Sáng sớm, tia sáng từ trong khe hở rèm cửa sổ lọt vào.
Hai người gần như là đồng thời tỉnh lại.
"Lam Kiều tỷ tỷ chào buổi sáng, ngủ có ngon không?" Nam Cung Vũ hơi híp hai mắt, còn buồn ngủ.
Lam Kiều nhẹ nhàng hôn con mắt của đại tiểu thư. Có cô bồi tiếp, làm sao có khả năng không ngủ ngon.
Nam Cung Vũ rời giường rửa mặt, Lam Kiều cũng đồng thời dậy theo.
Hai người cùng đánh răng, cùng rửa mặt, cùng dùng cơm, đồng bộ nhất trí tự có một phen ăn ý, mặc dù không nói lời nào, cũng tự có một phen ấm áp.
Chỉ đáng tiếc, khi Lam Kiều chuẩn bị cùng đại tiểu thư cùng ra cửa, lại bị Nam Cung Vũ đẩy về trong phòng.
"Tôi đã gần như khỏi hẳn rồi."
"Chị nói không tính, phải bác sĩ Bạch nói mới được."
Lam Kiều có chút buồn bực, cô nhiều lần đắc tội Bạch Dịch An, bây giờ chính mình muốn cầu cạnh nàng, lần này có thể phiền toái rồi.
"Kiều tỷ tỷ, phải nghe lời, ngoan ngoãn chờ ta trong nhà buổi tối trở về."
Lam Kiều bật cười, ngữ khí của đại tiểu thư, giống như là đang dỗ chó con muốn theo chủ nhân ra ngoài đi bộ vậy.
"Nghe lời có phải là có thưởng?" Lam Kiều bất đắc dĩ, không cách nào theo đại tiểu thư ra ngoài, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác.
Nam Cung Vũ mặt mày uốn cong, phần thưởng một nụ hôn buổi sáng, Lam Kiều lập tức ôm đại tiểu thư hôn lại một cái, mới hài lòng thả đại tiêu thư ra ngoài rời khỏi.
Bạch Dịch An còn đang vì chuyện ngày hôm qua canh cánh trong lòng, không hề nghĩ, hôm nay tới khi kiểm tra thương thế Lam Kiều, thái độ Lam Kiều đối với nàng bắt đầu có biến hóa nhỏ bé.
Người luôn luôn lãnh khốc đến cùng, đột nhiên trở nên khách khí lên, không hề tránh xa người ngàn dặm như vậy. Bạch Dịch An ngược lại có chút không quen, trong lòng có mấy phần mừng rỡ, cũng không biết có phải tỏ tình ngày hôm qua có tác dụng không.
Chỉ là đối với tiếp xúc thân thể Lam Kiều vẫn vô cùng bài xích, nhưng mà Bạch Dịch An ngược lại cũng rất có thể hiểu được, đại đa số sát thủ đều sẽ bài xích người khác tới gần.
Bạch Dịch An đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, thấy được hi vọng mơ hồ, theo từng ngày từng ngày gặp mặt tiếp xúc càng ngày càng quen thuộc lẫn nhau, một ngày nào đó nàng nhất định có thể đánh vỡ lòng phòng bị của Lam Kiều.
"Mấy ngày trước thái độ ta không tốt, xin lỗi với ngươi."
Bạch Dịch An giật mình, nhanh chóng sờ sờ cái trán của Lam Kiều, sẽ không phải là vết thương nhiễm trùng, sốt nói mê sảng chứ?
Thân thể Lam Kiều theo bản năng muốn tránh ra, cuối cùng lại vẫn là nhịn được.
Không sốt a..
Xảy ra chuyện gì a?
"Không có gì, ngươi bị thương tâm tình buồn bực, ta có thể hiểu được." Bạch Dịch An là người thoải mái không thù dai, trong nháy mắt tha thứ Lam Kiều, hoàn toàn không nhớ rõ người mấy ngày trước đây âm thầm chửi bới Lam Kiều là ai.
"Lam Kiều, ngươi có nghĩ tới, từ chức hay không?" Trước khi gặp phải Lam Kiều, Bạch Dịch An chưa hề nghĩ tới từ chức, nơi này thu nhập gấp mười lần của ba vị trí đầu bệnh viện, còn có thể nắm giữ quyền lực người khác nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Cho dù nguy hiểm hơi lớn một chút, cũng có vô số người chen chút muốn vào.
