Đó là một trận thảm sát khó thể tin nhưng vẫn xảy ra trước mắt nhiều nhân vật đang quan tâm. Tôn Nhân Phụng đang tự nghĩ như thế thì bỗng nghe Triển Hoành thì thào :
- Cái bang tuy có một Từ Lập phản với một Lạc bang chủ hành vi chưa thật phân định hắc bạch nhưng nếu thuộc hạ Cổ Linh bảo đang thẳng tay đàn áp họ và tàn sát như thế này ắt có thể đoán những đệ tử Cái bang đang nguy khốn kia mười phần đủ mười chính là những đệ tử trung thành.
Đào Cẩm Sơn đang nấp người bên cạnh cũng tán đồng :
- Muốn đối đầu một Cổ Linh với tam viện liên minh, giả như chưa cứu được tứ Chưởng môn tứ phái thì có thêm Cái bang cũng như có thêm thế lực. Ý mỗ, chúng ta cứ nên xuất hiện cứu nguy cho họ. Kẻo càng chậm đệ tử Cái bang càng chịu nhiều tổn thất hơn, rất đáng tiếc.
Bỗng có tiếng gầm đầy phẫn nộ vang đến :
- Những ai đang tàn sát chúng đệ tử bổn bang? Bọn ngươi phải đền mạng!
Tôn Nhân Phụng mừng đến rung động :
- Bệnh Cái lão nhân gia? Thật không ngờ dù bị thất tung nhưng đúng lúc Cái bang lâm nạn lão nhân gia lại kịp thời xuất hiện. Hay thật!
Cũng phát hiện nhân vật mới đến chính là Bệnh Cái, một loạt gầm thứ hai chợt từ phía khác vang lên :
- Bổn Bảo chủ đã chờ sẵn ở đây. Được đích thân Bệnh Cái tìm đến thì không còn gì hay bằng. Ha ha...
Đào Cẩm Sơn bỗng đùng đùng lao ra :
- Diệp Triệu Linh! Đào Cẩm Sơn ta thật không uổng công chờ đợi. Quả nhiên ngươi cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện. Bệnh Cái tiền bối xun cứ lo cho lũ đồ tử đồ tôn. Họ Diệp cứ giao cho mỗ! Diệp Triệu Linh, đỡ!
“Ầm”.
“Ào”...
Bệnh Cái đang mặc tình tả xung hữu đột, vừa sát địch vừa giải nguy sinh mạng cho từng đệ tử Cái bang :
- Đào chưởng môn Điểm Thương phái đó ư? Tốt lắm, xạ nhân tiên xạ mã, lão ăn mày này xin nhường trọng trách đó cho Chưởng môn. Còn bọn ngươi cũng đừng trách lão đây độc ác. Ai bảo bọn ngươi chán sống nên đối đầu với bổn bang làm chi. Ha ha...
Tôn Nhân Phụng cũng lao ra :
- Bệnh Cái lão nhân gia an khang a? Có cần tiểu nữ Tôn Nhân Phụng hỗ trợ phần nào chăng?
Diệp Triệu Linh đang ung dung đối phó Đào Cẩm Sơn, vì nghe tiếng Tôn Nhân Phụng nên cười :
- Tiểu liễu đầu sao chỉ xuất hiện một mình? Còn Triển Hoành đâu? Dương Cần đâu? Không có thêm hai gã đó như ngươi và lão già bệnh hoạn kia đủ bản lãnh ngăn chặn Thập Nhân Can lúc nào bổn Bảo chủ cũng mang theo chăng? Xuất hiện đi. Ha ha...
Triển Hoành liền tung thân lao ra :
- Đã có âm mưu sẵn ư, họ Diệp? Diệt Cái bang chỉ là cái cớ để lão dẫn dụ những kình ngư khác to lớn hơn vào mẻ lưới của lão ư? Không cần Dương thiếu hiệp, Thập Nhân Can của lão bây giờ chỉ có sáu người, thêm Triển Hoành này nữa là đủ đối phó. Xem đây. Ha ha...
Đúng như Triển Hoành vừa nói chỉ có sáu nhân vật sắc mặt lạnh như băng với những ánh mắt nhìn đến đâu tỏa tử khí đến đấy như sáu thây ma đã xuất hiện. Và lập tức sáu nhân vật này phân khai, hai người một nhóm thành ba nhóm đối đầu với ba nhân vật là Triển Hoành, Bệnh Cái, và Tôn Nhân Phụng.
Đệ tử Cái bang sau một phen mừng rỡ vì được cao nhân ứng cứu thì lúc này bị lũ thuộc hạ Cổ Linh bảo tiếp tục gây khốn đốn.
Bệnh Cái nóng lòng, vừa xuất chiêu giao đấu với hai nhân vật câm lặng như thây ma vừa gầm thét vang dậy :
- Lưỡng Nghi Kiếm Trận của bọn này thật kì quái, cứ u u minh minh như nửa thực nửa hư. Nếu chỉ có thế bọn ngươi đòi cầm chân lão phu được lâu sao? Đỡ!
Đỡ!
“Ầm”.
“Ào”...
Diệp Triệu Linh cũng đang dồn ép Đào Cẩm Sơn :
- Hư và thực chính là đạo lý ảo diệu nhất không chỉ đối với võ học mà đối với bất kỳ sinh linh nào khác khắp hoàn vũ. Bệnh Cái lão chớ quá nôn nóng, từ từ lão cũng sẽ biết chỗ lợi hại của đạo lý đó. Có phải thế chăng, Đào chưởng môn?
Ha ha...
Đào Cẩm Sơn càng giao đấu càng núng thế :
- Diệp Triệu Linh ngươi sao lại có nội lực uyên thâm nhường này? Thảo nào ngươi lại không nảy dã tâm mưu đồ độc bá võ lâm. Đỡ!
“Ào”...
“Ầm”...
Đào Cẩm Sơn lùi đến gần Triển Hoành từ lúc nào không hay, và chỉ phát hiện khi họ Triển bất ngờ quay sang tiếp ứng, quật cho Diệp Triệu Linh một kình :
- Họ Diệp mau trả mối hận cho Triển Hoành ta!
“Ào”...
Nào ngờ Diệp Triệu Linh bỗng lùi thoát đồng thời họ Diệp còn há miệng hú vang :
- Muốn phục hận ư? Cứ chờ đã, Hú ú ú...
Sáu thây ma bỗng hoán đổi dịch chuyển thật nhanh và thoáng mắt đã hóa thành một vòng tròn kiếm trận hoàn chỉnh vây hãm cả bốn cao thủ vào giữa.
