Vân Tuân Vũ và Vô Ly không biết đang ở chân trời góc bể nào, nhưng là ở ngay trước mắt đây.
Vân Ngạo Phong cùng ba người kia đi qua Tinh Ngọc viên, không nghi ngờ gì nhìn thấy đại ca cùng nhị ca ở đây.
Bên trong đại trạch còn có cha mẹ, gia gia và Bạch dược sư, hai bên có hai hàng tỳ nữ đứng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, nhìn vào thật sự rất có quy củ nha.
"Cha, mẹ, gia gia!" Vân Ngạo Phong và hai người kia bước lên, như mọi ngày chắp tay hành lễ.
Vân gia gia chủ phất tay áo: "Không cần hành lễ, hôm nay lại làm phiền Bạch dược sư giúp con ép Hàn Độc ra, con còn không mau đa tạ Bạch tiền bối đi."
Nghe gia gia nói như vậy, hắn liền nhu thuận làm theo: "Vãn bối đa tạ Bạch tiền bối!"
"Tiểu công tử không cần đa lễ, đều là chuyện nên làm cả thôi." Bạch dược sư ngồi trên bồ đoàn cười khàn, nhấc tay ra hiệu cho Vân Ngạo Phong đứng lên.
Cha mẹ hắn ngồi đối diện vẻ mặt vui mừng, cuối cùng sau hôm nay bảo bối của họ sẽ không còn chịu khổ nữa, thật sự nóng lòng hồi hộp.
Nói nói vài câu hậu, Bạch dược sư liền bắt đầu giúp Vân Ngạo Phong ép Hàn Độc ra.
Đầu tiên là dùng Dẫn Linh Diệp luyện thành một viên đan dược màu đỏ, hắn liền đem nuốt xuống, sử dụng làm thuốc dẫn.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người ở bên trong đều bị Bạch dược sư đuổi ra, nói là cần có không gian yên tĩnh, đến Vân gia gia chủ cũng không ngoại lệ.
Bạch dược sư còn cố tình lập ra một cái kết giới.
Hắn ban đầu rất buông lỏng, nhưng về sau càng cảm thấy kỳ lạ, hắn biết để có thể ép Hàn Độc ra phải chịu đựng đau đớn cực đại. Nhưng không nghĩ tới... thật sự đau đến muốn chết đi sống lại.
Cảm nhận từng thớ thịt trên người như bị cắt ra từng mảnh, nội thể lại càng không khống chế được mà ầm ĩ lên. Bây giờ cảm giác sắp mất đi một tia thần chí cuối cùng, nhưng Bạch dược sư đã nói, nếu muốn hoàn toàn loại bỏ Hàn Độc, vậy thì thần trí luôn phải tỉnh táo.
Thân thể vừa đau vừa nóng đến bỏng rát, đầu óc mơ mơ màng màng, cặp lông mày không tự chủ được nhíu thật chặt, môi mỏng trắng bệch, mồ hôi từng tầng từng tầng như thác nước đổ xuống, xuôi theo sườn mặt, chảy xuống cằm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống y phục trước ngực, làm ướt một mảnh lớn.
Thế nhưng là, Vân Ngạo Phong tuyệt không cho phép mình phát ra tiếng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến nỗi run lên.
Bỗng nhiên lúc này lại nghe thấy tiếng của hệ thống: [Ký chủ, không xong rồi! Lão già này muốn hại ngươi, viên thuốc dẫn kia căn bản chỉ là phần độc của Dẫn Linh Diệp, ký chủ mau khống chế linh lực của ngươi, hạ nhiệt độ cơ thể xuống thấp nhất có thể, nhanh lên, không thì ngươi sẽ bỏ mạng ở đây đó!"
Vân Ngạo Phong kinh ngạc trong đau đớn, bây giờ mới nhận ra, hóa ra Bạch dược sư muốn giết mình, có lẽ lão ta đã có kế hoạch từ trước.
