Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 6: Mềm nắn rắn buông




Hôm sau ăn qua điểm tâm, Tiết Phá Dạ để lại cho Nguyệt Trúc mười lượng bạc, để nàng đi mua vài bộ quần áo mới cho bọn nhỏ, sau đó ở dưới Tiêu PhẩmThạch dẫn dắt, đi tới thành nam.

Còn chưa đến gần, xa xa đã thấytháp Hồng Nhạn cao ngất trong mây nọ, đó là một tòa bảo tháp tổng cộngcó tầng, tầng tầng trùng điệp, cũng có lan can bên ngoài, bảo tháp đứngvững ở trong rừng cây xanh biếc, thoạt nhìn uy nghiêm mà trang trọng.

Bên này quả nhiên người không nhiều lắm, khá thưa thớt, so sánh cùng trong thành náo nhiệt vang trời, kém thật lớn.

“Đại ca, người xem, đó là tửu lâu!” Tiêu Phẩm Thạch chỉ vào xa xa nói: “Đám người đòi nợ còn chưa có đi”.

Tiết Phá Dạ dọc theo ngón tay nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, quả nhiên đứng sừng sững một tòa tửu lâu cao lớn, tổng cộng có ba tầng, thoạtnhìn rất có khí thế, Tiết Phá Dạ trong lòng thầm kêu: “Hên rồi, tửu lâunhư vậy, nếu đặt ở thời đại của ta, chỉ sợ cũng phải mấy trăm vạn”.

Bất quá khu vực này quả nhiên có chút hẻo lánh, tuy rằng trước tửu lâu cómột con đường bằng phẳng, nhưng mà người đi đường rất thưa thớt.

Tửu lâu rõ lớn, lại có vẻ rất là lạnh lùng, bốn phía tửu lâu có không ítngười, chỉ cần có người tới gần, liền có người đi lên, hùng hổ đem người dọa đi, hiển nhiên chính là đám người đòi nợ.

Tiết Phá Dạ sờ sờmũi, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái, thở dài: “Quả nhiên là chỗ tốt,địa phương cũng thanh tịnh, ta là tìm được bảo bối rồi”.

Hai người bước nhanh đi tới trước tửu lâu, thấy tấm biển tửu lâu đã bị lấy xuống, chỗ móc biển trống trơn, hơi có chút khó coi.

“Tiểu tử kia, làm gì?” Còn chưa tới trước cửa, hai hán tử tráng kiện đã hùnghổ đi lại đây quát: “Nơi này không buôn bán, đi mau đi mau!”

Tiêu Phẩm Thạch kề lỗ tai nói: “Đây là người chủ nợ mướn đến trông giữ, sợ ông chủ tửu lâu chạy”.

Tiết Phá Dạ gật gật đầu, hướng hai người nọ mỉm cười ôm quyền: “Hai vị đại ca vất vả!”

Hai người nọ sửng sốt một chút, thấy Tiết Phá Dạ thực giảng lễ phép, thanhâm cũng nhỏ xuống, một đại hán cao hơn nói: “Huynh đệ, cái tửu lâu nàykhông tiếp tục kinh doanh, không thể làm ăn, nếu muốn uống rượu, vậy mời đi đến nơi khác”.

Tiết Phá Dạ mỉm cười vuốt mũi: “Tiểu đệ cũng không phải lại đây uống rượu, ta muốn đi vào gặp ông chủ”.

Hai người đề phòng hẳn lên, những người khác tán ở bốn phía cũng đều chú ý động tĩnh bên này.

“Gặp ông chủ?” Đại hán nhíu mày nói: “Huynh đệ, không có đại sự gì, takhuyên ngươi đừng nên gặp hắn, sớm rời khỏi thì tốt hơn. Tên nọ thiếu nợ không chịu trả, mọi người đều đang đợi bạc, nói không được, thì đem hắn đi gặp quan”.

Tiết Phá Dạ cười nhẹ, lơ đễnh, bình tĩnh nói:“Tiểu đệ biết ông chủ này thiếu bạc của mọi người, cho nên lại đây vìmọi người giải quyết việc này”.

“Ồ?” Hai gã đại hán đều có chútkỳ quái, cẩn thận đánh giá Tiết Phá Dạ một phen, cũng là một người bìnhthường, thoạt nhìn sờ không ra mấy lượng bạc, làm sao mà giải quyếtđược? Đại hán lùn hơn có chút không tin, thử nói: “Giải quyết? Giảiquyết hư thế nào? Ngươi có bạc?”