Đứng bình thản bên ngoài, Diệp Triệu Linh đắc ý cười vang :
- Ta giăng lưới cốt ý chờ tiểu tử Dương Cần, nào ngờ lại có bốn cao thủ hữu hạng tự đâm đầu vào. Đây là Lục Hợp kiếm trận còn lợi hại hơn cả trận La Hán của Thiếu Lâm. Bọn ngươi phen này đừng mong thoát. Ha ha...
Diệp Triệu Linh có đắc ý cũng phải. Vì lúc này, do không ai có kiếm trên tay, Triển Hoành cảm thấy nguy nên hô hoán thất thanh :
- Bọn chúng đều dụng kiếm có tẩm độc. Mọi người chớ để kiếm chạm vào người, tốt nhất cứ hợp lực đánh giãn chúng ra, sau sẽ tùy cơ ứng biến, tùy nghi thoát ra ngoài trận.
Tôn Nhân Phụng phẫn nộ tột cùng :
- Chúng dụng độc, thủ đoạn thật vô sỉ. Đã đến lúc ta cho bọn ngươi nếm thử sở học của Tôn gia. Đỡ! Đỡ!
“Ào”...
Đào Cẩm Sơn và Bệnh Cái cũng dốc toàn lực phá trận và điều tiên quyết là phải có cách làm cho thế trận tự rối loạn. Bệnh Cái gầm vang :
- Ta cũng cho bọn ngươi thấy thế nào là thân thủ lợi hại của Bệnh Cái. Xem đây!
“Vù”...
Nhưng những thanh kiếm có tẩm độc lại là trở ngại khiến bốn hảo thủ vang danh như Triển Hoành, Bệnh Cái, Đào Cẩm Sơn và Tôn Nhân Phụng dù dư lực vẫn cam chịu bất tòng tâm. Họ chỉ có thể tri chì và kéo dài, trong khi đó đệ tử Cái bang càng lúc càng giảm số lượng. Họ chết thật thê thảm.
Diệp Triệu Linh cứ độc ác nhìn cục diện đã dần đi đến điểm kết thúc :
- Giết hết, giết hết cho ta. Ha ha...
Chợt có tiếng gọi họ Diệp từ phía sau :
- Cố nhân lại gặp nhau. Họ Diệp ngươi ắt hẳn chưa quên ta?
Diệp Triệu Linh giật mình quay lại :
- Dương Thế Tôn?
Đó là một nhân vật che kín mặt chỉ để hở đôi mắt. Nhưng nhân vật đó lại tự lột bỏ lớp che mặt ra :
- Chỉ đúng một nửa, vì ta còn là người đã tự nguyện ý trao cho ngươi số chân nguyên gần năm mươi năm công phu tu vi, điều mà ngươi ngỡ nhờ có Ngọc Cổ Linh mới đoạt được. Nhớ chưa?
Diệp Triệu Linh ngỡ ngàng vì nhìn thấy một diện mạo nứt nẻ và loang lổ quá nhiều chỗ :
- Các hạ chính là người từng bị ta giam dưới tử lao hai năm trước?
Nhân vật đó che mặt lại :
- Cũng đúng có một nửa. Vì không phải ngươi giam ta, trái lại ta muốn nhờ Âm công Ngọc Cổ Linh của ngươi giúp ta trục độc, chính ta tự ý để ngươi giam giữ ta. Chứ nếu không thế, Diệp Triệu Linh ngươi có bản lãnh gì giam được Dương Thế Tôn ta?
Diệp Triệu Linh bang hoàng nhảy lùi :
- Ngươi là Dương Thế Tôn? Và ngươi lợi dụng ta để trục độc? Thật sao?
Dương Thế Tôn lướt theo lượt nhảy lùi của họ Diệp :
- Vậy ngươi cho đến nay vẫn chưa nhận ra chỗ nguyên khí ngươi tiếp nhận từ ta chỉ toàn là độc nguyên sao? Kém quá đấy! Hừ!
Diệp Triệu Linh rùng mình :
- Độc nguyên? Nguyên khí đã thấm độc Vô Căn Tán phải ba bốn năm sau mới có thể được phát hiện? Ngươi nói láo! Ngươi định phỉnh gạt ta? Diệp này quyết không tin.
Dương Thế Tôn vừa chép miệng cười vừa lắc đầu :
- Ta cũng đâu cần ngươi tin và thật ra cũng đâu muốn ngươi chờ ba bốn năm nữa mới phát hiện? Ý của ta là hôm nay thế nào ngươi cũng chết, vậy tốt hơn cứ dốc toàn lực đối phó ta. Và khi chết rồi ngươi đâu cần lo làm chi có hay không có trúng độc? Xuất thủ đi.
Diệp Triệu Linh chợt hú vang.
Sáu thây ma vội chạy đến.
Dương Thế Tôn nhìn họ :
- Lại là Thập Nhân Can đã một lần bị ta đánh cho tan tác? Nhưng chuyện đó cứ để sau. Vì điều duy nhất ta muốn là lấy mạng họ Diệp ngươi trước. Đã là số mạng, ta bảo ngươi không chạy thoát được đâu.
Diệp Triệu Linh vẫn hú vang, trong khi hai chân cứ lùi và lùi.
Dương Thế Tôn bất chợt cứ phiêu phiêu hốt hốt bám theo họ Diệp như hình với bóng, khiến sáu thây ma dù tuân theo hiệu lệnh có muốn đuổi theo Dương Thế Tôn cũng không kịp. Dương Thế Tôn cười hà hà :
- Ngươi là Bảo chủ Cổ Linh bảo, là đệ nhất cao thủ bảo Cổ Linh, lại đã được ta ban cho xấp xỉ năm mươi năm công lực, lẽ nào ngươi khiếp đảm đến không dám chạm với ta dù chỉ một chiêu? Hãy tỏ rõ dũng khí của một Bảo chủ đại cao thủ đi nào. Ha ha...
Bị dồn bức, Diệp Triệu Linh đỏ mặt tía tai gầm vang :
- Ta liều với ngươi. Dương Thế Tôn. Đỡ!
“Ào... ào”...
Dương Thế Tôn gật đầu :
- Có khá hơn so với Chưởng môn năm phái hợp lực. Tuy vậy, kết cục của ngươi e bi thảm hơn họ nhiều, thật nhiều. Chết này...
Dương Thế Tôn vẫy xạ đủ mười tám kích chỉ chưa đầy một cái chớp mắt.
“Bung bung bung bung”...
Bảo họ Diệp khá vì trong mười tám kích Nhu Phong thập bát lộ chí ít họ Diệp hóa giải cũng non nửa, xấp xỉ chín nhưng chín kích còn lại vì không thể nên họ Diệp kể như nhận chịu một kết cục cực kì bi thảm “Ầm... ầm... ầm”...
