Giải Mộng

Chương 27




Tiếng thét chói tai biến mất quá nhanh, Lâm Tùy Ý vốn không chắc tiếng thét là của Tiểu Nguyên, hiện tại càng không dám chắc.

Cậu nhìn sắc trời tối om ngoài cửa sổ, cả đêm như đứng đống lửa ngồi đống than.

Khi trời sáng tia nắng đầu tiên, được Lâu Lệ ngầm đồng ý, Lâm Tùy Ý mở cửa.

Cậu là người đầu tiên trong tòa nhà bước ra cửa, Lâu Lệ theo sát sau cậu.

Tiếng hét chói tai tối hôm qua khó phân biệt âm sắc, chỉ biết tiếng thét này ở gần đây, mà cách vách chính là phòng Tiểu Nguyên. Lâm Tùy Ý cho rằng tiếng thét đến từ cách vách.

Lâm Tùy Ý chạy chậm vài bước đến cửa phòng Tiểu Nguyên. Cửa phòng đóng chặt, không có dấu vết bị cạy mở. Sợ sáng sớm đột nhiên đập cửa sẽ dọa Tiểu Nguyên, Lâm Tùy Ý nhẹ tay gõ gõ cửa.

“Tiểu Nguyên, là bọn anh.” Lâm Tùy Ý cũng ép giọng rất thấp, cho dù là sáng sớm yên tĩnh vẫn đủ nhỏ, “Em không sao chứ?”

Không biết có phải do cậu nhỏ giọng quá hay sao, trong phòng không trả lời.

Lâm Tùy Ý vốn định đi tới cửa sổ nhìn xem, thấy Lâu Lệ đã đứng cạnh cửa sổ, cậu nhẹ giọng hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, bên trong… Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lâu Lệ nhìn cửa kính, nói: “Không biết.”

Rèm cửa kéo kín, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong, anh bổ sung: “Nhưng lành ít dữ nhiều.”

Lâm Tùy Ý đành phải đập cửa mạnh hơn, tiếng gọi cũng lớn hơn: “Tiểu Nguyên?”

Cậu gõ cửa rất nhiều lần, trong phòng vẫn im ắng không đáp lại.

Lâm Tùy Ý dự cảm đã xảy ra chuyện.

Cậu thử đẩy cửa, so với cửa phòng ở thôn Lân Hà, cánh cửa này tương đối chắc. Lâm Tùy Ý đẩy mạnh vài lần, cửa không nhúc nhích chút nào.

Lâm Tùy Ý cúi đầu nhìn khóa cửa, cân nhắc lấy sức mình đá mấy phát có thể đá văng cửa. Nếu đá không mở nổi cửa, động tĩnh cậu gây ra rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của chủ mộng… Hiện tại cậu có khuynh hướng cho rằng đây là Mộng góc nhìn thứ ba. Chủ mộng ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng không thấy chủ mộng.

“Lại đây.”

Đang lúc Lâm Tùy Ý do dự, bên Lâu Lệ vang âm thanh ‘răng rắc’, ngay sau đó Lâu Lệ vứt hai chữ này qua.

Lâm Tùy Ý chạy từ cửa phòng tới bên cửa sổ, cậu không biết Lâu Lệ làm như thế nào mà mở được khóa cửa sổ từ bên ngoài. Cửa sổ đã mở, Lâu Lệ kéo cánh cửa sổ khiến luồng khí chuyển động thổi rèm cửa phất phơ.

Một mùi tanh ẩm ướt từ bên trong thoát ra.

Lâm Tùy Ý cảm nhận được câu ‘lành ít dữ nhiều’ dần ứng nghiệm.

“Tôi vào mở cửa cho Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý chủ động xin ra trận. Lâu Lệ không tranh, lui một bước chừa không gian để Lâm Tùy Ý chui cửa sổ vào.

Sợ trong phòng sẽ có thứ dơ bẩn chưa rời đi, Lâm Tùy Ý nín thở vén rèm cửa, nhảy qua cửa sổ vào phòng. Không ngờ sàn nhà bị ướt, cậu lảo đảo suýt té ngã.

Ổn định lại cơ thể, Lâm Tùy Ý cúi đầu nhìn sàn nhà, mặt sàn có chút nước bùn. Cậu muốn đi mở cửa cho Lâu Lệ, tạm thời không tự hỏi vì sao trong phòng có nước bùn.

Mở cửa cho Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh cẩn thận, sàn nhà bị dơ, trơn lắm.”

Nói xong, Lâm Tùy Ý mò bật công tắt đèn trên tường, để Lâu Lệ thấy đường.

Đèn sáng ngời, Lâm Tùy Ý bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người.

Phòng so với tưởng tượng của cậu còn dơ hơn, dơ đến mức quái đản.

Nước bùn trên mặt sàn có màu xanh lơ, mấy sợi rong biển lẫn lộn trong nước bùn, mùi tanh bọn họ ngửi được bắt nguồn từ mớ rong biển này.

Có rất nhiều dấu chân in trên nước bùn. Các dấu chân không giống của con người, đúng là dấu chân rất giống chân người, nhưng nửa phần trên to bè, kết hợp gót chân trông như quạt xếp.

Nhìn kỹ còn thấy giữa các khe ngón chân có vết màng mờ lưu lại.

Ngoài dấu chân, khắp nơi trong phòng còn có dấu tay.

Trên tường, trên giường, trên sàn dưới gầm giường.

Trừ dấu tay dấu chân, không còn dấu vết khác.

Tiểu Nguyên không ở trong phòng, cũng không có vết máu trong phòng.

“Tiểu Nguyên đi ra ngoài rồi à?” Lâm Tùy Ý đi tới cửa, nhìn ra ngoài.

Lúc tới đây Lâm Tùy Ý không thấy mặt sàn hành lang có dấu chân lạ. Lần này ra xem cũng không thấy dấu chân gì cả.

Dù là Tiểu Nguyên hay thứ bẩn thỉu có màng.

Dưới sàn ngập ngụa bùn đất, rất dễ dính vô đế giày. Tiểu Nguyên đi ra ngoài chắc chắn sẽ lưu lại dấu chân trên mặt đất. Nhưng đây cũng điều kỳ quái nhất. Nước bùn trong phòng khẳng định liên quan đến thứ dơ bẩn. Thứ dơ bẩn đó ban đêm tới tìm Tiểu Nguyên, ít nhất phải có dấu chân ngoài cửa.

