Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 133: Hành trình Tây Bắc (2)




Cho nên cứ yên tâm thoải mái lấy chút tiền



Edit: Leia



Cái tên Dốc Mạo Nhi tuy khá quê mùa, hệt như tên mấy thôn trang nho nhỏ trên vùng đất vàng, nhưng thực tế diện tích rất rộng lớn, là một khoảng đất kéo từ nam chí bắc vừa vặn lọt giữa vùng giao nhau của biên giới phía tây Đại Diễm và đại mạc của Lang tộc. Đây là vùng mặc định giải giáp vũ khí của quân đội hai bên, bởi vì cho dù có phân tranh chiến hỏa đi nữa thì cũng phải chừa lại một vùng đất cho bá tánh các nơi mua bán hàng hóa sinh sống qua ngày. Mà mấy năm gần đây, Dốc Mạo Nhi lại càng thêm phồn hoa náo nhiệt.



Trình Tố Nguyệt cưỡi ngựa sóng vai đi cùng Liễu Huyền An, giải thích: “Từ ngày Vương gia đánh đuổi Hách Liên Sóc lên phía bắc Ngọc Sơn, biên quan thanh bình, dân chúng an cư, chợ mậu dịch năm sau náo nhiệt hơn năm trước, hàng hóa ngoại trừ những thứ nhu yếu phẩm củi gạo dầu muối ra còn có rất nhiều món cổ quái hiếm lạ, không thể tìm thấy ở Trung nguyên.”



“Hách Liên Sóc?”



Liễu Huyền An biết người này, là thủ lĩnh trẻ tuổi nhất của Lang tộc, dã tâm bừng bừng giỏi chinh chiến, từng dẫn dắt hai mươi sáu bộ tộc công phá Ngọc Môn, khiến triều đình rung chuyển bá tánh kinh hoàng. Về sau mặc dù đã bị Lương Thú đuổi ra khỏi lãnh thổ Đại Diễm nhưng vẫn suốt ngày quanh quẩn ngoài vùng sa mạc hoang dã, tựa như một con sói hoang hung tàn lúc nào cũng mơ ước miếng thịt dê béo ngay gần miệng.







“Hắn cho rằng mình ẩn nấp trong một nơi bí ẩn gần đây sẽ tuyệt đối an toàn, không ngờ vẫn bị Vương gia tiến công như thần binh trời giáng đánh cho trở tay không kịp, thủ lĩnh hai mươi sáu tộc người chết người hàng, ngay cả bản thân Hách Liên Sóc cũng bị Khổ Hựu bắt sống, bị bắt ký hiệp ước hòa minh với Đại Diễm, không được tiến quân quá địa phận Ngọc Sơn.”



A Ninh nghe xong tò mò nên hỏi: “Nếu hắn không giữ lời thì sao?”



“Hách Liên Sóc rất có uy vọng ở Lang tộc, lúc ấy Vương gia có thể cầm tù mà không thể giết hắn, nhưng nếu một ngày kia Hách Liên Sóc xé bỏ minh ước chủ động tiến quân xuống phía nam, thì chính là đại biểu cho Lang tộc khiêu khích Đại Diễm, đến lúc đó Vương gia sẽ không giữ mạng cho hắn nữa.” Trình Tố Nguyệt nói, “Hách Liên Sóc cũng biết rõ điểm này, cho nên trước khi tập hợp được vài ba thế lực đủ mạnh, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”



Về phần đến bao giờ mới tập hợp được vài ba thế lực đủ mạnh, Trình Tố Nguyệt tiếp tục cười nói: “Vương gia đổ rất nhiều công sức chăm lo cho các tộc dân du mục, hiện giờ bọn họ đang sống yên ổn, không ai muốn đánh giặc, lại càng không muốn dắt díu vợ con lên Ngọc Sơn, như thế chẳng phải là ăn no rửng mỡ sao?” Cho nên Tây cảnh hẳn sẽ được yên ổn trong một thời gian rất dài nữa.



Liễu Huyền An rất nôn nóng muốn đi xem phiên chợ náo nhiệt cực kỳ trong miệng mọi người, liền vung dây cương trong tay, kết quả không có chút tác dụng, bởi vì con ngựa đỏ béo mập của y đã chạy mệt rồi, giờ đang đứng thở phì phì, bốn vó khua lung tung mỗi chiếc một hướng nửa chết nửa sống, có vẻ chỉ đi được thêm một dặm đường nữa là nằm sấp mặt.



Mọi người trông thấy đều không hẹn mà cùng nhau cảm khái, lười ghê, quả nhiên là ngựa của Liễu nhị công tử!