Thân xác họ Diệp chưa kịp nảy ngược vì bị kích đầu tiên chạm phải thì bảy tám kích tiếp theo làm cho thi thể lão vỡ vụn thành vô vàn những mảnh thịt vụn.
Chỉ khi đó sáu nhân vật thây ma mới có cơ hội chạy đến chuẩn bị vây hãm Dương Thế Tôn.
Cái chết thê thảm của Diệp Triệu Linh làm toàn trường rung động. Lũ thuộc hạ Cổ Linh bảo cuống cuồng tháo chạy nhưng vẫn bị chết không ít vì khó thoát cơn phẫn nộ phục thù của những đệ tử Cái bang còn lại.
Kể cả Bệnh Cái, Đào Cẩm Sơn, Triển Hoành cùng Tôn Nhân Phụng cũng rung động kinh tâm vì mục kích cảnh thảm tử của họ Diệp và vì khiếp hãi trước thần công quán thế của Dương Thế Tôn.
Nhưng họ còn rung động hơn khi nghe Dương Thế Tôn cao ngạo nói với sáu nhân vật thây ma đã sẵn trong tư thế chực chờ vây công :
- Lẽ ra ta không muốn đối phó với lũ vô dụng các ngươi, nhưng vì bọn ngươi quá vô tư đến sự sống chết của bản thân cũng chẳng còn chút lý trí nào nghĩ đến, ta đành cho bọn ngươi biết thế nào là lợi hại. Đánh!
Thân hình Dương Thế Tôn vụt biến mất, thay vào đó là sáu nhân vật thây ma đến phát kiếm chiêu tự bảo vệ cũng chưa kịp, liền hứng chịu mỗi gã ba kích nên thân.
“Bùng bùng bùng”...
Mười tám kích chia sáu, quá đều huống hồ cách xuất thủ của Dương Thế Tôn quá nhanh nên nghe cứ như chỉ mỗi một kích vỏn vẹn.
Lập tức cả sáu gã ngã vật ra hầu như cùng một lúc.
“Huỵch huỵch”...
Bệnh Cái bàng hoàng đến sững sờ :
- Vẫn là Nhu Phong thập bát lộ?
Đào Cẩm Sơn thiếu điều bủn rủn :
- Đó là điều bốn người chúng ta không thể nào làm được nhưng đối với y chỉ là một cái cất tay?
Triển Hoành như thụt mất lưỡi :
- Chết rồi ư? Chết... cả thật rồi ư?
Tôn Nhân Phụng chợt thở đánh phào :
- Bản lãnh này quả là thiên hạ đệ nhất! A...
Dương Thế Tôn nhìn họ :
- Chúng chỉ bị phế bỏ võ công, đừng mong bao giờ có cơ hội hồi phục. Lo liệu mọi chuyện mai hậu cho chúng ắt chỉ có thể nhờ Cái bang. Bệnh Cái lão nghĩ sao?
Bệnh Cái choàng tỉnh cơn mê :
- Chuyện đó... được, tự ta sẽ định liệu. Nhưng mà này, ngươi...
Dương Thế Tôn xua tay, mắt nhìn Đào Cẩm Sơn :
- Ngươi có hối hận vì được ta lần đó tha mạng?
Đào Cẩm Sơn ngúc ngắc một lúc rồi mới lắc đầu :
- Không hối hận chút nào, trái lại còn cảm thấy may, phải cảm tạ Dương...
Dương nhân huynh mới đúng vì đã không xử như vừa rồi với họ Diệp.
Dương Thế Tôn gật đầu chuyển mục qua Triển Hoành còn ngươi :
- Còn ngươi...
Triển Hoành đã cúi thấp người chuẩn bị sẵn :
- Thần công của tiền bối là vô thượng. Vãn bối thật hổ thẹn vì trước đây đã có những lời vô tri. Giờ nghĩ lại, phải chi đừng nói những lời lẽ nông cạn đó thì hay biết mấy.
Dương Thế Tôn hừ lạt :
- Biết tự lượng sức là tốt, nhưng vì thế mà mãi cam tâm nghĩ không thể nào bằng người là sai. Hóa ra ngươi chưa đáng nhận những lời ta đã từng khen.
Triển Hoành giật mình ngẩng đầu lên :
- Vãn bối sẽ không mãi chịu kém, xin đa tạ lời chỉ giáo nhắc nhở của tiền bối. Nhưng...
Dương Thế Tôn nhíu mày :
- Sao? Nói đi!
Triển Hoành ngập ngừng :
- Võ lâm hiện nay cũng vừa xuất hiện một cao nhân nữa, cùng ở họ Dương như tiền bối.
Tôn Nhân Phụng biến sắc :
- Triển chưởng môn sao lại...
Dương Thế Tôn lườm mắt, gắt Tôn Nhân Phụng :
- Cứ để y nói. Hừ!
Triển Hoành như được khích lệ nói ngay :
- Đó là Dương thiếu hiệp, Dương Cần?
Dương Thế Tôn gật gù :
- Dương Cần hậu nhân của Dương Bân. Rồi sao?
Triển Hoành ngạc nhiên :
- Nhị vị từng biết nhau?
Dương Thế Tôn lắc đầu :
- Ta chỉ biết thân phụ của y. Vì thân phụ của y mới chính là thiên hạ đệ nhất nhân. Ngươi đã gặp y?
Triển Hoành bối rối :
- Sai rồi, phụ thân y chỉ là một đạo tặc, không thể nào là thiên hạ đệ nhất nhân như tiền bối vừa quá lời đề cao.
Dương Thế Tôn bật cười, đưa tay chỉ qua Tôn Nhân Phụng :
- Phụ thân y đã chết, và nếu ta đoán biết không lầm thì tiểu liễu đầu kia có một lần đã nhìn thấy mộ chí, có ghi rõ “thiên hạ đệ nhất nhân Dương Bân”. Ngươi có thể hỏi tiểu liễu đầu kia ắt rõ. Ha ha...
Triển Hoành hoảng hồn, vội hỏi Tôn Nhân Phụng :
- Tôn bảo chủ...
Tôn Nhân Phụng không thể không gật đầu nói lời thừa nhận :
- Tiểu nữ đã thấy. Và có lẽ đó là nguyên do khiến Dương Cần có bản lãnh như Triển chưởng môn đã mục kích chí ít hai lần. Duy có điều mãi sau này tiểu nữ mới đoán biết giữa Dương Cần và thiên hạ đệ nhất nhân Dương Bân là phụ tử.
Dương Thế Tôn lại cười vang :
- Có phải Triển Hoành ngươi vì muốn có sự chạm trán giữa ta và Dương Cần nên mới đột ngột nhắc đến y? Hay ngươi có ý nghi ngờ ta và Dương Cần có liên quan, nếu không là cùng chung huyết thống vì có cùng họ Dương thì cũng có khi cả hai chính là một, đúng không? Vậy ý ngươi muốn xem thật rõ diện mạo của ta?