Tiết Phá Dạ cười hắc hắc, “Haivị đại ca yên tâm để cho ta đi vào là được, mọi người nhiều người nhưvậy, chẳng lẽ sợ ta có thể đem hắn chạy đi sao. Ta đi vào cùng ông chủnọ nói chuyện, tự nhiên đối với mọi người có lợi. Mọi người vây quanhhắn, hắn cũng không thể biến ra bạc, nhưng mọi người nếu để ta đi vào,nói không chừng thật có thể biến ra bạc”.

Hai gã đại hán nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Tiết Phá Dạ tràn đầy tự tin, cũng có chút do dự.

Tiêu Phẩm Thạch tiến lên nói: “Ta là hỏa kế Thiệu Ký mễ hành, đây là đại cacủa ta, hắn có chủ ý, các ngươi mau chút để cho chúng ta đi vào”.

Hai gã đại hán liếc nhau, rốt cuộc bĩu môi, ý bảo bọn họ đi vào.

Tiết Phá Dạ ôm quyền, dẫn đầu đi vào tửu lâu.

Chỉ thấy đại đường lầu một cực kỳ rộng lớn. Đặt hơn mười cái bàn, bàn đềukhá mới, tự nhiên là chưa dùng được bao lâu. Góc đông có cái quầy, mộthỏa kế đang ở bên trong dựa bàn ngủ say, tiếng ngáy rất có lực đạo.

Trong phòng im ắng, phía sau có thang lầu, chế bằng gỗ lim, rất là bền chắc.

Tiết Phá Dạ cùng Tiêu Phẩm Thạch từ bên quầy đi qua, hỏa kế nọ thế mà khônghề hay biết, vẫn ngáy động trời như cũ, trên mặt thế mà còn tràn đầy nụcười dâm loạn, cũng không biết mơ thấy cái gì.

Bên cạnh quầychính là thang lầu, hai người chậm rãi đi lên, đang đi đến giữa chừng,chợt nghe thấy mặt trên truyền đến thanh âm than thở, cũng có tiếng nữnhân thương tâm khóc nỉ non.

Tiết Phá Dạ biết là ông chủ tửu lâu ở trên đang buồn bực. Lên trên lầu, đập vào mắt là các nhã gian ở trênlầu, tổng cộng có tám gian, trang hoàng cũng rất là hoa lệ, cửa thanglầu cũng có bày hoa cỏ, khá là tươi mới.

Lầu hai có gian phòngnhỏ, một người trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi áo đen vẻ mặt đang đau khổ, mặt đầy tiều tụy, bên cạnh có một phụ nhân chừng ba mươi tuổi đang thấp giọng nức nở.

Hai người này hiển nhiên đều đắm chìm ở trong buồn khổ, Tiết Phá Dạ cùng Tiêu Phẩm Thạch lại đây, hai người thế màkhông hề phát hiện.

“Ông chủ Tống!” Tiêu Phẩm Thạch trước đó cóđưa gạo qua đây, biết tên họ ông chủ, ra tiếng kêu lên: “Đại ca của tađến gặp người!”

Người áo đen thân hình chấn động, bị kinh hồn phi phách tán, không nghĩ đến bỗng nhiên có người lại đây, nhìn thấy là hai người Tiết Phá Dạ, mới đứng dậy, cảnh giác nói: “Các ngươi là ngườinào? Cửa hàng nhà ai? Tôi nói rồi hiện tại trên người không bạc, đánhchết tôi cũng lấy không ra được”.

Tiêu Phẩm Thạch tiến lên ha hacười nói: “Tôi là hỏa kế Thiệu Ký mễ hành, trước đó thường xuyên đưa gạo tới cho ông, quên rồi sao?”

Ông chủ Tống áo đen nghe nói nhưthế, vẻ mặt khẩn trương ngược lại lỏng xuống, mềm nhũn ngồi xuống, rútchén trà, chính mình một ngụm uống cạn, thản nhiên nói: “Thiệu Ký mễhành? Tôi nhớ rồi, hình như thiếu của các người bốn mươi lượng bạc”.

Tiết Phá Dạ mỉm cười nói: “Ông chủ Tống đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng không phải là đến đòi nợ, là tới thay ông trả nợ”.

