Thôi rồi, chuyện gì nên tới cũng sẽ tới thôi, bảy năm trước rõ ràng đã tàn nhẫn làm tổn thương nàng, vậy mà bây giờ không quản cơ thể đang mang kỳ độc, lại còn rất cương quyết muốn đem nàng trở về bên cạnh. Cũng không biết hắn tự giày vò bản thân thành cái dạng gì? Thậm chí ngay cả khi mất đi thần trí hay mê man trong dục hỏa. Cũng chỉ khăng khăng muốn thuốc giải từ nàng!
Có lẽ hắn không thể nghĩ đến việc, nàng bây giờ đã không còn là đóa Bạch Vân không sầu không ưu năm đó nữa. Cớ vậy, hắn cần chi phải hao tâm tổn trí khổ sở tìm kiếm những vết tích đã qua trên người của nàng? Vốn dĩ nàng đã muốn im lặng rời đi, không muốn ai phải khó xử, lại không nghĩ đến phút cuối cùng phát hiện ra hắn thân mang tâm bệnh quá trầm trọng. Mang danh thần y thiếu niên, nàng không thể nào cứ thế làm ngơ trước hắn mà rời đi. Trước khi nàng đi khỏi cũng nên trị dứt điểm tâm bệnh ác nghiệt này của hắn. Phải còn cười vào mặt hắn vì cái bộ dạng lúc này rất thảm thương!