Hắn chỉ có thể cố gắng vận chuyển linh lực, đem tất cả dương khí trong nội thể đều chuyển hoán thành âm khí, đến nỗi thân thể lạnh ngắt như một tảng băng. Nhưng lúc này, cố tình cơn đau đớn thống khổ kia mới dịu hơn một chút.
Vân Ngạo Phong muốn mở miệng gọi người, nhưng phát hiện không thể nói chuyện được, cả người cứng nhắc như tượng, môi run đến lợi hại, có vẻ hắn đã hạ nhiệt độ quá thấp rồi.
[Ký chủ, ngươi tuyệt đối không thể tăng lên sức nóng, chỉ cần sơ sót một chút thì ngươi sẽ bị lão già này độc chết như chơi đấy! Bây giờ ký chủ phải thả lỏng và bình tĩnh, hệ thống nhận thấy bình cảnh tu luyện của ngươi có một luồng giao động, có lẽ tu vi sắp tăng tiến rồi. Với thể chất của ký chủ, thì khi đột phá bình cảnh sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, chắc chắn mấy người ngoài kia sẽ lo lắng mà xông vào, bây giờ ký chủ phải hút nạp linh khí xung quanh vào nội thể, tập trung tinh thần...]
Vân Ngạo Phong làm theo lời hệ thống nói, cảm nhận từng tuyến linh khí xâm nhập vào nội thể. Cơn đau lại càng giảm sút, hắn như một con cá bị ném lên trên cạn, bất ngờ vùng vẫy xuống nước, cảm giác ràng buộc dần dần buông lỏng.
Bạch dược sư sau lưng tất nhiên nhận ra sự thay đổi của hắn, chỉ là ông ta không ngờ, một tên tiểu bối vô năng vậy mà có thể gây ra sức ép với mình. Thậm chí chất độc dược được đưa vào cơ thể cũng bị hắn thôn phệ gần hết, lão già cảm thấy sắp không xong, nhưng cũng không thể bỏ chạy được, đường duy nhất có thể ra ngoài chính là phía cửa lớn, nhưng ở đó lại có mấy người kia canh trừng, đây là tự đâm đầu vào bẫy của chính mình.
Mọi người ở bên ngoài sớm đã phát hiện ra sự bất thường, linh khí trong Tinh Ngọc viên vốn dĩ rất dày đặc, nhưng bây giờ lại chỉ đổ dồn về một phía.
Thậm chí linh khí xung quanh Tinh Ngọc viên đến một dặm cũng đều bị hắn hút nạp.
Động tĩnh lớn thế này, không chắc các gia tộc khác không phát hiện.
Vân Tuân Vũ đi đi lại lại ở bên ngoài, vừa sốt ruột vừa lo lắng, thật sự tâm y sinh ra một ý vị... rất muốn xông vào bên trong, nhưng gia gia không cho phép y làm thế.
Bạch dược sư tu vi là Linh Vương cảnh hậu kỳ, ngang ngửa với Vân gia gia chủ, nhưng căn cơ gốc rễ tu luyện lại không vững chắc, lão ta vì muốn tu vi tăng tiến mà sử dụng đan được.
Bây giờ sự đột phá bình cảnh của Vân Ngạo Phong lại ảnh hưởng đến lão ta, trong lúc này, bầu trời bên ngoài tích tụ lôi vân, tiếng sấm ầm ầm chói tai, từng tia xét tím nhạt đụng vào nhau không ngừng vang lên tiếng "rẹt rẹt", trên mây đen bao phủ mơ hồ thấy được một thứ gì đó có tử sắc, nhưng lại giống như ẩn dấu mà mất tung tích.
Vân Ngạo Phong thành công đột phá bình cảnh!
Bạch dược sư bị uy áp của một tên tiểu bối ép đến phản phệ mà chết!
...
Tại Trung Châu, ở một nơi nào đó...
Hồng y nam tử che kín dung mạo, chỉ để lộ đôi mắt màu tím sâu thẳm, khóe miệng bị che khẽ cong lên, chất giọng lạnh nhạt uy quyền phát ra.
"Chủ nhân..."