Ông chủ Tống sửng sốt, nhìn nhìn Tiết Phá Dạ, nhíu mày nói: “Ngươi lời nàycó ý tứ gì? Thay ta trả nợ?” Cười khổ một tiếng: “Đến chế nhạo ta sao?”Tiết Phá Dạ lơ đễnh nhìn nhìn, bốn phía, thở dài nói: “Tửu lâu tốt nhưvậy, đột nhiên không thể tiếp tục kinh doanh, thật sự là đáng tiếc!” Tựa như rất đau lòng lắc lắc đầu.

Phụ nhân nọ thấy có người đến, đã muốn lảng tránh đi xuống.

“Ông chủ Tống, tại hạ lần này lại đây, tuyệt đối không có ác ý, cũng tuyệtkhông dám chế nhạo ngài, quả thật là muốn lại đây vì ông chủ Tống sắpxếp giải nạn!” Tiết Phá Dạ thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Ta nghe nói hai ngày nữa mà ông còn chưa có bạc, chủ nợ này sẽ dỡ quán, tửu lâu đồsộ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát, ông không biết là đáng tiếcsao?”

Ông chủ Tống cũng là thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Ta tiêu phí toàn bộ tích tụ, dựng nên cái tửu lâu này, vốn định coi đây lànghiệp, thật sự liệu không đến thế mà có hôm nay” Nhìn nhìn bốn phía, lộ ra vẻ lưu luyến.

“Hai vị mời ngồi!” Tống ông chủ lúc này rất làbất lực, tuy nói đối với Tiết Phá Dạ còn có nghi ngờ, nhưng mà thái độcũng đã tốt hơn không ít: “Phu nhân, đưa trà!”

Tiết Phá Dạ cùng Tiêu Phẩm Thạch ngồi xuống ở bên bàn, thẳng nhập chủ đề: “Ông chủ Tống có bán cái tửu lâu này không?”

“Bán tửu lâu?” Ông chủ Tống có chút giật mình, sắc mặt có chút khó coi: “Các hạ lần này lại đây, chẳng lẽ là đánh chủ ý tửu lâu này, muốn mua nó?”

Tiết Phá Dạ gật đầu nói: “Tại hạ chính là ý tứ này”.

“Không bán!” Ông chủ Tống rõ ràng cự tuyệt.

Tiết Phá Dạ cũng không vội, sờ sờ mũi, bình tĩnh nói: “Tống ông chủ, lời này hay là nghĩ trước rồi nói sau”.

“Không cần suy nghĩ!” Tống ông chủ sắc mặt có chút phát xanh, bỗng nhiên đứnglên, trực tiếp hạ lệnh trục khách: “Hai vị nếu không có chuyện gì khác,thì rời khỏi đi!”

Tiết Phá Dạ bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Ông chủ Tống, tôi có chút kỳ quái, bên ngoài vây quanh không ít người, những người này đến đây để làm gì vậy?”

Tống ông chủ thân mình mềm nhũn, lại ngồi xuống.

“Theo tôi được biết, ông chủ Tống tuy rằng kinh doanh tửu lâu này bất quá nửa năm, nhưng mà nợ cũng không ít, bước đầu phỏng chừng, thiếu bạc bênngoài đại khái cũng phải bốn năm trăm lượng, đây chỉ là tính sơ qua”Tiết Phá Dạ tựa như đối với bàn tay của mình thực cảm thấy hứng thú, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt không nhìn ông chủ Tống mà nhìn lòng bàn tay của mình: “Bạc của ông lúc trước bát quả chỉ để đặt xuống tửu lâu, còn sauđó phí trang hoàng, dụng cụ, còn có tiền công hỏa kế, thuế từ quan phủ,những cái này đều là đi mượn nợ”.

Tống ông chủ đã đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt uể oải.

Tiết Phá Dạ liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng lộ ra ý cười nhè nhẹ, tiếp tục nói: “Nay ông đã là táng gia bại sản. Những người bên ngoài, người nàokhông phải như hổ rình mồi mà chăm chăm vào ông, đợi cho kỳ hạn mà bọnhọ cho đến, những người đó sẽ như sói như hổ, điên cuồng mà vọt vào, đem tửu lâu của ông cắn xé thành tro bụi”.

Tống ông chủ sắc mặttrắng bệch, hiển nhiên đã bị lời nói của Tiết Phá Dạ dọa, mồ hôi ướtđẫm, không tự chủ được hỏi: “Tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Tiết Phá Dạ cười hắc hắc, thản nhiên nói: “Làm sao bây giờ? Dễ thôi, đemphiền toái này toàn bộ đều giao cho tôi, tôi đến thay ông gánh vác!”