Chỉ là yêu cầu của Nam Cung gia đối với bác sĩ tư nhân rất cao, đối với thân phận thẩm tra cũng rất nghiêm ngặt, có thể nói có được là tầng tầng sàng giần để chọn, trong ngàn chọn một, có thể làm được vị trí này của Bạch Dịch An, đã ít lại càng ít, cực kỳ không dễ. Năng lực Nghiệp vụ của Bạch Dịch An cực mạnh, đối với Nam Cung gia cũng vẫn cực kỳ trung thành, giữ kín miệng, làm người xử sự ổn thỏa, cho nên mới có thể từng bước một bò đến vị trí bây giờ này.
Chỉ là bây giờ, Bạch Dịch An đột nhiên nhô ra một cái ý niệm như vậy, từ chức, mang Lam Kiều rời khỏi, sống cuộc sống an toàn bình thường. Tiền thiếu một chút không đáng kể, quyền thế địa vị đều là mây khói phù vân, công tác của Lam Kiều thật sự là quá nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ từ quỷ môn quan đi dạo một vòng.
Nàng muốn mang Lam Kiều rời khỏi, bác sĩ của ba vị trí đầu bệnh viện thu nhập cũng không thấp, sống cuộc sống gia đình tạm ổn vậy là đủ rồi, Lam Kiều có thể làm một ít chuyện cô thích, cho dù cái gì cũng không muốn làm, mình cũng có thể nuôi cô.
Bạch Dịch An từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng chân chính động tâm, gặp được rồi, liền không muốn buông tay.
Từ chức, chuyện này đối với Lam Kiều mà nói là từ cực kỳ xa lạ, cô xưa nay không từng cân nhắc rời khỏi. Cô cảm giác ý nghĩa mình sống sót, chính là thủ hộ ở bên người đại tiểu thư, từ thời khắc chính mình sinh ra, liền đã định sứ mệnh một đời bảo vệ người kia, sứ mệnh này, đối với cô mà nói, là cao thượng mà quang vinh.
"Không nghĩ tới." Lam Kiều chưa từng nghĩ tới rời khỏi Nam Cung gia, càng không nghĩ tới rời khỏi đại tiểu thư.
"Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta rời khỏi nơi này, ta có thể nuôi ngươi." Bạch Dịch An cuối cùng thổ lộ tiếng lòng của chính mình, lòng sự nghiệp nàng luôn luôn cực cường, không nghĩ tới có một ngày cũng sẽ đồng ý trở về bình thường, thích ứng mọi hoàn cảnh.
"Ta sẽ không đi, nơi này là nhà của ta." Lam Kiều mười ba tuổi được đại tiểu thư mang về Nam Cung gia, cuộc đời của cô bắt đầu phát sinh biến hóa nghiêng trời. Nếu như nói cuộc đời của cô chia làm hai bộ phân, bộ phận trước đó là cuộc sống cô nhi ăn đói mặc rách, bị chó hoang đuổi theo bị người lớn đánh, phần sau thì là mười lăm năm cùng đại tiểu thư gặp gỡ hiểu nhau. Đại tiểu thư là người nhà của cô, là người yêu, nơi có đại tiểu thư là nhà của cô.
Bạch Dịch An không hiểu Lam Kiều vì sao lại đối với nơi này có cảm tình sâu nặng như thế, tốc độ nói vội vàng nói, "Nơi này không phải nhà của ngươi, ngươi chỉ là công cụ giết người của Nam Cung gia, lưỡi dao sắc trong tay đại tiểu thư, bọn họ chỉ là đang lợi dụng ngươi bán mạng cho họ? Ngươi vẫn chưa rõ sao?"
"Ngươi không hiểu." Lam Kiều lại khôi phục lạnh lùng xa cách thường ngày, thậm chí còn mơ hồ có mấy phần tức giận. Đại tiểu thư đối với cô mới không phải lợi dụng, lùi 10 ngàn bước mà nói, coi như là lợi dụng, cô cũng cam tâm tình nguyện, không oán không hối.