May mắn chợ đã ở cách đó không xa, con ngựa đỏ vừa đi vừa dừng rốt cuộc cũng run rẩy lết được đến mục tiêu, hạ nhân phải vội vàng dẫn nó qua một bên nghỉ tạm.



Liễu Huyền An đứng trên một dốc núi nhìn những quầy hàng ngay ngắn trật tự trước mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì trong trí tưởng tượng của y, chợ biên cảnh phải rất hỗn độn, thương nhân dẫn ngựa dẫn lạc đà đi qua đi lại, hàng hóa vương vãi chất đống lên nhau, những món quý giá hơn cùng lắm là được đặt lên bàn, tiếng mặc cả, tiếng cãi vã, tiếng ném đồ đạc và tiếng hô bắt trộm hòa cùng tiếng gió tây cát vàng khiến đầu óc mọi người kêu ong ong, chẳng phải người ta hay miêu tả chợ phiên ngoài biên ải như thế cả sao?



Nhưng sự thật lại khác tưởng tượng của y quá nhiều. Nơi này không phải đất đai hoang vu mà được dựng rất nhiều nhà kho cao ráo chỉnh tề, dựa theo hướng đông tây nam bắc mà chia thành từng khu có công năng riêng, hàng hóa lóng lánh tinh xảo xếp đặt ngăn nắp, dưới đất cũng bằng phẳng sạch sẽ. Ở gần Liễu Huyền An nhất là một sạp bán thức ăn vặt, khẩu vị thiên nam hải bắc gì cũng có, cá viên trắng nõn trôi lềnh bềnh trong chén, nhìn qua còn chính tông hơn đồ bán ở đất Mân ba phần.



Lương Thú hỏi: “Thấy thế nào?”



Liễu Huyền An đánh giá: “Rất chỉnh tề, cũng rất quy củ, không giống với phong cách của Vương gia.”



“Còn biết xem thường người ta cơ đấy.” Lương Thú nắm gáy y, “Cho ngươi một cơ hội trả lời lại.”



Liễu Huyền An bị nhéo nhức cả gáy, vì thế thức thời sửa miệng, được rồi, được rồi mà.



Lương Thú không dễ dàng bị y qua quýt như vậy, hắn vừa dẫn theo sâu lười nhà mình vừa than thở, để dựng nên một nơi như Dốc Mạo Nhi này mình đã tiêu phí bao nhiêu tinh lực, thức mất bao nhiêu đêm, xem bao nhiêu sách, hỏi thăm bao nhiêu người, vất vả vượt qua đủ loại khó khăn mới dựng ra được hình thức ban đầu, không ngờ lại đụng phải một trận rét tháng ba hiếm thấy, bão tuyết suýt nữa kéo đổ sạch phòng ốc, tóm lại là rất không dễ dàng.



Liễu Huyền An chăm chú nghe, đột nhiên hôn hắn một cái.



Lương Thú đang nói thì bị cắt ngang, đuôi mày nhướn lên một cái: “Hửm?”



Những người chung quanh đang lén lút đánh giá hai người cũng thất kinh hồn vía, giữa ban ngày ban mặt mà lại… Ôi chao! Người ta hay nói dân phong Tây Bắc dung tục, hóa ra công tử văn nhã cẩn trọng vùng Giang Nam mới thật là biết phong lưu!



Các thân binh đi theo phía sau cũng đờ người, bởi vì không ai dự đoán được lại có ngày được tận mắt chứng kiến hình ảnh Vương gia nhà mình bị người ta đùa giỡn, ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày không thốt được một chữ.



Liễu nhị công tử tùy tùy tiện tiện ra tay một cái đã làm mấy chục người xung quanh phải đứng hình, có thể thấy quả là cực kỳ lợi hại.



Lương Thú hắng giọng nghiêng đầu hạch sách: “Muốn hôn thêm mấy cái nữa không? Ở Tây Bắc này ta có giá lắm, ngươi phải hôn nhiều hơn, để cho bọn họ đều nhìn thấy, đề phòng vài người không có mắt chạy tới tranh giành.”



Liễu Huyền An không hôn, chỉ bỏ tiền ra mua một miếng bánh đường dỗ người ta cho có lệ, mình thì cùng A Ninh hứng thú bừng bừng sà vào hàng chọn đá quý.



Lương Thú cười cắn một miếng bánh đường, ra hiệu cho hộ vệ chú ý rồi quay đầu hỏi Trình Tố Nguyệt: “Quý Vinh đầu rồi? Vì sao đến bóng dáng cũng không thấy đâu?”



