làm gì sai cả, ông ta cũng không muốn trách cứ xem thường ý nàng ta.
 
Đơn giản là ông ta nhất thời xuất hiện sự phiền chán, thêm nữa biểu hiện lại không vừa mắt, lộ vẻ khiếp sợ nên bị cho là ‘không thích hợp’. Không thích hợp làm con dâu hoàng gia.
 
Trong lòng các tú nữ khác cùng sáu người hậu phi ở đây đều biết nàng ta đúng là xui xẻo.
 
Nhưng mà phận là nữ tử, dù sao cũng phải xem vận may, không thể trách ai, còn muốn trách thì trách chính mình không đủ ung dung lại thiếu may mắn thôi.
 
“Người tiếp theo.”
 
Thái giám xướng danh: “Đích nữ Nhan thị của chính ngũ phẩm Hàn Lâm học sĩ……”