Nói nhiều tất lỡ lời, Bạch Dịch An có chút hối hận, thật vất vả thái độ Lam Kiều đối với chính mình có điều chuyển biến tốt, bầu không khí thật vất vả hòa hoãn lại bị chính mình làm cứng.
Bạch Dịch An yên lặng nghĩ, Lam Kiều hiện tại không muốn đi, nhưng mình có thể chờ, chờ qua mấy năm nữa, Lam Kiều không thể đảm nhiệm được công tác cận vệ nữa, đối với đại tiểu thư mà nói không có giá trị lợi dụng, đến thời điểm đó chính mình lại dẫn cô cùng rời đi.
Sau này, chỉ cần có mình ở, mặc kệ vết thương nặng nữa, mình cũng có thể đem cô từ quỷ môn quan kéo trở về. Chỉ hy vọng cô chớ ngu ngốc liều mạng quá mức mới tốt.
"Cần xin ngươi một chuyện." Làm nền nhiều như vậy, cuối cùng phải vào vấn đề chính rồi.
"Chuyện gì?" Bạch Dịch An hơi kinh ngạc, Lam Kiều vậy mà cũng có thời điểm cầu xin chính mình.
"Ngày đại tiểu thư đính hôn, ta muốn cùng đi theo. Ngươi đến thời điểm đó nói với đại tiểu thư, thân thể của ta không thành vấn đề." Đây mới là mục đích chân chính hôm nay Lam Kiều làm nền thời gian dài như vậy, bởi vì lúc trước đắc tội Bạch Dịch An, cho nên mới không thể không nhiều thêm mấy lời tốt, còn chuyên môn xin lỗi.
"Vết thương của ngươi rõ ràng còn chưa khỏe." Thời điểm Bạch Dịch An hôm nay đổi băng gạc còn có chút thấm máu.
"Không phải còn có thời gian cuối tuần sao? Đến thời điểm đó khẳng định tốt rồi." Lam Kiều cũng không phải lần đầu tiên trúng đạn, trước đây nhân thủ căng thẳng, điều kiện không cho phép, Lam Kiều sau khi bị thương tiếp tục chấp hành nhiệm vụ cũng là chuyện thường xảy ra, ở bên trong mưa bom bão đạn sờ soạng lần mò qua, căn bản không có đem chút vết thương nhỏ ấy để ở trong lòng. Lại càng không cho phép chính mình an toàn trốn ở trong nhà, bỏ lại đại tiểu thư một mình đối mặt đả kích ngấm ngầm hay công khai phía ngoài kia.
Lấy góc độ của Bạch Dịch An, vết thương do súng đạn gây ra ít nhất phải nằm trên giường an dưỡng hai tháng.
"Bên người đại tiểu thư không phải còn có nhiều vệ sĩ như vậy sao? Lại không thiếu một mình ngươi!" Bạch Dịch An lơ đãng đề cao âm lượng.
"Ngươi không hiểu." Trước đó cùng cô một nhóm vệ sĩ tiến vào, ở một năm trước, chết có chết, chạy đã chạy, phản bội có phản bội, bây giờ bên cạnh đại tiểu thư nhóm người này đều là người mới, quá non rồi.
"Ta chính là không hiểu! Địa cầu xa ngươi rồi thì không quay sao? Ngươi tận tâm tận lực mưu đồ gì? Đại tiểu thư rửa não ngươi rồi sao?" Bạch Dịch An cuối cùng nghĩ thông suốt, lòng lòng vòng vòng nửa ngày, Lam Kiều chính là có cầu xin cho nàng, cho nên mới đối với nàng thái độ chẳng phải lạnh nhạt, hại nàng cao hứng hụt một hồi.
Bạch Dịch An tức giận đến gần chết, cũng không đợi Lam Kiều trả lời, quay người rời đi.
Buổi tối, Nam Cung Vũ rất sớm hết bận công tác, về nhà theo Lam Kiều cùng dùng bữa tối.
Lam Kiều vốn cho rằng đại tiểu thư lại muốn tăng ca đến rất muộn, cũng không có khẩu vị gì, chuẩn bị tùy tiện pha túi mì ăn liền thì ăn rồi, ai biết hôm nay đại tiểu thư lại về nhà trước thời gian.