Hãy xem đây. Ha ha...
Đó là một khuôn mặt sần sùi nứt nẻ nhất là vì bị lột từng mảng da nên để lộ nhiều chỗ cả thịt và quyết không thể là một khuôn mặt ngụy tạo.
Quá kinh khiếp, Tôn Nhân Phụng chỉ biết nhắm mắt lại và không dám nhìn.
Vì thế, cũng chỉ mình nàng không hề hay biết giữa đương trường vừa xuất hiện thêm một nhân vật. Nàng nhờ nghe Triển Hoành bật kêu mới phát giác ra điều đó.
Huống hồ sau khi Triển Hoành kêu xong, nhân vật đó còn tự xưng danh :
- Bổn Chưởng môn là Tư Không Vũ xuất thân Côn Luân phái, cũng là đệ nhất cao thủ của bổn phái Côn Luân hiện nay. Tôn giá Dương Thế Tôn ắt cũng thừa hiểu nguyên nhân sự xuất hiện của bổn Chưởng môn lúc này?
Tôn Nhân Phụng mở mắt, cũng vừa lúc Dương Thế Tôn đang tự động dùng mảnh khăn che lại khuôn mặt gớm ghiếc và chầm chậm nói :
- Ân công sao mãi đến giờ mới lộ diện, trong khi Dương mỗ từ lâu đã phát giác? Sao thế ân công? Hay vì ngại Dương mỗ trở mặt, quên ân cứu mạng thuở nào nên cân phân mãi ân công mới xuất hiện?
Tư Không Vũ là nhân vật ngoại ngũ tuần, có diện mạo thoạt nhìn đã ưa, huống hồ diện mạo đó lúc này tỏ ra bối rối lạ :
- Ngươi... sao ngươi gọi ta là ân công? Ta làm gì có ân cứu mạng để ngươi vừa mở miệng thì gọi mãi là ân công?
Dương Thế Tôn thở dài :
- Ngẫm thật đúng với câu “quân tử thi ân bất cầu báo”. Ân công thật đúng là quân tử, cho dù mười hai năm trước từng cứu mạng Dương này nhưng bây giờ nhắc lại thì vẫn nhất mực không nhận. Cũng không sao, để tỏ lòng tôn trọng mọi chủ ý của ân công, từ lúc này trở đi, Dương mỗ nguyện không gọi như thế nữa, kẻo lại khiến Tư Không Vũ Chưởng môn khó xử.
Được gọi lại tính danh, Tư Không Vũ như tìm lại chính mình nên nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh nói :
- Ta không nhận vì ta chưa từng cứu ngươi. Giờ hãy trở lại chính đề, ắt ngươi đã hiểu Tư Không Vũ này đến chỉ vì muốn cùng ngươi liều một phen phân tài cao hạ?
Giọng nói của Dương Thế Tôn vẫn nhất mực điềm nhiên :
- Dương mỗ nguyện lĩnh giáo. Nhưng thật không biết Tư Không chưởng môn toan dùng công phu nào chỉ giáo? Công phu sở học Côn Luân phái? Hay cũng công phu Nhu Phong thập bát lộ đã được chính tay Dương mỗ lưu lại gọi là đáp tạ ân cứu mạng lần đó?
Tư Không Vũ chợt cười và chính nụ cười đã làm cho diện mạo của Tư Không Vũ chợt hóa nên độc ác :
- Ngươi hỏi cũng hay. Nhưng Nhu Phong thập bát lộ vì là sở học của riêng ngươi, ta vì không am hiểu nên không thể vận dụng. Ta chỉ dùng mọi sở học của riêng ta mà thôi. Ngươi không ngại chứ? Ha ha...
Đôi mắt Dương Thế Tôn vụt tối sầm, nhưng chỉ một thoáng là biến mất :
- Hãy cứ theo ý Tư Không Vũ ngươi. Nhưng liệu có cần hạn định số lượng chiêu chăng?
Tư Không Vũ ngạo mạn :
- Tùy ngươi...
Dương Thế Tôn bật cười :
- Vậy thì được. Một kích với trọn vẹn mười tám lộ nha? Hay ít hơn? Ha ha...
Tư Không Vũ ngập ngừng :
- Số lượng chiêu có hạn, vậy ngươi định phân xử thế nào nếu một trong hai có kẻ bại.
Dương Thế Tôn nóng nảy vẫy tay :
- Ta bại sẽ vĩnh viễn tuyệt tích giang hồ, không bao giờ tái xuất giang hồ nữa, còn ngươi?
Tư Không Vũ cười cười :
- Nếu ta bại ta nguyện ý thoái bỏ chức vị Chưởng môn, cũng quyết không hỏi đến chuyện giang hồ. Được chứ?
Dương Thế Tôn bật cười :
- Ta và ngươi tuy nêu hai đề xuất phần nào giống nhau nhưng thiết nghĩ trong thâm tâm cả ta lẫn ngươi đều không dễ chấp nhận những kết cục được xem là quá tiện nghi cho đối phương. Đúng chứ? Vì vậy ta chợt nảy ý thế này, những đề xuất vừa rồi đương nhiên ta và ngươi, ai bại phải tuân thủ và đó là sự thoái ẩn đối với võ lâm. Riêng giữa hai chúng ta với nhau, hãy nói thẳng thế này, ta dù bại, dù tự ẩn thoái nhưng vị tất ngươi cam tâm chịu buông tha, vậy tại sao giữa hai ta không có thêm một đề xuất nữa, là tiếp tục đối đầu nhau cho đến khi hoặc ta và ngươi có một lời giao phó minh bạch với những gì đã gây ra cho đối phương? Ngươi nghĩ sao?
Tư Không Vũ sững sờ :
- Ý ám chỉ giữa ta và ngươi từng đã có tử thù, chỉ khi đối phương chết mới kết thúc?
Dương Thế Tôn lại lột bỏ diện mạo, để lộ nụ cười lạnh :
- Ta luôn cảm kích những gì ngươi đã hết lòng trao ban và để đáp tạ, kỳ thực ta đâu còn cách nào khác ngoài việc bằng mọi giá phải hoàn lại ngươi cho bằng hết. Hãy nhớ cho rõ, đó chỉ là việc giữa ta và ngươi. Đồng thời chỉ vì muốn đáp tạ đại ân sâu dày của Tư Không Vũ ngươi mà Dương Thế Tôn mới đủ đởm lược tái xuất giang hồ lần này. Nhưng thôi, ta đã nói quá nhiều, thật không muốn để phí thêm thời gian quý báu của ngươi. Bắt đầu đi, nếu ngươi không hối hận vì đã dám xuất đầu lộ diện trước khi ta tìm thấy ngươi.