“Đang bận tính toán sổ sách, ở ngay bên kia thôi.” Trình Tố Nguyệt nói, “Gần đây nhiều người ra vào, chắc hắn tham công tiếc việc.”



Quý Vinh là quản sự của Dốc Mạo Nhi, vốn là đầu lĩnh một băng giặc cướp tên Quỷ Nhung, sau bị Diễm quân đánh cho tan tác không có chỗ trốn, phải quy hàng Đại Diễm. Lương Thú để cho một người như vậy quản lý khu chợ phải nói là cực kỳ thích hợp, thứ nhất là bộ dạng phù hợp, mặt mày dữ tợn hung ác, người muốn gây sự trông thấy phải cụp đuôi bỏ đi, thứ hai là bản lĩnh phù hợp, hắn là người địa phương lớn lên trên đất này, quen tập tục, thiết lập sắp xếp mọi chuyện khá tiện lợi, hai năm nay hắn dẫn theo một bầy tiểu đệ lo liệu việc buôn bán trong chợ rất náo nhiệt.



Liễu Huyền An cũng từng nghe qua một đoạn chuyện xưa của người này, dù Hách Liên Sóc đã đại bại rút về Ngọc Sơn nhưng vẫn chưa hết hy vọng, âm thầm mơ ước đánh chiếm ngôi chợ, mượn sức Quý Vinh, thậm chí không tiếc dùng cả mỹ nhân kế, sau đó đúng là mỹ nhân thuận lợi vào tay Quý Vinh thật, nhưng hắn lại không đồng ý làm việc cho Lang tộc. Hách Liên Sóc đổ bao công sức cuối cùng thành công dã tràng, lần thứ hai trở thành trò cười cho bá tánh.



A Ninh đánh giá, nghe qua không giống một người thông minh lắm.



Liễu Huyền An không có hứng thú gì với Hách Liên Sóc, y đang bận chọn lựa giữa một núi đá quý to nhỏ, cẩn thận chọn ra viên đẹp nhất, tính toán tìm người khảm vào trâm cài về tặng cho muội muội.



Cao Lâm nhàn rỗi không làm gì cũng lại gần hỗ trợ, nếu khiếu thẩm mỹ của hắn chỉ gói gọn trong một từ, thì đó chính là “to”, nếu còn vừa to vừa phát sáng nữa thì quả thực là viên đá quý lý tưởng trong mơ.





A Ninh ghé vào tai công tử nhà mình nhỏ giọng thì thầm, may mắn Cao phó tướng không phải cô nương, nếu không chắc chắn sẽ ăn mặc khó nói lắm, nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ.



“Shh!”



Cao Lâm nâng tay muốn đánh người, A Ninh nhanh nhẹn đứng lên bỏ chạy, lại bất cẩn không chú ý trước mắt nên va vào cánh tay một người, dưới chân trượt một cái suýt nữa ngã vào giữa vũng bùn.



“Ôi chao ôi chao, tiểu công tử chú ý một chút!”



Người bên cạnh đúng lúc đỡ cậu, A Ninh gây ra động tĩnh lớn cũng xấu hổ, đang muốn giải thích vài câu với nam tử bị mình đụng phải, cả người chợt bị kéo mạnh về phía sau. Cậu hoảng hốt vội quay đầu nhìn mới phát hiện là thị vệ nắm.



Sắc mặt Cao Lâm không quá tốt, tiến lên phía trước nói với vị khách không mời: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ đấy.”



Đối phương cười như không cười xùy một tiếng, vươn tay tháo đấu lạp xuống, ngẩng đầu nói: “Tiểu vương chỉ đến hưởng chút náo nhiệt, mua vài thứ, chẳng lẽ như thế mà Cao phó tướng cũng muốn phòng bị?”



Liễu Huyền An khẽ nhíu mày, tự xưng tiểu vương, là Hách Liên Sóc?



Y nhìn lướt qua đối phương, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mũi cao mắt sâu con ngươi màu xám, dung mạo vốn cực kỳ đẹp nhưng trên mặt lại bị một vết sẹo dữ tợn vắt ngang, mỗi khi nói chuyện vết sẹo còn cử động nên càng có vẻ thâm trầm đáng sợ.



Hách Liên Sóc cũng nhân cơ hội đánh giá thiên tài trăm năm khó gặp trong lời đồn. Hắn từng tò mò không biết rốt cuộc y là kiểu người nào mới có thể dắt tay sóng vai cùng Lương Thú, hiện giờ gặp mặt lại cảm thấy không kỳ quái chút nào, bởi vì gạt qua mọi phương diện học thức tài trí, chỉ bằng khuôn mặt này đã xứng là đệ nhất Đại Diễm, đáng giá để người ta giấu vào trong tay áo xem như bảo bối.