Lúc Nam Cung Vũ về nhà, thấy được Lam Kiều đang nấu mì, cau mày nói, "Chị chảy nhiều máu như vậy, phải bổ sung dinh dưỡng, làm sao có thể ăn những thứ đồ này? Tôi không phải dặn dò Bạch Dịch An chuẩn bị bữa tối cho chị rồi sao?"
Bạch Dịch An có bằng bác sĩ dinh dưỡng, trù nghệ rất tốt, Nam Cung Vũ trong quá khứ bị bệnh, một ngày ba bữa đều là Bạch Dịch An phụ trách, Bạch Dịch An chuẩn bị món ăn dinh dưỡng, có trợ giúp khôi phục vết thương, còn sắc hương vị đầy đủ.
Bạch Dịch An tức giận đến không nhẹ, sớm đem việc này quên rồi, về đến nhà mới đột nhiên nhớ tới việc này, đúng chỗ trút giận lên người cô, hoàn toàn không muốn chuẩn bị món ăn dinh dưỡng cái gì cho Lam Kiều, vết thương không tốt là tốt nhất, miễn cho lại tâm tâm niệm niệm đi làm cái khiên chặn súng chặn đao.
Lam Kiều không nói lời nào, Nam Cung Vũ lập tức đoán được, "Chị lại đắc tội người ta rồi?"
Lam Kiều gật gật đầu, một bộ vẻ mặt ngoan ngoãn nhận sai. Đại tiểu thư hôm qua mới nói với cô, phải cùng Bạch Dịch An giữ gìn mối quan hệ. Haizz..
"Bỏ đi, để tôi làm cơm đi." Trong nhà có đầu bếp chuyên môn, chỉ là mấy ngày nay về nhà đều rất muộn, Nam Cung Vũ đã dặn dò bọn họ không cần chuẩn bị bữa tối của mình, hôm nay đúng lúc khá là thuận lợi về nhà rất sớm, cũng lười phiền toái người khác nữa.
"Đại tiểu thư, cô từng làm cơm sao?" Lam Kiều cho dù rất chờ mong, nhưng cũng biểu thị hoài nghi.
Nam Cung Vũ trên căn bản không làm sao xuống bếp, chỉ có thể rất đơn giản một hai món ăn, một dĩa cà chua xào trứng gà, một đĩa rau trộn dưa chuột, Nam Cung Vũ lật xem một lượt nguyên liệu nấu ăn rất nhiều trong tủ lạnh, cái khác tựa hồ cũng không quá biết làm.
Nam Cung Vũ đem cà chua xào trứng gà trộn vào bên trong mì ăn liền, đầy mặt xin lỗi nói, "Kiều tỷ tỷ, chị vẫn là chỉ có ăn mì rồi."
Lam Kiều đã tương đương hài lòng, đại tiểu thư tự tay xuống bếp, mười năm khó gặp, đãi ngộ này ngay cả giáo mẫu cũng không từng hưởng thụ, cho dù nhìn lên hơi xấu một chút.
Nam Cung Vũ cũng cảm thấy món ăn đơn điệu một chút, do dự nói, "Nếu không chị ở đây hướng dẫn ở một bên, tôi lại đi làm chút gì đi." Cảm giác Lam Kiều cũng không ăn đủ, thật đáng thương, người bị thương cả cơm đều ăn không đủ no.
"Không cần, trở về." Lam Kiều đem người chuẩn bị tiến vào nhà bếp, một lần nữa kéo trở lại trong lòng, có chút buồn khổ nói, "Bả vai tôi đau đến không nhấc lên nổi rồi." Viên đạn chính là bắn vào vị trí vai phải gần sau lưng.
Nam Cung Vũ nhìn Lam Kiều liên tục nhìn chằm chằm vào chính mình, tỉnh ngộ lại ý dưới lời nói của Lam Kiều tỷ tỷ, để cho mình đút cô.
Lam Kiều bắt đầu cuộc sống hạnh phúc áo đến thì đưa tay, cơm đến há mồm, không khỏi cảm thấy lần bị thương này thật sự là quá đáng giá, mỗi ngày đại tiểu thư đều sẽ tự tay mặc quần áo cởi quần áo cho cô, cô vừa vặn nhân cơ hội trộm hương, đại tiểu thư sợ đụng tới vết thương của cô, cũng không dám đẩy cô ra, chỉ có thể mặc cho cô hôn đủ.