Bệnh Cái càng nghe càng tỏ vẻ trầm tư lạ, sau cùng thì nôn nao, chợt ra hiệu cho đệ tử Cái bang cứ lặng lẽ giúp lui, mang theo cả sáu nhân vật thây ma cho đến lúc này vẫn nằm yên bất động Đào Cẩm Sơn cũng day dứt không yên, hết nhìn Triển Hoành lại nhìn Tôn Nhân Phụng, nhưng sau đó lại đi đến gần và thì thầm cùng Bệnh Cái bàn tán.
Tôn Nhân Phụng không phát hiện những diễn biến quá lặng lẽ đó. Nàng cứ đau đáu nhìn vào cục diện, nơi sắp xảy ra một trận đấu không tưởng giữa một Dương Thế Tôn ai cũng biết có bản lãnh quán tuyệt nhân trần và với một Tư Không Vũ dù chỉ là thân phận một Chưởng môn như bao Chưởng môn khác nhưng lại ngang nhiên mong được cùng Dương Thế Tôn công bằng quyết đấu, vô tình tự bộc lộ thân thủ ắt hẳn hãy còn nhiều tuyệt kỹ kỳ chiêu lâu nay đã không ai nhận biết.
Triển Hoành tự đến gần nàng :
- Chưởng môn Côn Luân phái quá tự phụ, nếu không muốn nói là tự chuốc họa vào thân. Tôn bảo chủ có nhận thấy như thế chăng?
Tôn Nhân Phụng tuy đáp nhưng mắt không rời khỏi cục diện đã có dấu hiệu sắp xảy ra trận giao phong vô tiền khoáng hậu :
- Giữa họ có những ẩn tình chỉ họ hiểu. Và vì hiểu nên Tư Không Vũ chưởng môn một khi có thái độ được xem là tự phụ này ắt cũng đã tự lượng sức đồng thời tin vào kết cục tất thắng. Ý tiểu nữ muốn nói vị tất đây là hành vi tự chuốc họa vào thân của Tư Không chưởng môn.
Triển Hoành chợt lào thào :
- Đánh rồi. Để xem sự việc có như Tôn bảo chủ suy luận hay không.
Sắc diện Tôn Nhân Phụng vụt tái nhợt vì phát hiện tuy Dương Thế Tôn và Tư Không Vũ cùng lao ập vào nhau như đôi mãnh hổ quyết sinh tử để tranh giành lãnh địa. Nhưng nếu Dương Thế Tôn xuất thủ ngay khi đã lao đến đúng tầm thì Tư Không Vũ không những cố ý chậm xuất thủ mà ở nét mặt còn bộc lộ một khóe cười đầy đắc ý. Nàng bật kêu dù khẽ nhưng đầy thảng thốt :
- Ẩn tình chính là ở điểm này.
Cùng lúc đó loạt kình Nhu Phong thập bát lộ gồm đủ mười tám kích do được Dương Thế Tôn xuất thủ cực nhanh nên bắt đầu liên tiếp phát thành loạt chấn kình vang dội.
“Bung bung bung bung”...
Và giữa loạt chấn kình liên hồi kì trận đó bỗng bất ngờ phát ra một tiếng chấn động âm âm duy nhất, âm sắc hoàn toàn khác với loạt chấn kình Nhu Phong thập bát lộ đang diễn khai.
“Bục”.
Dương Thế Tôn khựng lại, sau đó cứ lùi từng bước, lùi từng bước không thôi, đồng thời ở hai khóe miệng đang mím chặt vẫn để rỉ ra hai dòng huyết nhỏ không thể không nhận thấy.
Tư Không Vũ vẫn bình an vô sự và bật cười ngạo nghễ :
- Ngươi bại rồi, Dương Thế Tôn ngươi bại rồi. Ngươi tư cách gì đó mà xưng là thiên hạ đệ nhất nhân? Ha ha...
Dương Thế Tôn không nói tiếng nào. Và ai cũng biết, hễ mở miệng là Dương Thế Tôn ắt không thể nào tri trì được nữa, buộc phải thổ huyết thôi, vì thế dù muốn nói cũng không dám.
Sau khi đã có thể tự đứng yên, không bị lùi nữa, Dương Thế Tôn chợt xạ mắt nhìn duy nhất hai nhân vật, một là Bệnh Cái và một cuối cùng là Tôn Nhân Phụng.
Chạm ánh mắt nhìn này của Dương Thế Tôn, cả Bệnh Cái lẫn Tôn Nhân Phụng đều rùng bắn khắp người. Chính lúc đó Dương Thế Tôn bất thần tung người lao đi.
“Vút”.
Tư Không Vũ tuy vẫn cười nhưng cũng bất ngờ lao đi, may thay không phải lao đuổi theo Dương Thế Tôn vì đó là hướng hoàn toàn khác.
Bệnh Cái thấy vậy chợt cất giọng bỗng hóa thành khào khào khó nghe :
- Nhất định còn nhiều diễn biến khó lường. Lui mau!
Bệnh Cái lui thì Đào Cẩm Sơn cũng thất thần lủi mất.
Chỉ còn lại Tôn Nhân Phụng. Triển Hoành chợt lên tiếng :
- Tôn bảo chủ...
Giật mình choàng tỉnh, Tôn Nhân Phụng cũng lập tức lao đi :
- Xin lượng thứ, Triển chưởng môn, vì tiểu nữ chợt nhớ còn một việc khẩn cấp nên không thể lưu lại lâu hơn. Cáo biệt!
“Vút”.
Tôn Nhân Phụng đi quá nhanh, quá vội khiến Triển Hoành chỉ còn biết ngơ ngẩn nhìn theo. Nhưng chỉ một thoáng sau, Triển Hoành chợt kinh nghi, vội lao đuổi theo Tôn Nhân Phụng :
- Tôn bảo chủ như muốn chạy theo Dương Thế Tôn? Để làm gì? Dừng lại mau. Huống hồ Tôn bảo chủ còn một Quách nhị thúc vẫn chưa liệu phương giải cứu, Tôn bảo chủ quên rồi sao? Đừng đuổi theo nữa!
Khinh thân pháp của Triển Hoành thật thượng thừa. Dầu vậy càng đuổi theo thì Triển Hoành không còn nhìn thấy bóng dáng Tôn Nhân Phụng đâu nữa. Nhưng Triển Hoành vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo mãi.
Lúc bóng Triển Hoành đã đi thật xa, từ một tàng cây cao Tôn Nhân Phụng vội tụt xuống.
Và như muốn lánh mặt Triển Hoành hơn là đuổi theo Dương Thế Tôn, Tôn Nhân Phụng vụt đổi hướng chạy không lao theo hướng lúc nãy đã thấy Dương Thế Tôn chạy nữa. Nàng chạy hẳn về phía tả đồng thời chạy thật nhanh.
