Mấy ngày nay Tần Trạm đều không tới trường học, hắn đi khắp nơi làm thêm để kiếm tiền trả nợ, thành tích của hắn rất tốt, học tập cũng không cần quá phí sức, hơn ở trong trường cũng chẳng có cảm giác tồn tại gì, có giáo viên thậm chí còn chẳng biết hắn có đi học hay không, cho dù biết thì cũng mắt nhắm mắt mở.
Đợi đến khi hắn trở về trường, lại không ngừng nghe thấy những người xung quanh nói Bạch Linh và Chu Liệu đã ở bên nhau, có điều phần lớn mọi người đều là ném đá, nói rằng cái tên Bạch Linh này còn chưa nghe thấy bao giờ, còn nói cô gái này ngoại hình bình thường, sao lại ở bên Chu Liệu được.
Hắn nhìn chằm chằm vào bảng đen trống không, phớt lờ những ánh mắt thăm dò ở xung quanh. Đến khi thầy giáo gấp sách lại nói tan học, mới thu dọn cặp sách đi ra ngoài.
Bạch Linh mặc một chiếc váy dài đứng đợi hắn ở khúc cua ở cửa sau, vừa thấy hắn bước ra liền vội vàng vẫy tay, nhỏ tiếng gọi tên hắn. Xung quanh hành lang có vài người đi qua thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ.
"Tần Trạm" Bạch Linh thấy trên làn da lộ ra bên ngoài có thêm vết thương mới, không khỏi đau xót: "Chuyện đó, tớ gửi tin nhắn cho cậu nhưng không thấy trả lời, cho nên mới nói đợi cậu tan học"
Cô đưa túi trên tay đưa cho Tần Trạm: "Mẹ nói sắp đổi mùa rồi, sợ cậu bị cảm lạnh"
Tần Trạm không nhận lấy, nhưng Bạch Linh cứ dúi vào tay hắn: "Cậu cầm đi, không đưa được đến lúc về nhà người bị mắng là tớ đấy"
"Cảm ơn"
"Không có gì đâu" Bạch Linh nhìn vết thương trên mặt Tần Trạm: "Sao mặt cậu vẫn chưa khỏi thế, tớ vẫn luôn muốn hỏi...có phải bị người ta bắt nạt không?"
Bạch Linh vừa nói xong lại cảm thấy không có khả năng lắm, tính cách Tần Trạm u ám thâm trầm, gần như không giao du với ai, cô không nghĩ rằng Tần Trạm lại có ân oán với người khác.
"Xin lỗi, không có ý mạo phạm đâu...chỉ là vết thương trên người cậu...nếu như có khó khăn gì thì nói cho tớ biết được không" cô nhìn vết bầm tím lần này đã kéo dài đến bên dưới lồng ngực, Bạch Linh hít hít mũi: "Nếu mẹ nhìn thấy cậu như vậy cũng sẽ rất buồn"
"Không có gì" Tần Trạm khẽ kéo cổ áo khoác.
Bạch Linh thấy hắn không muốn nói, cũng ngại hỏi thêm. Cô giống với mẹ mình, trời sinh có một trái tim đồng cảm, dù sao thì nỗi khổ và những chuyện trải của Tần Trạm là thứ mà hầu hết người cùng lứa không thể tưởng tượng nổi, cho nên mới cố gắng giúp hắn trong phạm vi có thể.
"Còn có, cảm ơn ý tốt của dì, sau này không cần tặng nữa đâu, bình thường đã mặc đủ rồi"
"Cái này không đắt đâu! Chỉ...." Bạch Linh nuốt xuống mấy từ vài trăm tệ: "Chỉ là vừa hay có người tặng, mẹ thấy cậu sẽ mặc vừa"
Tần Trạm không nói gì nữa, lúc này điện thoại Bạch Linh đổ chuông, hắn nhìn dáng vẻ mỉm cười có chút xấu hổ khi nghe điện thoại của cô, ánh mắt âm u không rõ, đợi đến khi Bạch Linh tắt điện thoại mới mở miệng.