Nhưng bên ngoài rất sạch sẽ, cửa phòng như một đường ranh giới tự nhiên, nước bùn tràn tới cửa liền ngừng.

“Nước bùn chảy ra từ trong phòng.” Lâm Tùy Ý nói: “Thứ có màng cũng xuất hiện từ trong phòng.”

Xuất hiện trong phòng và biến mất trong phòng, Tiểu Nguyên lành ít dữ nhiều, có lẽ cô đã theo mấy thứ này biến mất vào không khí.

“Ừm.” Lâu Lệ đã xem khắp phòng. Anh đứng trước cửa phòng, duỗi tay kéo cửa một chút, nhìn mặt người dán sau cửa, cũng chính là Xã Bà trong miệng ông chủ.

Mặt người dán sau cửa phòng Tiểu Nguyên không phải Ngô A Vĩ, là mặt người lạ khác.

Lâm Tùy Ý cũng nhìn sau cửa.

Cậu hơi bất ngờ khi mặt người này không phải Ngô A Vĩ. Xã Bà là Môn Thần trong miệng ông chủ, chả lẽ Môn Thần còn có hình dạng bất đồng?

Khi bọn họ xem xét phòng Tiểu Nguyên, tòa nhà dần thức giấc, tầng 3 bắt đầu có người dân qua lại.

Vì Mộng góc nhìn thứ ba, bọn họ phải đề phòng người dân sống trong tòa nhà. Lâu Lệ ‘cạch’ đóng cửa lại, ngăn ồn ào náo động sáng sớm bên ngoài.

Lâu Lệ lại nhìn mặt người dán trên cửa, nói: “Gương mặt này cũng phân hủy.”

Lâm Tùy Ý gật đầu, hẳn là mới lột xuống không bao lâu, phân hủy rất ít. Trong phòng ngập mùi bùn tanh hôi, ghé sát mặt người mới ngửi được mùi hôi thối.

Thấy Lâu Lệ vẫn nhìn chăm chú mặt người, Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh cảm thấy Tiểu Nguyên xảy ra chuyện có liên quan với mặt người sao?”

Một lát sau Lâu Lệ mới đáp: “Có lẽ, xác suất không cao.”

Lâm Tùy Ý đồng ý với Lâu Lệ. Tuy rằng mặt người khác nhau, nhưng phòng họ cũng dán mặt người trên cửa, huống hồ Lâu Lệ còn đụng vào và bình an vô sự, hẳn là mặt người dán sau cửa có tác dụng Môn Thần thật.

Có lẽ nhờ dán Môn Thần sau cửa nên nước bùn mới không tràn ra khỏi cửa phòng. Dù sao thì ông chủ từng nói, Xã Bà phù hộ cho người trong tòa nhà.

Trong phòng toàn là dấu tay dấu chân có màng, phía sau cửa dán mặt người, nhìn qua mặt người có vẻ không liên quan đến việc Tiểu Nguyên xảy ra chuyện. Tuy mặt người dán sau cửa rất kinh dị, nhưng bọn họ chỉ có thể tạm thời gác lại.

Lâm Tùy Ý nhìn một lượt quanh phòng.

Tiểu Nguyên sẽ không vô duyên vô cớ bốc hơi, chắc chắn do hung thần tác quái. Hung thần tác quái vì Tiểu Nguyên chọc hung thần, nhưng cả ngày hôm qua Tiểu Nguyên đi cùng bọn họ, đến lúc chia phòng mới tách ra. Rốt cuộc Tiểu Nguyên chọc hung thần như thế nào?

Việc Tiểu Nguyên biến mất làm tăng độ khó tìm kiếm hung thần. Trong mộng Ứng Triều Hà, ít ra Lâm Tùy Ý có thể từ thi thể Trịnh Tích suy đoán ra hung thần. Còn Tiểu Nguyên sống không thấy người chết không thấy xác, khó dò hung thần!

Lâm Tùy Ý rũ mắt nhớ lại khi Tiểu Nguyên đi theo bọn họ đã làm cái gì mà cậu và Lâu Lệ không làm. Cậu vất vả nghĩ thật lâu, chỉ có thể nghĩ được Tiểu Nguyên khóc thút thít.

Hoặc khóc là hành vi chọc hung thần, hoặc sau khi vào phòng Tiểu Nguyên đã làm gì khác. Nếu Tiểu Nguyên về phòng mới chọc hung thần, bọn họ càng khó tìm hung thần. Bọn họ không có thiên lý nhãn, trong phòng hỗn loạn thành như vậy, quá khó đoán.

Lâm Tùy Ý gặp đường cụt, muốn xin Lâu Lệ giúp đỡ. Cậu giương mắt nhìn lên, thấy Lâu Lệ vẫn đang nhìn mặt người.

Thậm chí anh còn giơ tay đụng vào, rồi lấy khăn lụa cẩn thận lau tay, mỗi khe hở ngón tay đều kỳ cọ rất kỹ.

Lâm Tùy Ý đến gần Lâu Lệ, trước nhìn ngón tay thon dài của Lâu Lệ, sau xem mặt người dán sau cửa: “Lâu tiên sinh, tôi có thể chạm vào không?”

“Xúc cảm tương tự người chết.” Lâu Lệ nhạt nhẽo nói: “Đừng chạm vào.”

“Vâng.” Lâm Tùy Ý lại hỏi: “Lâu tiên sinh, khóc thút thít là hành vi chọc hung thần hả?” Không đợi Lâu Lệ trả lời, Lâm Tùy Ý liền lật đổ suy luận vừa nói ra.

Khóc là một loại cảm xúc, ai ai cũng từng khóc. Tòa nhà này đông người như vậy, nếu khóc là hành vi chọc hung thần, thế thì nhân số trong tòa nhà chỉ có vài mống.

Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm mặt người, thêm một điều kiện tiền đề. Cậu liên hệ khóc với mặt người: “Nếu sau khi Tiểu Nguyên về phòng sợ hãi khóc thút thít đồng thời nhìn mặt người, là cách thức chọc hung thần thì sao?”

Mặt người dán sau cửa nhìn kiểu gì cũng bất thường. Tuy xác suất Lâu Lệ bị ghim không lớn, nhưng chỉ có thể liên tưởng theo hướng này.