Được một đỗi ước chừng năm dặm, Tôn Nhân Phụng từ từ chậm lại.
Và nguyên do là từ phía trước bỗng vang trở lại tai nàng một thanh âm mệnh lệnh :
- Hắn đã đổi hướng chạy sang phía này. Dựa theo dấu huyết tích không thể ai khác ngoài hắn thổ ra ắt hẳn đã bị nội thương nghiêm trọng, quyết không đủ lực chạy xa hơn. Hãy lùng sục khắp nơi cho kĩ. Phen này không thể để hắn thoát. Tìm đi.
Tôn Nhân Phụng hết dám vọng động, đành chầm chậm tiến đi tiếp tục.
Không bao lâu nàng phát hiện có bóng người lảng vảng sắp đi về phía nàng.
Vội vàng bế khí nằm phục người sát xuống, nấp sau một lùm cây rậm.
Bóng người đó dù chỉ là lướt qua chỗ nàng đang nấp nhưng tử khí lưu lại bỗng làm nàng bồn chồn nôn nao khó tả.
Nàng bàng hoàng, lẻn liếc nhìn theo bóng người đó mãi không thôi.
Và bất chợt có tiếng nói phát thật khẽ bên cạnh nàng :
- Gã vừa rồi chính là một trong những Thập Nhân Can, mười người mất bảy còn ba. Tôn bảo chủ sao vẫn mạo hiểm lưu lại, thay vì nên nhân lúc này bỏ đi cho thật nhanh thì hơn?
Tôn Nhân Phụng đã xuýt nhảy nhổm nhưng vì kịp nhận ra thanh âm đó là quen nên chỉ hoảng hồn nhìn lại :
- Triển chưởng môn vẫn theo kịp tiểu nữ?
Triển Hoành gượng cười :
- Tôn bảo chủ đã đổi hướng? Triển mỗ vì quá lo, sau khi phát hiện có lẽ đã chạy nhầm đành quay lại và chọn bừa hướng này. Cũng may vừa kịp thấy Tôn bảo chủ phục người nấp ở đây, Triển mỗ thật đáng trách vì vừa khiến Tôn bảo chủ một phen hoảng sợ.
Nàng cũng gượng cười :
- Tiểu nữ cũng có lỗi vì cố tình không để Triển chưởng môn theo chân.
Nhưng dầu sao, vì rốt cuộc Triển chưởng môn cũng đến, vậy nói đi, Triển chưởng môn có nhận định gì về cục diện này?
Triển Hoành từ chỗ ẩn mình bên cạnh Tôn Nhân Phụng cũng đưa mắt nhìn ra ngoài :
- Trước mắt là một thảo nguyên với phạm vi khá rộng, trống trải nữa. Chỉ ở đầu bên kia mới xuất hiện một khu rừng tiếp giáp mãi phía xa là một dãy núi.
Tống Thanh Đạt đã xuất hiện ở đây với nhiều thủ hạ Cửu U viện tháp tùng. Có phải Tôn bảo chủ hồ nghi, hoặc ở trong khu rừng hoặc ở tận dãy núi chính là nơi lão Tống đang sinh cầm lệnh nhị thúc Quách Nguyên Bồng?
Tôn Nhân Phụng gật đầu có phần chậm, ắt là do còn đang đắn đo :
- Tiểu nữ cũng đoán như thế cho dù không hoàn toàn tin hẳn. Chỉ vì gặp lão Tống ở đây là quá ngẫu nhiên nên mọi bất ngờ đều có thể xảy ra. Và một trong những bất ngờ đó là Lão Tống đang có ý tìm người, không phải chỉ hiện diện chỉ để giữ người, giữ Quách nhị thúc của tiểu nữ như Triển chưởng môn vừa suy đoán.
Triển Hoành ngạc nhiên :
- Không lẽ là tìm kiếm lại Quách lệnh thúc nhờ may mắn đã tự thoát đi?
Tôn Nhân Phụng lắc đầu :
- Nhị thúc bản lãnh kém, chuyện tự thoát đi là điều khó có. Và dù có vị tất thân thủ như nhị thúc đủ khiến lão Tống lao sư động chúng và huy động nhiều nhân mã truy tìm như thế này. Huống hồ chỉ mới đây tiểu nữ vô tình nghe lão bảo kẻ lão đang ra lệnh tìm đã bị nội thương nghiêm trọng, đã đổi hướng chạy về phía này và đã lưu lại nhiều dấu tích do bị thổ huyết. Lão tìm ai nếu không phải là Dương Thế Tôn với lực lượng truy tìm còn có cả ba nhân vật còn sót lại của Thập Nhân Can do Cổ Linh liên minh tam viện đào luyện?
Triển Hoành vỡ lẽ :
- Theo mọi lập luận vừa nghe, quả nhiên Triển mỗ đành tin Cửu U vì muốn báo thù cho Cổ Linh bảo nên đang sục tìm Dương Thế Tôn. Sự việc cho thấy đúng là nghiêm trọng, vậy Tôn bảo chủ có ý gì để cứ lưu lại thay vì lẽ ra phải lẻn bỏ đi?
Lần này thì Tôn Nhân Phụng lại tỏ ra chậm đáp lời. Bằng chứng là nàng mấp máy đôi môi một lúc mới có thể phát ra câu đáp :
- Lẻn bỏ đi đúng là điều nên làm. Tuy nhiên, vì Triển chưởng môn vừa gợi ra một nhận định, cũng có thể Quách nhị thúc đang bị lão Tống giam giữ gần đây, nên ý tiểu nữ là...
Chợt nàng im miệng.
Triển Hoành cũng phục người nằm xuống sát hơn. Vừa lúc đó có tiếng Tống Thanh Đạt ra nôn nóng ra lệnh :
- Phân làm hai. Chia nhau tìm bắt đầu từ hai bên bìa rừng. Thật không tin Dương Thế Tôn có tài độn thổ, đang chao đảo chạy giữa thảo nguyên lại đột nhiên biến mất. Tìm đi, nếu không phát hiện thấy gì khả nghi thì cứ phóng hỏa thiêu hủy cả khu rừng lẫn vùng thảo nguyên này. Hừ!
Triển Hoành thì thào :
- Quả nhiên nhân vật bị truy tìm là Dương Thế Tôn. Vậy ý Tôn bảo chủ là muốn nhân cơ hội này tìm tung tích khắp khu rừng, kể cả dãy núi kề đó?
Tôn Nhân Phụng chợt thì thào đề xuất :
- Điều đó tuy mạo hiểm nhưng tiểu nữ không thể không mạo hiểm. Hiềm nỗi là cần vượt qua cả một vùng thảo nguyên trống trải mới có thể đột nhập khu rừng.