Hắn bắt chước thi lễ theo kiểu Trung nguyên, lại cười: “Đã sớm nghe nói Liễu nhị công tử là tiên nhân hạ phàm, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền, khó trách Kiêu Vương điện hạ đến nữ nhân xinh đẹp nhất Lang tộc chúng ta cũng không muốn nhận, hóa ra ánh mắt từ lâu đã cao lên tận mây xanh.”




Cao Lâm vốn cảm thấy miệng người này không phun được bao nhiêu ngà voi, không ngờ đoạn nói chuyện vừa rồi lại dễ nghe như vậy, thế nên nổi lòng từ bi không thả chó đuổi người, nói tiếp đi, kể thêm vài giai thoại năm xưa Vương gia nhà ta giữ mình trong sạch để Liễu nhị công tử vui vẻ một chút.



“Tiếc là hôm nay tỷ tỷ ta không đến.” Hách Liên Sóc tiếp tục nói, “Nhiều năm nay nàng luôn nhớ thương Kiêu Vương điện hạ, chỉ vì chuyện ở Hoàng Dương Bình mà lòng mang oán hận, không muốn gặp lại hắn, cứ thế suy nghĩ nhiều sinh bệnh, đã mời không ít đại phu mà vẫn không thấy khá lên. Nếu biết sẽ gặp mặt Liễu nhị công tử tại đây thì nàng đã cùng đến rồi, chậc, đáng tiếc quá.”



Trong lòng Cao Lâm hô to xui xẻo, nói cái rắm gì thế, quả nhiên vẫn nên thả chó từ sớm!



Liễu Huyền An lắc đầu, “Vương gia chúng ta trục xuất Lang tộc về phía bắc Ngọc Sơn, Lang Vương vì thế mà ghi hận nhiều năm cũng coi như chuyện nhân chi thường tình, không có gì kỳ quái. Nhưng ghi hận rồi lại không dám nói rõ, ngược lại quanh co kéo cả tỷ tỷ vào ý đồ muốn châm ngòi ly gián, cử chỉ này rất không thú vị, lần tới ngài vẫn đừng nên làm.”



Ngữ tốc y không nhanh không chậm, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt rất giống một người cha hiền lành đang giáo dục con cái.



A Ninh dùng sức bịt miệng, Cao Lâm cũng khó khăn nhịn cười, chỉ có Hách Liên Sóc là sắc mặt cứng đờ, lạnh nhạt nói: “Tỷ tỷ ta một lòng say mê, Kiêu Vương luôn làm như không thấy, thậm chí còn muốn lợi dụng lòng cuồng dại của nàng để ra điều kiện với ta. Bởi vì mưu kế ti tiện này mà con dân ta không thể không rời khỏi đồng cỏ, vượt qua mùa đông khắc nghiệt nhất giữa hoang mạc. Lúc bọn họ ngã xuống vì đói khát và rét lạnh, Kiêu Vương có từng chột dạ nửa phần không?”



“Vì sao Vương gia phải chột dạ?” Liễu Huyền An nhìn thẳng hắn, “Lang Vương trẻ tuổi thống nhất hai mươi sáu bộ tộc, nối liền chặt chẽ liên kết giữa các tộc dân du mục, mọi người cùng nhau chống đỡ thiên tai mưu cầu sinh kế cũng xem như thuận theo ý trời. Nếu sau đó không có cử chỉ nam tiến càn rỡ, bây giờ ở nam bắc Ngọc Sơn sẽ là một mảnh hòa thuận yên vui, không có chiến tranh đương nhiên cũng không có dân du mục chết vì đói rét. Cho nên những oan hồn vô tội đó sẽ không đến tìm Vương gia, bọn họ chỉ vây quanh Lang Vương ngài thôi.”



Cao Lâm khoanh hai tay, xem đi, luận cãi nhau ai mà thắng nổi.



“Liễu nhị công tử thật sự rất thạo biện ngôn.” Hách Liên Sóc bị kích đến bật cười, “Đúng vậy, bổn vương đúng là thua trận. Chẳng qua bổn vương chỉ hơi tò mò, trong sách sử Trung nguyên các ngươi sẽ ghi lại chiến thắng nhờ lợi dụng nữ nhân của Kiêu Vương như thế nào đây?”