“Đi xem hai Người Trụy Mộng còn lại.” Lâu Lệ cuối cùng cũng lau tay sạch sẽ. Anh cất khăn lụa, cầm lá hương diệp niết trong tay: “Đi thôi.”

Lâm Tùy Ý đồng ý: “Vâng.”

Nếu tòa nhà có quy củ nam nữ không được ở cùng phòng, hai cô gái còn lại cũng phải ở một mình qua đêm. Các cô có sợ hãi khóc thút thít không, sau khi khóc có gặp chuyện không, chỉ cần đi tìm hai người là có thể xác định suy đoán của Lâm Tùy Ý đúng hay sai.

Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ bước ra khỏi căn phòng phủ kín nước bùn. Trong lúc bọn họ nán lại trong phòng, cả tòa nhà đã thức giấc. Tầng 3 trở nên nhộn nhịp, hành lang đông người tới lui, bọn trẻ con vui cười đùa giỡn chạy ngang qua bọn họ.

Mỗi khi có người tới gần, Lâm Tùy Ý đều nín thở. Cứ như vậy riết chắc cậu xỉu mất.

“Lâu tiên sinh, cho tôi nghỉ ngơi một chút.” Thừa dịp không có ai ở gần, Lâm Tùy Ý dựa vào lan can, thò đầu hít thở.

Lâu Lệ đứng phía sau chờ cậu.

Thời gian vắng người ngắn ngủi, lại có người đi ngang qua bọn họ, Lâm Tùy Ý vội bịt miệng mũi lại.

Cậu liếc nhìn Lâu Lệ, sắc mặt Lâu Lệ tốt cực kỳ, không ngáp ngáp như cậu.

Phát hiện ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu của Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ vờ như không thấy, hất cằm.

Lâm Tùy Ý nhìn phía trước, Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy ở ngay đối diện, Người Trụy mộng – Tiểu Nguyệt đi phía sau hai người.

Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền thấy Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý liền chạy chậm tới gần.

Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy kêu một tiếng “Lâu tiên sinh” định chắp tay chào hỏi, Lâu Lệ nói: “Không cần.”

Quá gây chú ý.

Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy đành nói nhỏ ‘Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn’. Diệp Chi Huyền hỏi: “Lâu tiên sinh, tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện không?”

Bọn họ không thấy Tiểu Nguyên.

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Tiểu Nguyên đã xảy ra chuyện.”

Tiểu Nguyệt nghe vậy sắc mặt trắng bệch.

Diệp Chi Huyền chờ Lâm Tùy Ý nói tiếp, Lâu Lệ nói: “Tối hôm qua hai người tạm nghỉ ở đâu?”

Hồ Thụy phản ứng lại, chỉ sợ sự tình so với mình tưởng tượng còn tệ hơn. Hắn vội vàng dẫn đường, mang Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ tới chỗ ba người qua đêm, cũng là một nhà trọ gia đình.

Vì hiện tại là ban ngày, Tiểu Nguyệt đi theo bọn họ vào phòng.

Sau khi vào phòng, Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ đều nhìn phía sau cửa. Giống phòng bọn họ, sau cửa cả hai phòng đều dán mặt người.

Hồ Thụy nói: “Nghe nói là Môn Thần, Xã Bà.”

Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ không nói gì.

Hồ Thụy nói: “Lâu tiên sinh, mời ngồi.”

Hắn phủ bụi trên ghế sô pha, mời Lâu Lệ ngồi xuống.

Lâu Lệ lại không ngồi. Diệp Chi Huyền bồn chồn hỏi: “Lâu tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?”

Lâu Lệ nói Lâm Tùy Ý: “Cậu kể cho họ nghe.”

Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ đi đến trước cửa, ba người còn lại đều nhìn theo Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, ngài cẩn thận.”

“Ừm.” Lâu Lệ mở cửa đi ra ngoài, đi được vài bước, anh lộn ngược về đóng cửa lại.

‘Cạch’ một tiếng nhẹ nhàng, cửa bị Lâu Lệ đóng lại.

Lâm Tùy Ý tới cạnh cửa sổ, nhìn Lâu Lệ đi ra ngoài, mau chóng khuất dạng.

“Anh Tùy Ý.” thân phận địa vị Lâm Tùy Ý theo Lâu Lệ nước lên thì thuyền lên, Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy gọi cậu là “Anh”. Diệp Chi Huyền hỏi: “Lâu tiên sinh đây là?”

Lâm Tùy Ý nói: “Đi tìm hai huynh đệ Trình Án Trình Nhai.”



Phải tìm Cây Trúc lớn nhỏ. Mặt người sau cửa mỗi phòng không giống nhau, mặt Ngô A Vĩ chỉ có ở phòng bọn họ, các Thầy Giải Mộng khác chưa biết đây là Mộng góc nhìn thứ ba. Phải sớm nói Mộng góc nhìn thứ ba cho họ biết, hơn nữa hỏi thăm tình huống đêm qua bên Cây Trúc.

Lâu Lệ không thích nói chuyện, càng đừng nói nhắc lại một câu hai lần

Cho nên nhiệm vụ giải thích rơi xuống đầu Lâm Tùy Ý.

Hồ Thụy nói: “Anh Tùy Ý, anh ngồi rồi hẵng nói.”

Lâm Tùy Ý không có thói quen được mời mọc lịch sự, xua tay nói: “Tôi đứng nói được rồi.”

Sợ Hồ Thụy quá khách khí, cậu không cho Hồ Thụy có cơ hội khách sáo, vội nói: “Mặt người sau cửa phòng chúng tôi là mặt Ngô A Vĩ.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền liền thay đổi. Đều là Thầy Giải Mộng có kinh nghiệm, họ biết Lâm Tùy Ý đang nói cái gì: Mộng góc nhìn thứ ba.

Mộng góc nhìn thứ ba khiến khó khăn tăng gấp nhiều lần.

Tiểu Nguyệt nghe không hiểu, nhưng nhìn Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền cũng đoán được tình hình, sắc mặt cũng khó coi.

Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền liếc nhau. Hồ Thụy hỏi Lâm Tùy Ý: “Anh Tùy Ý, việc Tiểu Nguyên xảy ra chuyện có liên quan đến mặt người không?”

