Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 35: Nhĩ toán thập yêu đông tây




Khách lui tới Thiên Hương Phường đều mặc hoa phục, đầu đội chánh quan, thoạt nhìn phong độ phiên phiên, tiêu sái vô cùng.

Mặc áo vải giống như Tiêu Bố Y, tóc thả tùy tiện chân lấm bùn đất tới chỗ này có vẻ không hợp.

Trong này tuyệt đối không phải chỗ hắn nên đến, hắn thoạt nhìn thì nên lui tới ruộng đồng thì hơn.

Một cái người bộ dáng công tử đi tới, khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Bố Y, quay đầu nhìn hạ nhân bên cạnh nói: "Trong này không phải là nơi lừa chó có thể đi vào?"

Hạ nhân cười nịnh nọt, "Triệu công tử nói cực kỳđúng".

"Vậy hắn sao lại ở chỗ này?" Triệu công tử cười ha hả, pha chút đắc ý.

Có những người hiển nhiên thích tìm khoái hoạt trên sự thống khổ của người khác, cũng thích giẫm lên người khác để tìm vui, Triệu công tử chính là một trong số đó.

"Vậy xem ra Triệu công tử cũng không thể đi vào" Tiêu Bố Y thì thào tự nói.

Triệu công tử đột nhiên nổi giận, chỉ tay mắng, "Ngươi là thứ gì, dám nói như vậy với bổn công tử, người đâu, đánh cho ta".

Tiêu Bố Y mỉm cười đứng tại chỗ, một từcũng không nói, nắm tay đã nắm chặt.

Một đánh bốn, hắn cũng không nắm chắc, nhưng hắn cũng không nghĩ đến việc lùi bước, có một số việc, nam nhân không thể nhân nhượng được, nếu nhân nhượng thì không phải là nam nhân.

Triệu công tử mang theo bốn hạ nhân, nghe được tiếng quát của công tử đều xông lên, nhưng không đợi quyền đấm cước đá, bên trong lầu đã truyền đến một thanh âm, "Tiêu gia đến, các ngươi mắt mù hay sao mà không thông báo sớm một tiếng?"

Tiểu Lục Tử đi tới, có vẻ uy phong tám hướng.

Hắn là hạ nhân, nhưng lúc này xem ra cũng không khác gì nhân thượng nhân (người thuộc tầng lớp trên).

Triệu công tử nhìn thấy Tiểu Lục Tử, lại đổi thành vẻ tươi cười, "Tiểu Lục Tử, Bùi tiểu thư có ở trong này không? Phiền ngươi thông báo một tiếng, nói Triệu Minh Sanh cầu kiến".

Hắn cười nịnh nọt, cầm tay Tiểu Lục Tử, len lén nhét vào một tấm giấy thông hành, đương nhiên tấm giấy thông hành này cũng là tiền, giá trị vượt xa tấm thông hành của Tiêu Bố Y nhiều.

Tiêu Bố Y trong lòng kinh ngạc, Triệu công tử này là nhân vật như thế, mà đối với Bùi Minh Thúy lại hạ giọng ăn nói khép nép như vậy, thân phận của Bùi Minh Thúy kia không biết là cao bao nhiêu?

Trải qua khúc chiết mấy ngày này, hắn nhiều ít đối với Thiên Mậu cùng Bùi Gia thương đội của Mã ấp đều đã quen thuộc.

Biết mặc dù đều là thương đội, nhưng minh tranh ám đấu trong đó cũng là tầng tầng lớp lớp, Bùi Minh Thúy như là lâm vào thế hạ phong bất quá vừa rồi nhờ Tiêu Bố Y thắng Lương Tử Huyền mà chiếm lại thế thượng phong.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy, Bùi Minh Thúy dù sao vẫn là một nữ nhân, hắn không rõ vì cái gì mà Bùi phiệt Hà Đông lại đưa một nữ nhân đến nắm giữ Bùi Gia thương đội, hơn nữa xem ra, rất nhiều người đối với cô ta lại rất sợ hãi, vậy người này có chỗ nào đáng sợ?

Sựợ hãi đối với cô ta là từ chỗ dựa quá mạnh, hay là bởi vì không thể không sợ?

"Tiểu Lục Tử ngươi gọi được sao?" Tiểu Lục Tử tỏ vẻ xem thường không thèm nhìn, lại nhìn Tiêu Bố Y cười nói: "Tiêu gia, mời lên lầu, tiểu thư đang chờ người".