“Lang Vương đừng cường điệu nữ nhân mãi như vậy.” Liễu Huyền An nói, “Thống soái Đại Diễm chỉ trung với Đại Diễm, chĩa kiếm về phía Lang tộc là trách nhiệm của hắn. Về phần thanh kiếm này nhắm vào tình cảm của công chúa Lang tộc, hay nhắm vào bản thân Lang Vương, đối với Vương gia mà nói không có gì khác nhau. Hắn xem công chúa là đối thủ ngang hàng không can hệ gì đến thân phận nam nữ, còn Lang Vương ngài luôn tị mà không nhắc đến trí tuệ và mưu lược được toàn bộ tộc ca tụng của nàng, lại cố chấp miêu tả nàng thành kẻ yếu đuối trong mắt chỉ có nam nhân, hết khóc lóc rồi bệnh tật, rốt cuộc dụng ý là gì?”



“Nếu không có tình cảm của tỷ tỷ ta ——”



“Nếu đã không lưỡng tình tương duyệt, tình cảm nên giấu kín vào trong tim. Không có đạo lý vì công chúa thích mà Vương gia phải chịu trách nhiệm với tình cảm của nàng.”



Liễu Huyền An ngắt lời hắn xong thì không muốn nghe nữa, cảm thấy người này lải nhải nhiều quá, y nói, “Nếu Lang Vương thật sự muốn cường điệu công chúa là nữ nhân, vậy theo ta được biết, trong quân đội Đại Diễm cũng có một chi đội ngũ toàn nữ tử, các nàng dũng mãnh thiện chiến như nam giới, cũng từng giao tranh nhiều lần với hai mươi sáu bộ tộc, hình như Lang Vương chưa từng phá lệ thủ hạ lưu tình với các nàng. Theo ta thấy, có lẽ ở trong lòng Lang Vương, chỉ có nữ nhân xinh đẹp đa tình mới được xem là nữ nhân, mới đáng để không bị nam nhân thương tổn?”



Giọng y lanh lảnh như băng như ngọc, hỏi cho Hách Liên Sóc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng vẫn là Cao Lâm tiến lên giải vây: “Không phải Lang Vương đến mua sắm sao? Sắp đến giờ các tiểu thương dọn quán rồi, nếu muốn mua đồ thì nên tranh thủ thời gian.”



Hách Liên Sóc liếc nhìn Liễu Huyền An một cái rồi xoay người dẫn thuộc hạ bỏ đi. Cao Lâm chép miệng mấy tiếng, không thể ngờ được có ngày ta phải đứng ra giảng hòa cho thằng nhãi kia, thật sự quá khoan hồng độ lượng, quá khoan hồng độ lượng.



Liễu Huyền An quay đầu nhìn qua một bên.



Lương Thú đang đứng trong một gian hàng bán thảm, vui vẻ nhìn y.



Liễu Huyền An đi qua hỏi: “Nếu Vương gia đã đến rồi, vì sao không lộ diện?”



“Muốn nghe ngươi khen ta thêm mấy câu nữa.” Lương Thú tùy tay kéo ra một chiếc thảm lông, quàng lên đối phương kéo lại trước mặt mình, “Đêm nay Hách Liên Sóc tám phần là tức đến xì khói.”



“Không quan trọng, uống mấy viên thuốc sài hồ sơ can là được, ta thấy thể lực hắn rất tốt, không dễ dàng bị tức chết đâu.” Liễu Huyền An khoát tay, “Vừa rồi ta dặn ông chủ tiệm làm một bát phôi rượu ngọt, bây giờ chắc đã xong rồi, Vương gia có muốn ăn không?”



“Ăn.” Lương Thú đáp, “Trước hết nói ta nghe đã, ngươi biết chuyện của Hách Liên Á từ lúc nào?”



“Biết gì đâu, ta không biết, chỉ mới nghe qua cái tên này thôi, người ta truyền rằng nàng là công chúa Lang tộc, rất có năng lực.”



“Không biết?” Lương Thú kéo dây cột tóc y, “Bây giờ ngươi đã gặp ta rồi, vì sao cũng không hỏi?”




Liễu Huyền An đáp: “Bởi vì không có gì để hỏi.”



Chuyện có người yêu thích Vương gia và chuyện Vương gia thắng trận không phải đều là chuyện bình thường sao? Nếu cái gì cũng hỏi cho rõ ràng rành mạch thì sẽ phải nghe hoài nghe mãi. Liễu Huyền An đã nói cả buổi, miệng khô lưỡi khô lại càng không muốn hỏi, vì thế y tránh khỏi tấm thảm, dẫn A Ninh chạy đi uống rượu sữa trứng.