“Tạm thời không biết.” Lâm Tùy Ý nói phỏng đoán tình huống Tiểu Nguyên của cậu cho họ nghe.

Ánh mắt bọn họ dừng trên người Tiểu Nguyệt, Lâm Tùy Ý hỏi: “Tiểu Nguyệt, hôm qua em có khóc không?”

Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu: “Có khóc, ba chúng em đều khóc.”

Các cô không phải Thầy Giải Mộng, chỉ là người thường vào nhầm nơi này, đối với các cô đây chính là quỷ môn quan. Chỉ cần có một người khóc, hai người còn lại rất dễ bị cảm nhiễm.

Diệp Chi Huyền vội hỏi: “Sau khi vào phòng thì sao?”

Tiểu Nguyệt cắn môi: “Cũng khóc… Có phải… Có phải người tiếp theo xảy ra chuyện sẽ là em.”

Cũng khóc?!

“Xem ra nhìn Môn Thần khóc thút thít không phải hành vi chọc hung thần.” Hồ Thụy nói.

Diệp Chi Huyền an ủi Tiểu Nguyệt: “Đừng lo, tạm thời không có việc gì, cũng đừng khẩn trương, bọn anh chỉ đang bàn luận xem Tiểu Nguyên và khóc có quan hệ hay không. Hiện tại đã biết không liên quan.”

“Anh Tùy Ý.” Hồ Thụy hỏi Lâm Tùy Ý: “Anh chắc chắn khi Tiểu Nguyên đi theo anh và Lâu tiên sinh không làm gì khác biệt?”

Lâm Tùy Ý nói: “Để tôi nhớ lại.”

“Ngày hôm qua chúng ta chia thành ba nhóm…” Lâm Tùy Ý kể lại một lượt từ lúc chia nhóm cho Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy nghe, “Ông chủ không cho nam nữ ở cùng một phòng ban đêm. Tiểu Nguyên rất sợ hãi nên ông chủ cho Tiểu Nguyên kẹo…”

“Kẹo.” Lâm Tùy Ý lẩm nhẩm.

Chỉ có Tiểu Nguyên được cho kẹo, cậu và Lâu Lệ không có. Bởi vì ông chủ đưa Lâu Lệ chìa khóa, cho nên Lâm Tùy Ý không liên tưởng đến việc ông chủ cho đồ.

Nhưng hiện tại xem ra, Tiểu Nguyên khác cậu và Lâu Lệ ở chỗ, Tiểu Nguyên được cho kẹo.

Chỉ có Tiểu Nguyên có kẹo.

Lâm Tùy Ý ngẩng phắt đầu: “Hôm qua hai người có xem lễ hiến tế không?”

Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền gật đầu. Lâm Tùy Ý nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, ông cụ cử hành lễ hiến tế đã nói ‘Xã Bà đói bụng’.”

Đói và kẹo.

Hình như có chút liên quan.

Nhưng Lâm Tùy Ý không nắm bắt được cụ thể, chỉ có thể gượng ép giải thích, đói nghĩa là muốn ăn, mà kẹo có thể ăn.

Nhưng hung thần và chủ mộng đều giết người. Tòa nhà lớn có nhiều hộ gia đình như vậy, khẳng định trong nhà họ có nhiều đồ ăn ăn no bụng hơn kẹo. Ba tầng lầu sáng nay gió êm sóng lặng, tựa hồ không có ai chết.

Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền cũng nghĩ như vậy. Hồ Thụy nói: “Chờ Lâu tiên sinh dẫn hai huynh đệ Trình Án Trình Nhai trở về rồi bàn tiếp.”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Được.”

Động tác Lâu Lệ rất nhanh, bọn họ mới ngừng nói chuyện được chốc lát, Lâu Lệ liền mang người trở lại.

Cây Trúc lớn nhỏ đều có mặt, cô gái đi theo Cây Trúc Can cũng có mặt.

Lâm Tùy Ý thuận lại những gì vừa nói với Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền cho Cây Trúc lớn nhỏ nghe. Bởi vì Tiểu Nguyệt đã chứng thực vụ Tiểu Nguyên không liên quan nhìn Môn Thần khóc thút thít, Lâm Tùy Ý không nhắc lại, mà đề cập ‘kẹo’ và ‘Xã Bà đói bụng’. Đây là vấn đề bọn họ cần giải quyết gấp.

“Cảm giác chúng có liên quan, nhưng không chắc có liên quan.” Cây Trúc ‘Chậc’ một cái, mắng: “Bốc hơi mẹ nó phiền thật, sống không thấy người chết không thấy xác, căn bản không có biện pháp tìm hung thần! Lại còn mẹ nó Mộng góc nhìn thứ ba!”

Hồ Thụy nói: “Mọi người đều ở chỗ này, hay là trao đổi thông tin đi?”

Cây Trúc nói: “Một cái rắm cũng không có. Tầng 1 không thấy điềm xấu nào hết, điềm lành cũng không.”

Cây Trúc Nhỏ nhanh miệng nói: “Nhóm người Hắc trọ ở tầng 1, buổi sáng chúng tôi đã gặp bọn họ, ba người đều còn sống. Thái độ của bọn họ không giống nhau. Hẳn là Hắc bói quẻ biết mộng này có hung vô cát, nên không muốn dẫn người tiếp cận chủ mộng.”

Phát hiện của tầng 1 có biết cũng vô dụng, chẳng ai cảm thấy hứng thú với ba người áo sơ mi bông. Cây Trúc còn mắng một câu: “Thế mà người xảy ra chuyện không phải Hắc.”

Hồ Thụy nói: “Hắc giảo hoạt, bên người lại có Mồi, so với chúng ta không dễ xảy ra chuyện.”

Cây Trúc ‘phì’ phỉ nhổ: “Ông trời không có mắt.”

Diệp Chi Huyền nói: “Tầng hai cũng không có phát hiện, không thấy điềm xấu hoặc điềm lành.”

Lâm Tùy Ý vội tiếp lời: “Tầng ba cũng không có phát hiện gì.”

Sắc mặt Cây Trúc khó coi cực kỳ: “Đều không có phát hiện, chủ mộng còn chết. Mộng của Ngô A Vĩ thật mẹ nó tà.”

