Nó tên là Uyên Linh, nhập gia tùy tục dĩ nhiên có tên Anh là Iris, nhưng hầu như chúng bạn đều gọi đứa con gái Việt du học như nó là "Link". Nó có một gia đình hạnh phúc, sống trong một căn nhà nhỏ giữa thành phố cùng bố mẹ. Nó xinh đẹp và mang những nét sắc xảo nhẹ nhàng của người con gái phương Đông. Luôn lạc quan yêu đời và tốt bụng, rất được mọi người yêu quý. Đam mê của nó là âm nhạc và dương cầm.
Lần đầu Linh gặp cậu, mái tóc nâu khói mơ màng, gương mặt lãnh đạm trầm mặc như hồ nước thu sương. Dáng người ngồi thanh cao trên ghế gỗ trắng, đàn piano trắng, bộ phục trang màu trắng dưới ánh đèn neon tỏa vầng sáng mờ ảo như sương khói lại thêm phần diễm ảo. Người thiếu niên kia... khuôn mặt nhu thuần thanh khiết, ánh mắt tĩnh lặng tựa như mặt nước lạnh sương không trông thấy đáy, đôi bàn tay tài hoa phiêu diêu lướt trên phím đàn đen trắng, xung quanh cứ như đang tỏa ra một vầng quang mơ hồ.
Đó chẳng phải người nó đã nhìn thấy trong tiệm cafe sao? Không sai, chính biểu cảm ấy, linh hồn phiêu diêu cùng nốt nhạc biến tấu thanh thoát lại trầm bổng sâu lắng, ngón tay buông thả lướt trên phím đàn như cuộc dạo chơi vô biên không bị gò bó giữa các phím trắng đen, dáng ngồi mị hoặc là vô tình hay cố ý thâu trọn ánh mắt không rời gần trăm người dưới đây? Ánh mắt đó nhìn nó, rồi cho nó một nụ cười vô cùng phiêu diêu làm trái tim nó xao xuyến. Thiên thần, thiên thần của nó có thật. Là thiên thần của nó... Đời này, nó sẽ không để vụt mất thiên thần này…