Cao Lâm nhìn theo, âm thầm giơ ngón tay cái, không hổ là Liễu nhị công tử, thái độ bình tĩnh thong dong này, bản lĩnh bắt bí Vương gia nhà ta này… Ôi chao!



Lương Thú đá người văng ra chỗ khác, cười mắng một câu, tiếp tục đi cùng Quý Vinh kiểm tra sổ sách.



Cao Lâm đi chơi một mình cũng chen vào mua một bát rượu sữa uống thử, lại nói với Liễu Huyền An: “Năm đó Hách Liên Sóc giở trò trước, lấy mấy tòa thôn trang ở Hoàng Dương Bình ra uy hiếp Vương gia, Khổ Hựu xả thân cứu bá tánh nên trúng độc, sau đó được Vương gia cứu về từ địch doanh, cũng vì trận đó mà tóc hắn mới bị độc phát bạc trắng hết.” Người đã về nhưng tính mạng vẫn bị đe dọa, quân y chịu bó tay, cũng không có thời gian đi nơi khác mời đại phu.



Cao Lâm kể tiếp: “Hách Liên Sóc không chịu giao thuốc giải, Vương gia liền hiến kế bắt Hách Liên Á về để làm cớ trao đổi.”



“Vị công chúa kia có thích Vương gia thật không?”



Cao Lâm nghiêm túc đáp, thích thì đúng là có thích, nhưng Liễu nhị công tử cứ yên tâm, Vương gia nhà ta vô cùng trong sạch, hơn hai mươi năm sống trên đời luôn thủ thân như ngọc coi trọng danh tiết, là trinh tiết liệt nam số một số hai của Đại Diễm.



A Ninh vì mấy chữ “Trinh tiết liệt nam” mà sặc suýt thì ói rượu sữa ra ngoài.



Hách Liên Sóc ở một đầu khác không có hành động gì, không bao lâu sau liền dẫn người rời đi.



Quý Vinh nói: “Ngôi chợ này đối với hắn đúng là một miếng thịt béo bở, sợ là không dễ nhả ra đâu.”



“Có ngươi nhìn chằm chằm, hắn muốn cắn cũng chỉ nhấm được chút hương hoa thôi.” Lương Thú nói, “Tính sổ sách rõ ràng, đúng hạn chia cho hắn ít nước thịt, không cần nhiều, đủ cho dân du mục bên sườn bắc Ngọc Sơn chống chọi qua mùa đông là được. Nếu không hắn cùng đường mạt lộ, lại bắt đầu hướng mắt về Đại Diễm thì phiền lắm.”



Quý Vinh gật đầu: “Vương gia yên tâm, ta biết nên làm thế nào.”



Chờ Lương Thú và Quý Vi bàn việc xong, sắc trời bên ngoài cũng đã hoàn toàn sập tối, các tiểu thương buôn bán cũng dọn dẹp gần sạch sẽ, ai nấy lần lượt trở về nhà.



Lương Thú tìm một vòng, cuối cùng đào được sâu lười nhà mình ra từ trong một chiếc xe ngựa rất lớn, ôm vào trong lòng dạy dỗ: “Sao lại có thể ngủ say thế này, không sợ chủ quán lái xe đi mất, cũng bắt cả ngươi theo à.”



“Bên ngoài có người canh giữ, không kéo ta đi luôn được.” Liễu Huyền An duỗi eo, mơ mơ màng màng nói, “Hôm nay ta mua rất nhiều đồ, bị thiếu tiền nên dùng chút tiền của Vương gia rồi.”



“Thế là không được đâu.” Lương Thú đặt y đứng vững xuống nền đất, “Ta vốn keo kiệt, của nặng hơn người, ngươi cũng không hỏi trước ta một tiếng à?”



Liễu Huyền An biện giải: “Ta hỏi rồi.”



“Hỏi ai?”



“Hỏi Vương gia.”



Hỏi Vương gia trong ba ngàn thế giới, đối phương tiêu sái hất cằm nói, không thành vấn đề, bổn vương có bao nhiêu, ngươi cứ dùng bấy nhiêu.



Liễu Huyền An kết luận: “Tóm lại rất là hào phóng.”




Cho nên bản thân cứ thế yên tâm thoải mái lấy một chút tiền đi mua vài bức tranh, rất nhiều đĩa bằng bạc, một tấm thảm mềm mại, một con chim gỗ biết hót, một cái la bàn, một ít thảo dược của phương Tây, quà tặng cha mẹ, tặng đại ca và muội muội, tặng cho bằng hữu, thượng vàng hạ cám chất đầy một chiếc xe ngựa. Đây cũng là chỗ thú vị ở nhân gian, y rất thích.