“Anh, anh bớt nói đi, Lâu tiên sinh còn ở đây.” Cây Trúc Nhỏ kéo tay áo Cây Trúc. Đừng nói trong phòng này, Lâu Lệ là tiền bối, cả giới giải mộng phải tôn kính Lâu Lệ, Cây Trúc chửi thề trước mặt Lâu Lệ không ổn tí nào.

Cây Trúc Nhỏ khuyên Cây Trúc im miệng, rồi nói với mọi người: “Chỉ còn tầng 4 chưa đi, hay là bây giờ đi tầng 4 xem sao?”

Mọi người không có dị nghị, đều nhìn về phía Lâu Lệ, chờ Lâu Lệ quyết định cuối cùng.

Từ lúc vào phòng Lâu Lệ vẫn chưa mở miệng, bị bao nhiêu cặp mắt nhìn cũng không nói chuyện. Dưới ánh mắt của mọi người, anh giơ tay chạm vào mặt người dán sau cửa.

Đây là lần thứ ba Lâu Lệ sờ mặt người, Lâm Tùy Ý nhìn đã quen, những người khác hít hà một hơi, hoảng sợ kêu lên: “Lâu tiên sinh!”

“Có kim không?” Lâu Lệ hỏi.

Mọi người mờ mịt lắc đầu, không biết Lâu Lệ muốn làm gì, cũng không biết Lâu Lệ muốn loại kim nào, nhưng dù Lâu Lệ muốn loại nào bọn họ đều không có.

Lâu Lệ nói: “Kiểm tra hết chưa.”

Lời này vừa ra, mọi người liền dịch mắt sang mặt người sau cửa. Mặt người bị phân hủy, nên mọi người tự động cho rằng mặt người đã chết. Nếu mặt người không chết, chẳng phải mặt Ngô A Vĩ treo sau cửa đã phát hiện Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý có hô hấp?

Lâm Tùy Ý nhìn bóng lưng Lâu Lệ. Cậu biết không phải Lâu Lệ muốn kiểm tra mặt người có là vật sống hay không, mà là xem mặt người bị lột xuống có biến thành vật khác hay không, ví dụ như Xã Bà.

Dù sao ông chủ đã giới thiệu với họ rằng, nó là Xã Bà.

Tiểu Mộng sợ hãi hỏi: “Tiên sinh, kẹp tóc được không?”

Lâu Lệ vươn tay.

Tiểu Mộng gỡ kẹp tóc trên đầu xuống, Lâu Lệ nhận kẹp tóc, dùng góc nhọn đâm vào mặt người. Kẹp tóc không sắc nhọn bằng kim nên anh dùng sức chọc mạnh, khớp xương tay trắng bợt.

Trong phòng lại có tiếng hít mạnh, lần này có thêm Lâm Tùy Ý gia nhập.

‘Phụt’ một tiếng, phần đầu nhọn kẹp tóc lúm sâu vào da mặt người. Lâm Tùy Ý khẩn trương nhìn chằm chằm Lâu Lệ, đồng thời trong lòng điên cuồng cầu nguyện cho Lâu Lệ.

Ánh mắt những người khác đảo qua đảo lại giữa Lâu Lệ và mặt người. Mặt người không chảy máu, cũng không chảy ra chất lỏng khác, thật sự chỉ là một tấm da mặt người. Phần da bị Lâu Lệ đâm kẹp tóc xoay tròn nhăn lại, nhưng mặt người không có biểu cảm đau đớn, ngũ quan như thế nào vẫn như thế đó, hai mắt nhắm chặt không mở ra.

“Lâu tiên sinh…”

Tuy mặt người bị Lâu Lệ đâm vào không có khác thường, nhưng Lâm Tùy Ý đau tim quá, nhịn không được chạy tới bên Lâu Lệ: “Ngài rút ra đi.”

Lâu Lệ ghé mắt nhìn Lâm Tùy Ý: “Được.”

Anh rút kẹp ra, hỏi Tiểu Mộng: “Còn dùng không?”

Tiểu Mộng điên cuồng lắc đầu: “Không… bỏ đi.”

Hồ Thụy hỏi: “Lâu tiên sinh, nếu mặt người không có vấn đề, hiện tại chúng tôi tính lên tầng 4 xem sao. Ngài cảm thấy thế nào?”

Lâu Lệ dùng khăn lụa bọc kẹp tóc, vẫn trả lại cho Tiểu Mộng, mở miệng hỏi: “Ông già hiến tế ở tầng mấy?”

Lâm Tùy Ý bình phục tâm tình, nói không thành tiếng. Khẳng định không phải tầng ba, cậu và Lâu Lệ đã đi hết tầng ba, không thấy ông ta lần nào.

Diệp Chi Huyền đáp: “Không phải ở tầng hai. Chúng tôi không thấy ông ta ở tầng hai.”

Cây Trúc Nhỏ nói: “Tầng một cũng không có.”

Lâu Lệ mở miệng: “Vậy là tầng bốn.”

“Vậy đi…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài lại truyền đến gõ cồng chiêng. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…

Theo tiếng chiêng gõ vang, ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân, người dân trong tòa nhà chạy ra dựa lan can nhìn phía dưới giống hôm qua.

Cây Trúc hỏi: “Đi xem không?”

Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, chắc chắn cả bốn tầng lầu sẽ không có manh mối gì, ông già hiến tế mới là trọng điểm.

Nhưng đây là Mộng góc nhìn thứ ba, tất cả mọi người nghe tiếng gõ đều chạy ra ngoài, rất dễ gặp phải người bị chủ mộng mượn mắt.

Lâu Lệ kéo cửa, xoay người nhìn Lâm Tùy Ý: “Cậu ở đây, tôi đi xem.”

Lâm Tùy Ý theo một bước: “Lâu tiên…”

Lâu Lệ đóng cửa lại.

Lâm Tùy Ý muốn đi theo ra ngoài, Cây Trúc gọi cậu: “Tùy Ý, đừng đi.”

“Nhưng Lâu tiên sinh…” Lâm Tùy Ý không yên tâm Lâu Lệ.

Mọi người bật cười, Cây Trúc nói: “Lâu tiên sinh là Bậc Thầy Giải Mộng, dễ gì bị chủ mộng phát hiện hơi thở.”