"Là Chu Liệu sao?"
Đây là lần thứ hai Tần Trạm chủ động bắt chuyện với Bạch Linh, vãn là liên quan đến Chu Liệu, Bạch Linh vuốt vuốt tóc hơi ngượng ngùng ừ một tiếng.
"....Hai người bên nhau rồi sao?"
Bạch Linh nghe xong hơi ngập ngừng, dù sao thì lần trước cô vẫn còn nói hai người chỉ là bạn học.
"Cho là vậy đi, giữa tuần cậu ấy có nhắc đến, tớ... đồng ý rồi. Tớ biết có vẻ hơi nhanh...nhưng..."
Tần Trạm khẽ híp mắt lại, không nhìn ra được đang nghĩ gì.
Bạch Linh biết quá trình này hơi nhanh lại đường đột, nhưng cô lại không biết nên miêu tả diễn biến như thế nào. Trong mắt người ngoài, ngay cả bạn cùng phòng cô cũng nói Chu Liệu chỉ chơi cho vui mà thôi, kể ra tình sử trước kia của Chu Liệu, nói cậu là công tử chơi bời, nhưng trong lúc tiếp xúc với Chu Liệu cô lại thấy cậu không phải loại người như thế.
Lúc đầu hai người không hề quen biết nhau, nhưng cậu vẫn giúp mình...bao gồm cả chuyện sau đó đưa mình về ký túc, đưa về nhà, sau vài lần tiếp xúc cùng nhau ăn cơm cùng nhau tản bộ, Chu Liệu cùng cô đi tới tiệm cà phê mèo, còn tặng cho cô đồ trang điểm, gấu bông mà cô thích, cho dù là hai người nói chuyện riêng, Chu Liệu điều giữ chừng mực mà không xa cách, những lúc ở bên nhau đối phương rất quan tâm tới cảm nhận của cô.
Thỉnh thoảng trong những lần nói chuyện, cô cũng cảm nhận được sự cô đơn và thiếu thốn tình cảm của Chu Liệu, không hề có hạnh phúc của gia đình quyền thế giàu có như trong tưởng tượng, cho nên càng khiến cô mềm lòng và nảy sinh tình cảm với Chu Liệu.
"Cái đó, thực ra cậu ấy không phải loại người như mọi người nói đâu, con người cậu ấy rất tốt"
Mí mắt Tần Trạm khẽ giật.
"Cậu ấy thật sự đối xử với tớ rất tốt, hơi nữa nói là yêu cũng chỉ là thử tiếp xúc thôi" Bạch Linh hơi đỏ mặt, cho tới bây giờ cô và Chu Liệu nhiều nhất mới chỉ nắm tay: "Cậu yên tâm, nếu có gì không đúng tớ sẽ lập tức dừng lại"
"Cậu có từng nghĩ, tại sao cậu ta lại ở bên cậu không?"
Bạch Linh ngập ngừng, sắc mặt lập tức trở nên hơi khó coi. Nếu nói chưa từng nghĩ thì không phải, cô tự biết ngoại hình của bản thân không thể so với những cô gái bên cạnh Chu Liệu, nói về gia cảnh thì lại càng khập khiễng, mối liên hệ giữa hai người chỉ có một việc trả áo... Chu Liệu đội nhiên chủ động như vậy ngay từ lúc bắt đầu có rất nhiều điều đáng phải ngẫm nghĩ, nhưng người đang yêu thì lại không nghĩ được nhiều đến vậy.
Chỉ cảm thấy bây giờ tôi thích cậu, chúng ta ở bên nhau là được, yêu đương cũng không đồng nghĩa với kết hôn, hơn nữa lần đầu tiên hẹn hò là với người con trai mình có hảo cảm, đã là may mắn rồi.
"Cái này thì không cần cậu bận tâm đâu"
Hành lang đang dần trở nên trống vắng đột nhiên vang lên giọng nói hống hách.