Chẳng hay Triển chưởng môn có thể giúp tiểu nữ hiến một kế nào đó?
Triển Hoành quả thông tuệ :
- Chỉ có mỗi một cách là dương đông kích tây. Tôn bảo chủ nhất quyết phải mạo hiểm sao?
Tôn Nhân Phụng đặt một tay mềm mại lên cánh tay gân guốc của Triển Hoành :
- Tuy không phải là gia thân nhưng vì nhị thúc, tiểu nữ quyết không ngại hi sinh tính mạng. Mong được Triển chưởng môn thành toàn, giúp tiểu nữ toại ý.
Triển Hoành thừ người mất một lúc khá lâu, sau mới thở dài bảo :
- Tôn bảo chủ định xuất phát từ chỗ này?
Nàng lắc đầu vẫn để nguyên cánh tay ở vị trí vừa khiến cho Triển Hoành thừ người :
- Xuất phát từ chỗ này dù chạy băng vào khu rừng là khá gần nhưng như vậy thì quá lộ liễu. Nếu được, xin Triển chưởng môn cứ phục ở đây, sau đó tùy nghi gây kinh động, dẫn dụ địch dồn đuổi về phía này, nhân đó tiểu nữ sẽ men theo phía tả, lợi dụng nhiều chỗ tương đối khuất lấp để thuận tiện đột nhập khu rừng hơn. Thấy sao?
Triển Hoành nhìn về phía bên tả theo lời Tôn Nhân Phụng vừa nêu ý :
- Triển mỗ phải chờ bao lâu mới bắt đầu gây nào loạn? Nửa khắc có đủ chăng?
Tôn Nhân Phụng nhẩm tính :
- Tiểu nữ còn phải lẻn đi một đỗi xa mới có thể xuất phát. Nếu được một khắc thì tốt nhất.
Không chờ Triển Hoành đáp lời, Tôn Nhân Phụng đột ngột dịch chuyển bàn tay xuống đến tận ngón tay từng bị Triển Hoành tự phế bỏ. Nàng hỏi một cách quan tâm :
- Triển chưởng môn vẫn còn đau?
Triển Hoành cứ thở ra nhè nhẹ :
- Được Tôn bảo chủ quan tâm hỏi đến, Triển mỗ phần nào cũng không cảm thấy đau. Được rồi, Tôn bảo chủ cứ đi đi, đúng một khắc nữa, Triển mỗ tự có cách dẫn dụ địch nhân chạy dồn cả về phía này.
Tôn Nhân Phụng chớp nhẹ đôi mắt phụng :
- Sẽ rất nguy hiểm, mong Triển chưởng môn cố tự bảo trọng. Vì nếu có bề gì, tiểu nữ sẽ... Tạm biệt. Hi vọng chúng ta còn nhiều dịp gặp lại.
Nàng len lén bỏ đi và thừa biết Triển Hoành thế nào cũng bồi hồi nhìn theo.
Nhưng do việc giải thoát cho Quách nhị thúc là trọng, nàng dồn mọi chú tâm vào việc di chuyển sao cho không bị thủ hạ Cửu U viện phát hiện. Vì thế nàng luôn men theo từng chỗ thật khuất, lúc đi lúc dừng, lúc biến mất lúc xuất hiện, sau cùng là biến mất hẳn.
Triển Hoành nhìn mãi theo và quyết giữ lời hứa, phải chờ đủ một khắc.
Trong khi đó, kì thực đi chưa được quãng thời gian chưa được một phần tư khắc, Tôn Nhân Phụng đã dừng lại nên đối với bất kì ai quan tâm đều nghĩ là nàng tạm biến mất để sau đó di chuyển tiếp cho đủ số thời gian một khắc.
Nàng dừng lại vì đã phát hiện người cần tìm. Sau một thoáng lặng người để ngắm nhìn nhân vật đó, nàng chợt tỏ ra nhanh nhẹn khác thường, bằng cách bắt đầu thu nhặt các cành cây có khô có tươi, nào là những hòn đá bị bao nhiêu người qua lại dù có nhìn thấy cũng mặc tình bỏ lăn lóc. Sau đó nàng cắm ở chỗ này một cành cây, đặt ở chỗ kia một hòn đã cho đến kì trận thực hiện thật xong thật hoàn mĩ.
Chỉ khi đó nàng mới tiến đến thật gần nhân vật nọ.
Thời gian ước hẹn với Triển Hoành vì chưa đủ một khắc nên Tôn Nhân Phụng chỉ dám khe khẽ gọi nhân vật nọ :
- Dương các hạ! Dương Cần!
Nhân vật được nàng gọi dù đang lừ đừ ngồi theo tư thế tọa công, nửa mê nửa tỉnh, vẫn kịp thời mở bừng hai mắt để lộ nỗi thất kinh nhưng liền sau đó thở hắt một hơi dài nhẹ nhõm :
- Ừ...
Chỉ vỏn vẹn một tiếng như thế là nhân vật che kín diện mạo nọ liền từ từ gục xuống, nghẹo ngang khiến Tôn Nhân Phụng dù muốn đưa tay ra đỡ cũng không kịp.
Nàng chồm đến tuy chậm nhưng may mắn lại kịp nghe nhân vật nọ nói nửa tỉnh nửa mê :
- Chúng có sẵn mưu đồ, quyết tận diệt Dương Thế Tôn ta. Phiền Tôn bảo chủ giúp ta... giúp ta lập hoàn chỉnh trận đồ phản cửu cung... hãy giúp... ta... đa... tạ...
Không chần chừ gì nữa, nàng vươn tay lột phăng mảnh khăn che diện mạo của nhân vật nọ.
Vẫn là một khuôn mặt nứt nẻ lở loét.
Nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn. Tuy vậy, từ hai khóe mắt nàng cứ trào ra hai dòng lệ thương tâm.
Một khắc đã điểm.
Xung quanh nàng chợt vang lên nhiều huyên náo, càng lúc càng lớn. Nhưng thật lạ những tiếng huyên náo cứ tản xa dần.
Tiếng huyên náo làm nàng chợt tỉnh cơn mộng mị. Nàng đứng lên, tự đi loanh quanh, miệng cắn ngón tay ra chiều ngẫm nghĩ.
Tiếp đó, với thái độ dứt khoát, Tôn Nhân Phụng khẩn trương sắp đặt lại thế trận, chính là bằng những cành cây nàng đã cắm đã dịch dời.
Khi hoàn thành, nàng quay lại với Dương Thế Tôn, dựng cho ngồi dậy theo thế đối diện với nàng, từ đó nàng sắp đặt sao cho bốn bàn tay của song phương áp vào nhau. Nàng truyền lực cho Dương Thế Tôn.