Bạch Dịch An bên kia, Lam Kiều cũng mỗi ngày nhõng nhẽo đòi hỏi, kiên trì muốn Bạch Dịch An ở trước mặt đại tiểu thư bảo đảm, thương thế của chính mình đã không có gì đáng ngại rồi.
Bạch Dịch An thích mềm không thích cứng, ở dưới thỉnh cầu năm lần bảy lượt của Lam Kiều, cho dù không tình nguyện, lại vẫn là thỏa hiệp. Nàng không cưỡng được Lam Kiều, chỉ đành theo cô.
Cho dù Bạch Dịch An ở trước mặt nàng gọi Lam Kiều thương thế đã tốt, nhưng Nam Cung Vũ vẫn có mấy phần lo lắng, không quá muốn Lam Kiều theo điển lễ đính hôn của ngày mai.
"Đại tiểu thư, tôi muốn nhìn dáng vẻ cô mặc áo cưới."
Nói đến đây, Nam Cung Vũ cũng rất là không nói gì. Rõ ràng là đính hôn, cũng không phải chính thức kết hôn, ngày mai khăng khăng muốn để nàng mặc áo cưới. Nam Cung Vũ rất là hoài nghi, mẫu thân có phải là muốn thẳng thắn đính hôn kết hôn cùng làm rồi, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng
"Ngày mai tôi có thể mặc âu phục lần trước ngươi mua cho tôi."
Nam Cung Vũ rất hoài nghi, chính mình đúng là phải đính hôn cùng Hà Dật Nhiên sao? Làm sao nghe ý tứ của Lam Kiều tỷ tỷ, ngày mai chính mình giống như là muốn đính hôn cùng với cô như thế..
Đêm trước đính hôn, Nam Cung Vũ bí mật triệu kiến Tiếu Văn và Tần Phong.
"Có một nhiệm vụ bí mật cần các ngươi liên thủ đi làm."
"Xin mời đại tiểu thư dặn dò." Hai người quỳ một chân trên đất, trăm miệng một lời nói..
"Lão đại Lăng Vân bang Vân Thành Lăng Chí, dẫn về, ta muốn người sống."
Vừa nhắc tới người sống, hai người liền nhớ tới chuyện lần trước, một người thất thủ đem người giết chết, một người không chú ý để cho kẻ địch cắn lưỡi tự sát. Hai người ở trong lòng âm thầm thề, nhiệm vụ lần này nhất định không thể diễn sơ xuất nữa.
"Đại tiểu thư, một mình ta là đủ rồi, không cần đá cản trở." Tiếu Văn luôn luôn tự phụ, quen thuộc độc lai độc vãng, thực lực Tần Phong xác thực thua kém không ít sánh với hắn.
Tần Phong ở một bên lại có chút thẹn thùng, rồi lại không thể nào phản bác, Tiếu Văn thực sự nói thật, thực lực của hắn xác thực mạnh hơn chính mình nhiều lắm. Nhưng Lăng Chí là kẻ thù của hắn, nhiệm vụ lần này, hắn nhất định phải đi!
"Tần Phong sinh ra ở Vân Thành, trước đây đã từng ở Lăng Vân bang, hắn tương đối quen thuộc tình huống." Nam Cung Vũ đơn giản giải thích một hồi.
Lăng Chí là kẻ thù của Tần Phong, cũng là nguyên do hắn hơn một năm nay đến điên cuồng huấn luyện nâng lên chính mình, nhiệm vụ này trừ hắn ra không còn có thể là ai khác, chỉ là thực lực Tần Phong còn thiếu chút độ lửa, phái Tiếu Văn theo, lấy bảo đảm không có sơ hở nào. Huống chi, Nam Cung Vũ muốn là người sống, nàng lo lắng Tần Phong vừa kích động giết Lăng Chí, hỏng chuyện, để Tiếu Văn theo dõi hắn.
Quyết định đại tiểu thư làm, Tiếu Văn cũng không dám phản bác, hai người lĩnh mệnh lui ra, ngay đêm đó liền ngồi phi cơ bay đến Vân Thành.
Hết chương 41