Lâm Tùy Ý mím môi, cậu không phải người thích phản bác người khác, dù có ý kiến tương phản cũng nghẹn trong lòng. Nhưng lúc này lại nhịn không được nói: “Tôi cảm thấy anh nói không đúng, Lâu tiên sinh cũng là người sống vào mộng, Lâu tiên sinh cũng cần thở.”

Cây Trúc Nhỏ an ủi: “Lâu tiên sinh là người sống, nhưng người có năng lực như Lâu tiên sinh biết cách che giấu hô hấp. Từng nghe qua Quy Tức đại pháp chưa?”

Lâm Tùy Ý sợ ngây người: “Quy… Quy Tức đại pháp?!”

Cây Trúc vỗ đầu Cây Trúc Nhỏ: “Quy Tức đại pháp cái gì, khó nghe quá.” Nói xong, hắn nói với Lâm Tùy Ý: “Cậu không phải đồ đệ Lâu tiên sinh nhỉ.”

Lâm Tùy Ý lắc đầu: “Không phải.”

Cũng may Cây Trúc không dò hỏi tới cùng, cũng không cho rằng Lâm Tùy Ý là Mồi của Lâu Lệ.

Cây Trúc giải thích: “Nghề giải mộng của chúng tôi bắt nguồn từ Đạo, và từ ‘Quy Tức’ cũng bắt nguồn từ Đạo. Đạo giáo tu luyện thành tiên, tu luyện nghĩa là điều tức hơi thở như một con rùa không ăn không uống. Lâu tiên sinh cũng cần hô hấp, nhưng thời gian nín thở của Lâu tiên sinh chắc chắn lâu hơn so với người thường, dư sức nín thở xem hết lễ hiến tế.”

*Quy = Rùa

“À đúng rồi.” Cây Trúc nói: “Trong giới giải mộng, điều tức hơi thở không gọi là ‘Quy Tức’. Để phân biệt với Đạo, chúng tôi sửa tên thành ‘Ẩn Tức’. Thầy Giải Mộng bắt buộc phải biết Ẩn Tức. Nhưng suy cho cùng, học Ẩn Tức cần có căn cốt, người có xương lồng ngực tốt giống Lâu tiên sinh ít ỏi hiếm thấy. Chúng tôi chỉ nín thở lâu hơn một chút so với người bình thường.”

Lâm Tùy Ý lúc này mới yên tâm. Cậu đứng bên cửa sổ đợi Lâu Lệ.

Rõ ràng dòng người chen chúc xô đẩy, vậy mà cậu liếc mắt một cái liền thấy bóng lưng cao thẳng của Lâu Lệ, như châu ngọc kẹt giữa gạch ngói.

Ông già đã kết thúc điệu múa hiến tế, vì bọn họ ở trong phòng vẫn nghe thấy thanh âm ông già.

“Xã Bà có linh, hộ gia tộc ta.”

Một lát sau, bọn họ nghe thấy ông già nói: “Xã Bà nói, Xã Bà khát.”

“Xã Bà muốn uống nước.”

Cây Trúc khó chịu bình luận: “Lúc thì đói lúc thì khát, yêu sách!”

Người trong phòng đều suy nghĩ lời ông già nói. Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn vào mắt Cây Trúc. Hai chữ ‘yêu sách’ trĩu nặng trong lòng cậu.



Giống ngày hôm qua, ông già hiến tế thông báo nhu cầu của Xã Bà xong, đám người liền tản ra.

Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ trở về, chạy đến thay Lâu Lệ mở cửa. Mọi người đều nhìn hướng cửa phòng.

Diệp Chi Huyền: “Lâu tiên sinh, có phát hiện gì không?”

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhìn phía sau Lâu Lệ, người qua lại rất nhiều, rất nguy hiểm: “Mau vào.”

Lâu Lệ đi vào phòng. Ngay khi Lâm Tùy Ý sắp đóng cửa, anh chụp lấy cổ tay Lâm Tùy Ý, ngăn Lâm Tùy Ý đóng cửa, giải thích: “Tôi sẽ đi tầng bốn.”

Sau đó buông tay Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý sờ nơi bị Lâu Lệ chạm qua. Trước khi lễ hiến tế bắt đầu, Lâu Lệ có hỏi ông ta ở tầng mấy, tầng một hai ba không có đáp án, đoán là ông ta ở tầng bốn.

Hiện tại Lâu Lệ nói muốn đi bốn tầng, Lâm Tùy Ý phỏng đoán Lâu Lệ muốn đi tìm ông ta.

Cậu cũng muốn đi.

Cơ mà Lâm Tùy Ý không biết Ẩn Tức, sợ mình kéo chân sau Lâu Lệ. Cậu do dự mà nhìn Lâu Lệ.

Nghe Lâu Lệ muốn đi tầng bốn, Diệp Chi Huyền nói: “Lâu tiên sinh, chúng tôi đi theo ngài.”

Bọn họ chưa đi tầng bốn, Lâu Lệ muốn đi tìm ông già hiến tế, bọn họ có thể đi theo tìm điềm xấu.

“Tùy.” Lâu Lệ không vội đi, ánh mắt rơi xuống Lâm Tùy Ý: “Cậu…”

Lâm Tùy Ý lập tức thẳng lưng, chờ Lâu Lệ giao nhiệm vụ.

“Đói bụng.” Lâu Lệ nói.

Lâm Tùy Ý: “Lâu tiên sinh muốn ăn món gì?”

Lâu Lệ nói: “Đều được.”

Lâm Tùy Ý: “Dạ, Lâu tiên sinh!”

Mọi người nhìn Lâu Lệ lại nhìn Lâm Tùy Ý, đã hiểu thân phận Lâm Tùy Ý. Chắc chắn là đầu bếp chuyên dụng Lâu Lệ mang theo, càng thêm kính nể tài năng dự kiến của Lâu Lệ. Trong tòa nhà có quán ăn gia đình, nhưng người nhiều, quỷ mới biết ai bị chủ mộng mượn mắt. Họ nhập mộng bằng cơ thể thật, không thể nhịn đói bỏ ăn cơm. Hiện tại có Lâm Tùy Ý, hậu cần được đảm bảo rồi.

Phân phối nhiệm vụ xong, mọi người ai bận việc nấy, để lại Lâm Tùy Ý cùng Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt.

Vì là nhà trọ nên ở đây có kệ bếp, mỗi tội không có nồi niêu xoong chảo và nguyên liệu nấu ăn.