Tần Trạm ngước mắt lên, một thân hình cao lớn thon dài bước ra từ trong khúc cua, một tay đối phương đút tay vào túi quần, một tay ôm lấy vai Bạch Linh.
"Tại sao tôi thích cậu ấy, tôi sẽ nói cho cậu ấy nghe" Chu Liệu nhìn Bạch Linh đầy dịu dàng, lúc nhìn sang Tần Trạm lại mang theo ba phần thách thức bảy phần xem kịch vui: "Hay là cậu có cách lý giải nào đặc biệt?"
Lần đầu Bạch Linh bị hai nam sinh kẹp ở giữa có hơi lúng túng, trực giác của con gái nói cho cô biết giữa hai người này có vấn đề, có một thoáng cô chợt nghĩ Tần Trạm nhạy cảm với tên gọi của Chu Liệu như vậy, có khi nào vết thương trên người Tần Trạm có liên quan đến Chu Liệu hay không.
Thế nhưng cô đã nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, dù cả trường có nhìn cũng biết rằng hai người này là hai đường thẳng song song không thể giao nhau, một người không hề có cảm giác tồn tại, một người nổi danh khắp trường, hơn nữa cách đối xử thường ngày của Chu Liệu không có chút liên hệ vào với việc dùng bạo lực, Tần Trạm còn chẳng giao lưu với ai sao có thể có mâu thuẫn được, có lẽ Tần Trạm chỉ đang lo lắng bình thường.
"Không có cách lý giải nào" Tần Trạm nói xong, nhìn sang Bạch Linh: "Cậu quên rồi sao"
Bạch Linh không ngờ Tần Trạm lại nói thẳng thắn như vậy trước mặt Chu Liệu, sắc mặt cô trắng bệch, Chu Liệu lại dịu dàng cúi xuống nhìn cô hỏi: "Bảo bối, cậu ta đang nói gì vậy?"
"....Không có gì"
"A, vết thương trên người cậu là sao vậy?" Chu Liệu cũng không trêu chọc Bạch Linh nữa, chuyển chủ đề: "Bị ai đánh à?"
Tần Trạm nhìn Chu Liệu mặt không hề có cảm xúc gì.
Chu Liệu đang cố ý thử Tần Trạm, cũng biết hắn không dám nói ra, cậu đi lên giả vờ quan tâm kéo cổ áo của người trước mặt ra, phớt lời cơ thể căng cứng của đối phương.
"Đi bệnh viện xem đi, bị đánh nặng thế này, xương quai xanh toàn vết bầm, tôi lái xe đưa cậu đi nhé" Chu Liệu chớp chớp mắt: "Cậu là bạn của Bạch Linh, tôi cũng không thể nhìn bạn của bạn gái mình bị thương nặng thế này"
Bạch Linh không ngờ cậu sẽ chủ động nhắc đến, cô vốn đã lo lắng cho vết thương của Tần Trạm, bây giờ có người giúp thì thật tốt, cô khẽ kéo lấy góc áo của Tần Trạm: "Đi đi Tần Trạm, hai tuần rồi...càng ngày càng nặng"
Bàn tay đang đặt trên người Tần Trạm khẽ siết chặt lại, nhưng lời nói thì lại đầy vẻ quan tâm: "Phải không bạn học, trên người nhiều vết thương thế này, người trong nhà lo lắm đấy"
Bạch Linh nghĩ đến tình cảnh gia đình của Tần Trạm, trong lòng nổi lên cảm giác buồn bã không tên, Đỗ Lệ đã kể cho cô nghe rất nhiều, cô cũng chính mắt nhìn thấy rất nhiều trắc trở của Tần Trạm, cho nên trước giờ luôn thật lòng mong muốn đối phương có thể khỏe mạnh bình an, một mình nuôi sống bà đã khổ cực vất vả, càng không muốn hắn còn bị người ta bạo lực ngược đãi ở sau lưng như vậy, bây giờ có sự giúp đỡ của Chu Liệu ít nhiều sẽ tốt hơn.