Lương Thú hỏi: “Không tặng gì cho ta sao?”



Liễu Huyền An giơ tay chỉ.



Lương Thú quay đầu trông thấy một cây cọc gỗ đen thùi rách nát đoan chính cắm dưới đất, hắn quá kích động trước món quà độc đáo này, đến nỗi nửa ngày sau vẫn không thể sắp xếp lại ngôn ngữ.



Cao Lâm khoanh tay đứng một bên cũng cực kỳ cảm khái, cái thứ kia mà đẽo thành ván giặt thì phải làm được một xe, ít nhất cũng có thể quỳ… dùng, ít nhất có thể dùng đến mười năm.



Lương Thú tâm bình khí hòa hỏi: “Cái đó dùng làm gì?”



Cao Lâm cơ trí trả lời, còn có thể dùng làm gì nữa, đương nhiên là để giặt quần áo rồi, Vương gia vốn thích sạch sẽ, trong phủ cần nhiều ván giặt đồ cũng rất bình thường.



Liễu Huyền An xem khúc gỗ kia như bảo bối, còn cố ý sai A Ninh tìm một tấm vải gói kín lại chở về thành Nguyệt Nha làm bá tánh tò mò rồng rắn chạy ra xem, còn tưởng Vương gia mua được thứ tốt gì ở Dốc Mạo Nhi, sau đó nghe nói là của Liễu nhị công tử tặng cho Vương gia lại càng trầm trồ. Người gan lớn còn tiến lên sờ một phen, cứng đanh, về nhà liền thần thần bí bí kể cho vợ nghe, vừa to vừa nặng vừa cứng, ta đoán tám phần là một khối gạch vàng.



Khiến người hâm mộ, khiến người hâm mộ.



Về đến Kiêu Vương phủ, Liễu Huyền An sai người khiêng cây gỗ vào một gian phòng trống, mình thì cầm một con dao nhỏ khoa tay múa chân cân nhắc xem phải xuống tay từ chỗ nào. Đang mải suy nghĩ, đột nhiên A Ninh vô cùng vui vẻ chạy vào phòng hô to: “Công tử, người đoán xem là ai đến?”



Liễu Huyền An ngẩng đầu, còn chưa kịp đoán, Lưu Hằng Sướng đã từ ngoài viện tiến vào trong. Đầu tiên hắn về Bạch Hạc Sơn Trang một chuyến, sau đó đi sang đất Tấn thu mua dược liệu, bôn ba bên ngoài hơn nửa năm tính toán đâu đấy xong, đến tháng trước mới nghe tin nhị công tử nhà mình đang ở Tây Bắc, liền ngày đêm không nghỉ chạy về.



Lưu Hằng Sướng hào hứng hỏi: “Công tử cảm thấy y quán ta dựng thế nào?”




Liễu Huyền An cũng vui vẻ không kém trả lời: “Không biết, ta còn chưa đi xem.”



A Ninh: “…”



Lưu Hằng Sướng đứng hình, sau một lúc lâu mới hỏi không quá lưu loát: “Nhưng, nhưng không phải công tử đã đến Tây Bắc được hơn hai tháng rồi à?”



Liễu Huyền An đáp: “Thì ta chỉ có ngủ thôi mà.”



Lưu Hằng Sướng lập tức như được quay lại những ngày tháng cũ ở Bạch Hạc Sơn Trang, kiểu lười biếng không biết trời trăng này quả là vừa quen thuộc vừa thân thiết. Đúng thế, vì một đoạn thời gian ngắn ở Tây Nam mà đã quên mất nhị công tử chính là tiên ngủ rồi sao!



Nghĩ đến đây hắn không khỏi bật cười thành tiếng, Liễu Huyền An cũng cười, y vỗ vỗ bụi gỗ trên người, nói: “Đi thôi!”



Sau hai tháng đến thành Nguyệt Nha ăn dầm nằm dề, cuối cùng sâu lười đã nhớ đến chuyện phải đi xem y quán của nhà mình.



Đất đai ở Tây Bắc không đắt đỏ như ở Giang Nam, cho nên tòa Bạch Hạc y quán ở đây cũng xây dựng cực kỳ rộng rãi cao lớn, bên trong ngăn nắp sạch sẽ. Liễu Huyền An đi ra đi vào nhìn một vòng, gật đầu khen ngợi: “Không tồi.”