Tiểu Nguyệt và Tiểu Mộng là Người Trụy Mộng, không sợ bị chủ mộng phát hiện. Nhiệm vụ tìm nồi niêu xoong chảo và nguyên liệu nấu ăn rơi xuống đầu hai cô gái. Lâm Tùy Ý ở lại lau dọn bệ bếp lâu không được dùng, chờ hai cô về.

Một lát sau, Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt trở lại.

Họ mang về một cái chảo sắt cùng một số nguyên liệu nấu ăn thường thấy, nguyên liệu nấu ăn chưa được sơ chế rửa sạch.

Tiểu Mộng nói: “Em và Tiểu Nguyệt tính đi rửa rau, nhưng nước bị cắt.”

Lâm Tùy Ý nghi hoặc: “Cắt nước?”

“Ừ, chỗ lấy nước dán thông báo ‘Cấm dùng nước’.” Tiểu Nguyệt nói: “Không ai đi lấy nước, chúng em không dám lộn xộn.”

Lâm Tùy Ý nói: “Không sao.”

Trong lòng cậu có một ý tưởng. Việc cấm dùng nước và Xã Bà khát nước có liên quan với nhau?

Nghĩ là nghĩ thôi, vẫn cần chứng cứ thực tế để chứng minh ý tưởng. Nhưng hiện tại không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ‘cấm dùng nước’ và ‘Xã Bà khát nước’ liên quan với nhau.

Lâm Tùy Ý đè suy nghĩ xuống, ngại ngùng nhờ hai cô gái: “Phiền hai người ra ngoài thêm một chuyến.”

Đồ ăn cần được rửa sạch, rễ rau dính bùn không nấu ăn được.

Trong tòa nhà có tiệm bán quà vặt, chỉ có thể đi tiệm bán quà vặt mua chút nước khoáng.

Trước khi Lâu Lệ đi tầng 4 có đưa Lâm Tùy Ý một ít tiền, Lâm Tùy Ý đưa hết cho hai cô gái. Hiện tại tòa nhà cắt nước, chắc chắn nước khoáng ở tiệm bán quà vặt rất đắt hàng, dân cư trong tòa nhà đông đúc cần dùng nhiều nước. Chưa chắc bọn họ mua được nước bằng giá gốc.

Hai cô gái cầm tiền đi tiệm quà vặt.

Lâm Tùy Ý đã dọn xong bệ bếp. Cậu đoán tiệm quà vặt lúc này đông phải biết, người mua nước xếp thành hàng dài, hai cô gái sẽ về tương đối trễ. Cậu tính lau dọn bàn dài, để mọi người trở về ăn cơm cho tiện.

Cậu vừa mới kéo cái bàn đến giữa phòng, Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt đã trở lại.

Lâm Tùy Ý mở cửa cho hai cô, thấy mỗi người ôm trong lòng một thùng nước to, tay còn xách hai bình nước.

Lâm Tùy Ý nhanh tay bê phụ, thuận miệng nói: “Nhiều thế.”

Hai cô không chỉ mua nhiều còn mua lẹ, Lâm Tùy Ý hỏi: “Không cần xếp hàng mua hả?”

“Không có.” Tiểu Mộng nói: “Tiệm quà vặt vắng người, chỉ có em và Tiểu Nguyệt.”

Lâm Tùy Ý khựng lại, đánh hơi được mùi bất thường: “Chỉ có hai người? Không có ai mua nước?”

Tiểu Nguyệt: “Ừ.”

Cô trả Lâm Tùy Ý tiền dư vừa nãy cậu đưa.

Lâm Tùy Ý đếm tiền, lập tức cảnh giác hỏi: “Mua nước chỉ tốn mười đồng?”

“Đúng vậy.” Tiểu Nguyệt nói: “Chủ tiệm nghe chúng em nói muốn mua nước liền bán cho chúng em, còn tặng thêm mấy bình. Người khá tốt.”

Lâm Tùy Ý không dám gật bừa ‘Chủ tiệm là người tốt’.

Thậm chí cậu cảm thấy chủ tiệm quà vặt có vấn đề. Hôm qua chủ nhà trọ tốt bụng cho Tiểu Nguyên kẹo, buổi tối Tiểu Nguyên liền xảy ra chuyện, mà bây giờ chủ tiệm quà vặt tốt bụng cho bọn họ nước.

Hai cô gái vặn nắp bình, định phụ cậu nấu ăn nhặt rau.

Lâm Tùy Ý lớn tiếng: “Đừng đụng vào nước!”

Tiểu Mộng Tiểu Nguyệt hoảng sợ, một người giật mình đứng lên bất an hỏi: “Sao… Làm sao vậy?”

“Nước có vấn đề hả?”

“Anh không biết.” Lâm Tùy Ý không thể kết luận, chỉ có thể nói: “Anh cảm thấy không đúng.”

Lâm Tùy Ý nhìn nước: “Hai người đừng đụng vào, anh đi ra ngoài xem cái đã.”

“Nhưng…” Tiểu Nguyệt nói: “Anh đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.”

“Đúng đúng đúng.” Tiểu Mộng cũng nói: “Tùy Ý, chờ Thầy Giải Mộng trở về đã.”

“Không biết khi nào Lâu tiên sinh mới về.” Lâm Tùy Ý cảm thấy không thể đợi lâu, vẫn quyết định đi ra ngoài xem: “Anh đi một lát rồi về.”

Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt không biết Lâm Tùy Ý muốn đi xem cái gì, hai cô tự biết bản thân không giúp được Lâm Tùy Ý, chỉ có thể dặn Lâm Tùy Ý cẩn thận.

Lâm Tùy Ý rời phòng, không lập tức đến tiệm quà vặt, mà đi dọc hành lang tầng hai. Mỗi khi đi ngang cửa sổ một hộ nhà, nếu cửa sổ nhà đang mở, cậu đều ngó vào bên trong.

Nước là thứ thiết yếu không thể thiếu trong sinh hoạt. Tại sao cấm dùng nước, tại sao người dân tòa nhà không mua nước?

Cậu đi qua mấy hộ nhà, xem tình hình bên trong nhà.

Vừa lúc đang là thời gian nấu cơm trưa. Người trong nhà cái gì cũng làm, ngoại trừ nấu cơm.