Không thèm nhìn Triệu công tử đang xấu hổ, Tiểu Lục Tử đã đi trước.

Tiêu Bố Y gật gật đầu, đi theo hắn vào Thiên Hương Phường, lại cảm thấy sự tình trên đời này thực sự là buồn cười.

Loại cảnh tượng này cứ như là một nữ nhân đang đợi tình lang của mình, nhưng lại có người đang ghen tuông với nàng.

Chỉ là nữ nhân hẹn với hắn lại thô lỗ cứ như nam nhân vậy, nơi hẹn hò lại là nhạc phường.

Điều này làm cho hắn thực không quen, hắn không có thói quen cùng nữ nhân đi dạo kỹ viện. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Sau khi tiến vào Thiên Hương Phường, Tiêu Bố Y mới phát hiện trong bánh bao không thể không có thịt áp dụng nơi đây quả thực không sai.

Nhìn từ bên ngoài, Thiên Hương Lâu chỉ có chút diễm lệ, nhưng tiến vào Thiên Hương Lâu mới phát hiện, bên trong chỉ có thể xử dụng từ xa xỉ hoa lệ để hình dung.

Nhưng những trang sức hoa lệ xem ra vẫn thua kém những nữ nhân ở nơi này, nữ nhân nơi đây tươi đẹp như hoa, làm cho người ta nhìn không chớp mắt. Lầu phân hai tầng, cô nương tuyệt đối không ít, nhưng khách bên trong cũng không tính là nhiều.

Đại đường của Thiên Hương Phường có xếp hai hàng bàn, tất cả mọi người đều xếp bằng ngồi trên chiếu. Điểm này làm cho Tiêu Bố Y có chút không thích ứng, chỉ cảm thấy ngồi trên đất ăn cái gì cũng không sướng.

Thời đại này bàn cũng có, ít nhất ở sơn trại cũng có rất nhiều người có thói quen dùng bàn, bởi vì Tiêu Bố Y nói cho bọn họ, khí hậu ẩm ướt, ngồi trên chiếu dễ sinh bệnh, làm cho khí huyết lưu thông không tốt, thậm chí sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng kia.

Hắn nói ra rất có đạo lý, Thần y trên núi cũng rất đồng ý, dựa theo lý luận khí huyết Thần y muốn chứng minh mình y học uyên bác, Tiêu Bố Y thì muốn chứng minh ngồi trên ghế là tốt hơn, hai người phối hợp thực sự là ăn khớp với nhau.

Chẳng qua Tiêu Bố Y cùng Thần y cũng đã nói rất nhiều nguyên nhân, nhưng chính vì cái nguyên nhân cuối cùng kia, mà đã làm cho cả sơn trại vứt bỏ đi truyền thống, hơn nữa nam nữ của sơn trại còn cảm tạ ý kiến của Tiêu Bố Y.

Nhưng căn cứ theo lời của Tiêu Đại Bằng, bàn vốn sớm đã có, ở phương nam cũng đã xử dụng nhiều, nhưng bởi vì các môn phiệt hoa tộc đều cho rằng ngồi trên chiếu uy phong cao quý, cho nên những người khác cũng bắt chước theo, cho rằng ngồi bàn chỉ có những người chân lấm tay bùn mới làm, lão trại chủ cũng rất đồng ý với quan điểm của con trai.

Bùi Minh Thúy ngồi ở chủ vị, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi vào, mỉm cười gật đầu chào.

Bên cạnh nàng cũng có mấy nữ nhân xinh tươi, điều này làm cho Tiêu Bố Y không thể không suy nghĩ này nọ.

Nam thích nam thì nơi nào cũng có, nhưng nữ thích nữ không lẽ cũng đã tự nhiên như vậy sao? Giây lát lại nghĩ, Bùi Minh Thúy thích ai thì mình quan tâm làm cái rắm gì, cô ta là bằng hữu của mình mới là điều quan trọng nhất.

Hắn là người hiện đại, mấy cái này cũng có thể tiếp nhận, cũng biết mối quan hệ giữa người với người mới là quan trọng nhất, Bùi Minh Thúy không thể nghi ngờ là bước mấu chốt để hắn tạo quan hệ với những người ở tầng lớp trên.

Chẳng qua hắn cũng không muốn len lên tầng lớp thượng lưu này, mà chỉ nghĩ đến việc tạo căn cơ cho đế quốc mã nghiệp sau này mà thôi.