Xung quanh càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía bọn họ, Tần Trạm cúi mắt xuống, hàng lông mi dài che đậy đi ánh mắt u ám lạnh lẽo của hắn.
"Lát nữa tôi còn có việc, không làm phiền cậu nữa"
"Sao nói là phiền được? Giúp bạn của người yêu là việc nên làm"
"....Tự tôi xử lý được"
"Xe của tôi ở ngay phía trước, đến bệnh viện chỉ mất hai mươi phút, đi vẫn tốt hơn là không đi đúng không?" Chu Liệu híp mắt lại nói, nhưng lại đi lên cúi xuống ghé vào tai Tần Trạm hạ giọng nói: "Mày muốn Bạch Linh biết chuyện của ba cô ấy à?
"Thú vị lắm sao?" Tần Trạm cũng hạ giống xuống thấp nhất.
"Đương nhiên" Chu Liệu hé miệng, nở một nụ cười đầy âm hiểm.
Bản tính ác, có điều phải xem là ai đã khơi ngợi cái ác đó, người ngồi trên cao chỉ cảm thấy trò chơi bắt nạt chẳng qua chỉ là trò đấu dế trong lồng, giúp giải tỏa phiền muộn trong những ngày nhàm chán.
"Cho nên, có lên xe không?"
Tần Trạm biết, thứ đợi mình không phải là bệnh viện, mà là vòng bạo lực tay đấm chân đá mới như trò giải trí, là sự nhục nhã và khó xử, vứt nhân cách của hắn xuống đất chà đạp, bắt hắn quỳ xuống liếm rượu trên sàn, dùng chai thủy tinh bị đập vỡ giáng xuống lưng mình, khiến mảnh vỡ nhỏ đâm vào da thịt.
Hắn biết, nhưng không sao, quả cầu tuyết như bị nhuốm mực đen càng lăn càng lớn, ngược lại quá trình bị chà đạp khiến hắn dấy lên khoái cảm quỷ dị.
Chu Liệu đứng dưới ánh đèn, trong phòng bao khói thuốc mù mịt, chiếc cằm hất lên đầy xấc xược, kiêu căng phách lối không ai bì được, mà thứ đang bị đạp dưới chân chỉnh là bản thân mình như một con chuột cống đang trộm ngẩng đầu lên. Mỗi lần ngất đi rồi tỉnh lại giữa những trận đòn không ngừng nghỉ, Tần Trạm đều có một loại cảm giác được giải thoát như bị tách làm đôi, khiến cho hắn bắt đầu không kìm được run rẩy trong cơn đau.
Khắp nơi đều là mảnh vỡ của chai rượu, mùi máu tanh xộc vào tận lồng ngực, ánh đèn nê ông chói mắt trên đỉnh đầu, ngày phải trả nợ bắt đầu đếm ngược, lại phải nộp phí chạy thận.
Chu Liệu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay cái mạnh mẽ tách miệng của hắn ra, rót hết số rượu còn lại vào cổ họng Tần Trạm, cuối cùng cậu nhìn thấy kẻ như đã hôn mê cong miệng lên bật cười. Trên gương mặt ngàn năm bất biến, nặn ra một cảm giác quỷ dị lạnh lẽo.
..........................
Lời tác giả:
Phòng tối sẽ được trình làng vào lúc mọi việc tồi tệ nhất, tui cũng muốn viết lắm, khả năng sau này còn có chút tình yêu đơn thuần (thiệt đó)
Lời editor: đọc qua một lần rồi nhưng mà tôi vẫn muốn mau mau cho tới khúc thằng con mất nết Chu Liệu bị nghiệp quật quáaaa. Câu chuyện này oan gia là đúng kiểu oan gia thứ thiệt chứ không hề hoan hỉ, vả mặt là vả vừa thấm vừa đau chứ không phải bị cưỡng ép ngược thân ngược tâm tè le rồi tự dưng quay ra yêu đâu huhu. Tính ra cái truyện này chả có mấy cái tag là đúng gu t mà cuối cùng cứ bị cuốn xong quyết định đào hố.