Lâm Tùy Ý nao nao trong lòng. Nấu cơm cần dùng nước, người dân tòa nhà không nấu cơm vì không muốn chạm vào nước?

Cậu đi tới chỗ lấy nước, chỗ lấy nước dán bảng ‘Cấm dùng nước’. Cậu ngẫm nghĩ, thò tay mở vòi nước.

Vòi nước không có nước.

Cậu thừa dịp xung quanh vắng người hít thở mấy hơi, sau đó đi tới tiệm quà vặt.

Cậu liếc qua kệ hàng, trên kệ hàng không có nước. Ngoài nước khoáng, các loại thức uống đều không có, tất cả thực phẩm liên quan chất lỏng đều bị hạ giá.

Trừ thực phẩm chất lỏng, các loại thực phẩm khác trên kệ cũng thưa thớt. Chủ tiệm ngồi cạnh kệ hàng, bên người có vài thùng giấy to chưa khui, chủ tiệm đang mở thùng lấy thực phẩm trong thùng ra, xếp thực phẩm lên kệ hàng.

Lâm Tùy Ý thường xuyên giao cơm cho lão Vương tiệm quà vặt, cậu biết lão Vương sẽ không lấy hàng trên kệ bỏ vào thùng. Cửa hàng bán nhiều loại hàng hóa, xếp lên lấy xuống mỗi ngày rất lãng phí thời gian, chỉ khi nào một loại hàng hóa trên kệ sắp bán hết lão Vương mới nhập hàng, sau đó xếp hàng hóa lên kệ.

Lâm Tùy Ý nhìn động tác chủ tiệm, giống như mới vừa khai trương cửa hàng, nếu không thì chính là tất cả kệ hàng thực phẩm đều cần bổ sung.

Tòa nhà nhiều người, nhưng cũng nhiều tiệm quà vặt. Một tiệm quà vặt có lưu lượng khách lớn đến mức cần bổ sung tất cả các loại hàng hóa mỗi ngày ư?

Lâm Tùy Ý xoay người đi tầng ba.

Cậu không biết các cửa hàng quà vặt ở tầng hai, nhưng cậu biết khu tầng ba. Hôm qua trong lúc đi tìm điềm xấu, cậu có nhìn qua các cửa hàng quà vặt. Cậu nhớ rõ kệ hàng thực phẩm ở các tiệm tầng ba chất đầy hàng hóa, qua một đêm không thể nào cần bổ sung hàng hóa.

Đi tới một cửa tiệm quà vặt, nhìn thấy chủ tiệm này cũng đang bổ sung hàng hóa, trong lòng Lâm Tùy Ý tức khắc bất an.

Sao có nhiều kệ hàng cần bổ sung thực phẩm quá vậy? Trừ phi hôm qua họ vứt sạch thực phẩm trên kệ hàng, nên hôm nay mới cần bổ sung.

Nghĩ vậy, Lâm Tùy Ý dừng lại.

Vứt sạch thực phẩm, hay là cung phụng cho Xã Bà?

Ngày hôm qua ông già hiến tế đã nói ‘Xã Bà đói bụng’.

Lâm Tùy Ý phủ định ý tưởng cung phụng cấp Xã Bà. Hiện tại tất cả chủ tiệm bán quà vặt đều bổ sung hàng hóa quy mô lớn, như thể bọn họ cung phụng toàn bộ đồ ăn mình có cho Xã Bà. Một tiệm quà vặt cung phụng toàn bộ hàng hóa, đối với người buôn bán nhỏ mà nói là tổn thất không nhỏ. Người làm ăn sao mà bỏ được, cung phụng toàn bộ thực phẩm sẽ ảnh hưởng việc làm ăn của họ.

Một khi đã vậy, nếu thờ phụng Xã Bà, hôm nay ông chủ nên cung phụng toàn bộ nước cho Xã Bà, nào còn dư để bán giá thấp cho bọn họ.

Lâm Tùy Ý nhìn chăm chú chủ tiệm đang bổ sung hàng hóa, cậu nghĩ ra một đáp án.

Chủ tiệm không cung phụng thực phẩm, mà là ném thực phẩm đi chỗ khác. Hôm nay Xã Bà không đói bụng, cho nên bọn họ bổ sung hàng hóa.

Lâm Tùy Ý đi lên, che miệng mũi, thanh âm từ khe hở ngón tay chui ra: “Ông chủ, có nước không?”

Chủ tiệm quay đầu liếc cậu: “Hết rồi.”

Lâm Tùy Ý nói: “Đều bán hết rồi?”

Chủ tiệm không trả lời Lâm Tùy Ý, chỉ nói: “Cậu qua nhà khác đi, có lẽ nhà họ còn.”

“Được, cảm ơn.”

Lâm Tùy Ý rời quầy bán quà vặt, đi qua nhà tiếp theo.

Cậu vừa tới liền chạy. Vừa nãy cậu hỏi chủ quán quà vặt đã bán hết nước chưa, đây không phải câu hỏi khó trả lời, nhưng chủ quán không đáp. Không đáp có thể hiểu là: không bán hết nước.

Không bán hết nước, thế tại sao không có nước?

Trong lòng Lâm Tùy Ý có đáp án: Đã xử lý hết.

Tại sao phải xử lý hết.

Đáp án miêu tả sinh động: Bởi vì Xã Bà khát.

Xã Bà khát muốn uống nước, Xã Bà sẽ tìm người có nước!

Cậu đã biết vì sao Tiểu Nguyên xảy ra chuyện. Ngày hôm qua Xã Bà đói bụng, cho nên buổi tối Xã Bà tìm Tiểu Nguyên có kẹo!

Lâm Tùy Ý chạy về xử lý đống nước Tiểu Mộng Tiểu Nguyệt mang về.

Cậu đang chạy vội đột ngột dừng chân, chợt đi đến gần một khung cửa sổ.

Trong phòng tích nước.

Căn nhà này không xa lạ, là phòng của cậu và Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý ngẩn người, vội vàng mở cửa phòng.

Vào phòng rồi cậu mới dám thở dốc, sau đó nhìn chằm chằm vũng nước đọng.

Là từ trên trần nhà nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, không biết đã tích được bao lâu, trên mặt đất có một vũng nước rất lớn.

Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi. Trên lầu có người đang đổ nước.