Bùi Minh Thúy ngồi ở trên có chút cô độc, những người còn lại đều ngồi xa xa ở dưới, Cao Sĩ Thanh cũng không có ở đây.

Bên dưới Bùi Minh Thúy không xa có một chỗ còn trống, Bùi Minh Thúy ra dấu chỉ hắn vào chỗ đó, Tiêu Bố Y dưới con mắt kinh ngạc cùng hâm mộ của mọi người đi tới ngồi xuống.

Tân khách hai bên có gìa có trẻ, nhưng đều là nam tử, ánh mắt nhìn Tiêu Bố Y vạn phần phức tạp.

Thật thì cũng không chỉ mấy nam nhân này kinh ngạc, mà các cô nương ở đây cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Bố Y.

Bùi Minh Thúy Bùi phiệt lần này tại Thiên Hương Phường thiết yến đãi một người, ai cũng không nghĩ đó lại là một người áo vải!

Tiểu Lục Tử bước nhanh đến bên cạnh Bùi Minh Thúy, thấp giọng nói vài câu, Bùi Minh Thúy gật gật đầu nói, "Cho hắn vào đi".

Khi Triệu công tử theo Tiểu Lục Tử đi vào, cũng là thỏa mãn dương dương tự đắc, lần này Bùi Gia cũng không mời hắn, nhưng hắn xem ra cũng đã có tư cách đi vào.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Tiêu Bố Y, trong lòng chợt giật mình. Lại thấy vị trí ngồi của Tiêu Bố Y, hắn liền biết hôm nay đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Trong khi hắn còn đang nghĩ cách để cứu vãn, Bùi Minh Thúy đã trầm giọng nói: "Triệu Minh Sanh, ngươi nói Thiên Hương Phường lừa cùng chó không thể vào sao?"

Triệu công tử ngẩn ra, nhìn Tiểu Lục Tử, rồi cười bồi, "Bùi tiểu thư, ta chẳng qua chỉ đùa chút thôi mà".

"Vui lắm sao?" Bùi Minh Thúy mặt trầm như mặt nước, "Ngươi nếu không là lừa, nên biết Thiên Hương Phường là do Bùi Gia mở, chứ không phải là Triệu gia ngươi. Quy củ là do Bùi Minh Thúy ta định, chứ không phải là Triệu Minh Sanh ngươi".

Triệu công tử đã cười không nổi, hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này thực sự không có một chút gì đáng cười cả.

"Ta nghe Tiểu Lục Tử nói, ngươi mắng Tiêu huynh là thứ không xứng nói chuyện cùng với ngươi?" Bùi Minh Thúy lại hỏi.

Triệu công tử đã bắt đầu đổ mồ hôi, "Tiêu huynh hiểu lầm thôi, ta lúc ấy…"

Tuy hắn tự xưng là phong lưu tuyệt thế, thông minh tuyệt đỉnh, còn muốn vượt Gia Cát Lượng, nhưng giờ khắc này cũng nghĩ không ra bất kỳ đối sách gì.

Tiêu huynh? Tất cả mọi người trong lòng đều giật mình, ánh mắt nhìn Tiêu Bố Y cũng đã đổi khác rất nhiều.

Có thể làm cho Bùi Minh Thúy xưng huynh gọi đệ, tại Mã ấp thành đố tìm được người thứ hai!

"Ngươi cũng xứng gọi câu Tiêu huynh sao?" Bùi Minh Thúy vỗ bàn, đột nhiên đứng lên, nổi giận chỉ tay mắng: "Ngươi tính là cái gì, mà dám cùng Bùi Minh Thúy ta xưng hô như nhau?"

Tiêu Bố Y chỉ có thể uống rượu, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến, Bùi Minh Thúy lại vì hắn mà phát hỏa, hoặc là đây vốn là phong cách xử sự của nàng sao?

Triệu công tử hai chân đã bắt đầu phát run, rốt cuộc chỉ xuất ra một câu, "Bùi tiểu thư, ta…"

"Bò ra ngoài ngay" Bùi Minh Thúy lạnh giọng nói: "Về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi".

Triệu công tử sắc mặt thảm biến, sau đó làm một việc mà Tiêu Bố Y không thể ngờ được, hắn ngồi xuống xoay người hướng ra phía ngoài, rồi thực sự bò ra ngoài, cho đến khi bò ra đến ngoài cửa, mới đứng lên chạy vội đi.