Được truyền lực, Dương Thế Tôn từ từ hé mở dần đôi mắt đang lờ đờ.
Và khi nhận ra nàng, Dương Thế Tôn toan thu tay về chợt nghe nàng quát :
- Nếu cần, mau thổ huyết ra, đừng miễn cưỡng nữa. Thổ huyết mau!
Dương Thế Tôn lập tức quay ngoặt đầu sang một bên.
“Ọe”.
Nhưng dù nhanh một vài ngụm huyết phun bắn vào y phục nàng.
Áy náy, Dương Thế Tôn quay lại nhìn Tôn Nhân Phụng và lào thào :
- Ta đã làm bẩn y phục của tiểu liễu đầu ngươi.
Nàng vụt trái tay thật mạnh.
“Chát”.
Khuôn mặt nứt nẻ và lở loét của Dương Thế Tôn lập tức bật máu. Dù thế Tôn Nhân Phụng vẫn nghiến răng để bật ra tiếng rít phẫn uất :
- Ngươi bất quá niên kỷ chỉ bằng ta. Tư cách gì mà ngươi gọi ta là tiểu liễu đầu?
Dương Thế Tôn bàng hoàng dù đang kiệt lực vẫn cười lạt :
- Ngươi đánh ta? Đánh hay đấy. Có phải đấy là cách đáp tạ ta đã thay phụ thân ngươi, đưa ngươi vào bí động để dùng sở học đắc thủ đánh vào mặt ta?
Nàng vụt trái tay một lần nữa :
- Ngươi là Dương Cần. Ta đánh ngươi vì ngươi dám ngạo mạn, tự xem là trưởng bối của ta.
“Chát”.
Dương Thế Tôn trợn mắt :
- Nói nhảm. Ta là Dương Thế Tôn, là Dương Thế Tôn nhớ chưa?
Nàng toan vụt trái tay lần thứ ba nhưng lần này, tay nàng chợt thõng xuống, sau đó đưa lên mặt tự che giấu vài giọt lệ trực rơi :
- Diện mạo ngươi... diện mạo ngươi vì sao ra nông nỗi này? Ta biết Dương Cần ngươi có diện mạo anh tuấn, có phải chỉ vì cứu mạng Đào Cẩm Sơn Chưởng môn, chính hỏa dược phát nổ đã gây tổn thương cho ngươi như thế này, giống như lần ngươi đã cùng ta thoát chết vì Cổ Linh bảo hai năm trước? Có phải như thế chăng, Dương Cần?
Nhìn nàng khóc, Dương Thế Tôn không chút thương tâm, trái lại còn ung dung đảo mắt nhìn quanh và gật gù :
- Không phải phản Cửu Cung mà là trận Ngũ Hành Sinh Khắc? Thảo nào ta không còn nghe bất kỳ tiếng động nào từ bên ngoài vọng vào. Điều này dù có lợi cho ngươi tha hồ lớn tiếng nhưng vì không thể biết trước diễn biến phát sinh nên vô cùng bất lợi. Đổi lại đi. Hoặc ngươi muốn đi đâu tùy ý, nhưng trước đó phải đổi gián trận thành trực trận cho ta. Hãy mau đổi đi.
Nàng gạt lệ :
- Ngươi khăng khăng không thừa nhận ngươi là Dương Cần?
Dương Thế Tôn vụt nghiêng người thổ huyết một lần nữa :
- Ta là Dương Thế Tôn, ọe... ngươi đừng miễn cưỡng ta nhận một điều không hề có. Đi đi. Mau đi đi.
Tôn Nhân Phụng đứng bật lên.
Nhưng sau một lúc đi quanh quẩn, nàng vẫn quay lại :
- Rồi đó, ngươi muốn đổi, ta đã đổi.
Dương Thế Tôn lại đảo mắt nhìn quanh :
- Chúng đã bỏ đi? Sao vậy? Còn ngươi, sao chưa bỏ đi? Quanh quẩn bên ta làm gì?
Tôn Nhân Phụng bỗng tái mặt.
Vừa lúc đó ở xa xa có tiếng người vọng vào dù mơ hồ nhưng vẫn nghe khá rõ :
- Không phát hiện bất kì ai ư? Lạ thật. Phóng hỏa đi. Đấy là ả tự tìm chết đâu thể trách ta độc ác. Mau cho lệnh phóng hỏa.
Nàng rùng mình, nhìn tận mặt Dương Thế Tôn :
- Thanh âm giọng nói của Triển Hoành?
Dương Thế Tôn cười lạt :
- Thế thì sao? Lấy làm lạ vì ý muốn hỏa thiêu cả ngươi lẫn ta ư? Phàm vẫn thế, lòng đố kỵ khiến bất luận ai cũng dám thực hiện những điều mà lẽ ra không bao giờ dám thực hiện. Ngươi nên tự lo thân ngươi. Chạy đi trước khi lửa lan tới, dù là trận đồ cũng bị thiêu. Ta cũng chạy thôi. Vì ta vẫn chưa muốn chết trước khi có những phó giao thật minh bạch với kẻ giả nhân giả nghĩa Tư Không Vũ.
Toan đứng lên. Dương Thế Tôn vì kiệt lực nên khuỵu trở lại.
Tôn Nhân Phụng hậm hực đưa tay đỡ Dương Thế Tôn đứng lên :
- Ta chưa thấy ai cố chấp và nhất là quá ngạo mạn như Dương Cần ngươi.
Được rồi chạy thì chạy, nhưng hãy cho phép tiểu nữ đưa tiền bối cùng chạy, được chứ? Gọi ngươi là tiền bối thì không xua đuổi ta nữa chứ? Hừ!
Nhưng vừa toan kéo Dương Thế Tôn chạy, Tôn Nhân Phụng vụt tái mặt dừng lại và cứ nhìn chằm chằm vào tay Dương Thế Tôn vừa được nàng nắm vào định đưa đi :
- Tay ngươi cũng bị hỏa dược làm cho cháy phỏng? Sao lại thế nếu quả thật ngươi có tấm thân đao thương bất nhập? Hay ngươi không là Dương Cần? Vì Dương Cần quyết không thể nào để toàn thân bị phỏng lửa?
Dương Thế Tôn chực lảo đảo :
- Thế ai bảo ta là Dương Cần? Dương Cần của ngươi ắt chết rồi. Vì thương tâm nên ngươi mới ngộ nhận hoặc cố tình nhận càn như thế ư? Dương Cần chết rồi... chỉ còn lại... còn lại... Dương Thế Tôn thôi... hự!
Dương Thế Tôn hôn mê.
Nhưng điều đó không làm Tôn Nhân Phụng hoảng, trái lại nàng càng thêm quyết đoán, lập tức tiến hành việc mà nàng cho là cần phải tiến hành.