“Tửu lâu bán dược thiện bên kia cũng dùng thực đơn của nhà chúng ta đấy.” Lưu Hằng Sướng hỏi, “Công tử có đi xem không?”



Đến đã đến rồi, xem một chút cũng được. Liễu Huyền An đi theo hắn về phía tửu lâu, các thực khách trông thấy đều duỗi dài cổ ra ngóng rồi lại hạ giọng thảo luận, chủ yếu là thảo luận vụ khối gạch vàng, bởi vì thật sự rất bắt mắt, rất hâm mộ, kể ra ai mà không thèm muốn?



“Vì sao Liễu nhị công tử lại tặng khối gạch vàng cho Vương gia?”



“Còn có thể vì sao, đương nhiên là vì Vương gia thích rồi, tặng quà không phải để làm vui lòng nhau thôi à?”



“Chậc chậc, đúng là công tử xa hoa đất Giang Nam, người bình thường làm sao tặng nổi!”



Cuối cùng bọn họ nhất trí kết luận, trăm năm hảo hợp, trời sinh một đôi.



Ở một bàn trong góc, có người nghe thấy thoáng thở dài, buông chén rượu trong tay xuống.



“Công chúa.” Thị nữ hạ giọng, “Nơi này ồn ào quá, chúng ta đổi sang chỗ khác ăn cơm đi.”



“Không đổi.” Hách Liên Á nói, “Ta cũng muốn trông thấy vị Liễu nhị công tử kia, xem thử rốt cuộc kẻ làm A Sóc tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên tròn méo thế nào.”



Liễu Huyền An đứng trong nhà bếp nhìn một vòng không thấy nguyên liệu có vấn đề gì, ngược lại còn xem đến đói bụng.



Lưu Hằng Sướng vội nói: “Ta đã dặn ông chủ để lại một bàn ở trên lan can lầu ba, là vị trí tốt nhất có thể thấy rõ toàn cảnh thành Nguyệt Nha, mời công tử đi bên này.”



“Đổi sang nhã gian đi.” Liễu Huyền An nói, “Trên đại sảnh lầu ba, cũng là vị trí gần lan can, có người của Lang tộc.”



Lưu Hằng Sướng lắp bắp kinh hãi: “Lang tộc, thế không phải là… Có cần lập tức báo cho Cao phó tướng không?”



“Báo một tiếng cũng được, có điều ta nghĩ các nàng không có ý đến sinh sự.” Liễu Huyền An nói, “Ngươi đi truyền lời thì nhớ bổ sung một câu để mọi người đừng quá căng thẳng.”



Lưu Hằng Sướng đáp ứng, vội vàng chạy ra ngoài tìm người.



A Ninh khó hiểu hỏi: “Làm sao công tử nhận ra được người Lang tộc?”



“Trên lầu có hai thị nữ ngày đó theo sau Hách Liên Sóc.” Liễu Huyền An trả một hộp thuốc về chỗ cũ, “Nhưng hôm nay Hách Liên Sóc không xuất hiện mà đổi thành một nữ tử, ta đoán là tỷ tỷ của hắn.”



A Ninh hít một hơi khí lạnh: “Thế chẳng phải là cô công chúa Lang tộc thích Vương gia đó sao?”



Liễu Huyền An gật đầu: “Phải, chính là nàng ta, nhưng ngươi không cần căng thẳng như vậy, người trên đời thích Vương gia không phải một vạn thì cũng đến năm ngàn, nếu gặp ai cũng cả kinh một lần, chắc là phải sợ đến ba năm năm năm mất.”



“… Làm gì nhiều đến năm ngàn người.”



“Năm ngàn người sao gọi là nhiều.”



Toàn Đại Diễm tính sơ sơ tổng cộng phải hơn tám ngàn vạn người, năm ngàn so với tám ngàn vạn, nghĩa là trong gần hai vạn người mới có một người thích Kiêu Vương điện hạ, chẳng lẽ thế gọi là nhiều sao?



Liễu Huyền An nói: “Tính thế là khiêm tốn lắm rồi, rất hợp lý.”



Huống chi Lang tộc không thuộc Đại Diễm, cho nến nếu tính khắt khe hơn, cộng gộp cả ngoại tộc vào thì tỉ lệ còn nhỏ hơn nữa.



A Ninh bị tẩy não thành công, cảm thấy hình như nói cũng hơi hơi có lý, hơn nữa công tử nhà mình đứng trước Kiêu Vương điện hạ xưa nay luôn không có nguyên tắc hay lập trường gì, cho nên năm ngàn thì năm ngàn đi, cũng không nhiều, quả thật không nhiều lắm.