Giác Ngộ

Giác Ngộ - Chương 24: Một ngày luyện thuốc vinh quang.




Mấy ngày kế tiếp rất nhàn rỗi, năm người Vân Ngạo Phong ai cũng lo việc tu luyện, nhưng hắn lại khác, chỉ ngồi xếp bằng trong phòng, không tu luyện mà chỉ nói chuyện với hệ thống.



"Hệ thống, ngươi cảm thấy ta thật sự có thể trở thành luyện đan sư sao?" Họ đang bàn chuyện nhân sinh, à, cái này cũng được tính là tu luyện mà, đúng không? Chỉ là gián tiếp thôi, việc tu luyện thì cứ từ từ, không cần phải vội a...



Hệ thống nói: [Ký chủ không được phép nản lòng nha! Chẳng lẽ ký chủ không tự tin về bản thân mình như vậy sao? Ta nói ký chủ nhất định sẽ làm được mà.]



Vân Ngạo Phong vươn tay đỡ trán suy nghĩ, cuối cùng nói ra một câu khiến bốn người ở cách vách phải nháo nhào chạy trốn.



"Được, ngay bây giờ, ta sẽ đi luyện thuốc!" Vân Ngạo Phong căn bản không phải nói, mà là hét.



Chỉ bằng một câu, như nhắc nhở thảm họa sắp đến, Vân Tuân Vũ, Vô Ly, Ý Hiên và Mộc Du Tử đang ngồi khoanh chân nhập định tu luyện, trong phút chốc như bừng tỉnh đại ngộ.



Một dãy phòng thẳng thiu bất ngờ bật mở, chỉ nghe tiếng "rầm" đồng loạt vang lên, nháy mắt đã không thấy bóng dáng của bốn người kia.



Phòng của Vân Ngạo Phong ở chính giữa, hắn không thèm quan tâm tiếng động từ đâu phát ra, mở cửa, tâm trạng cực kỳ sảng khoái vui vẻ, một đường thẳng đi đến phòng luyện thuốc.





Sau khi Vân Ngạo Phong rời khỏi, ở sau gốc cây Lan Tùng khổng lồ lần lượt xuất hiện bốn cái đầu.



Vân Tuân Vũ và Ý Hiên ló đầu ra từ một bên, Vô Ly và Mộc Du Tử ló ra từ bên kia. Tất cả đồng vẻ mặt sợ hãi xanh mét, thân thể càng run rẩy lợi hại hơn chính là Vô Ly - vật thử thuốc cố định của Vân Ngạo Phong.



Còn hắn thì vẫn không hay biết gì, ở trong phòng chế thuốc tìm kiếm các loại thảo dược, sau đó mang đến gần lò luyện đan, nhóm lửa lên, để dược liệu vào, cuối cùng là điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.



Nhưng kết quả là... lò luyện đan nổ tung, khuôn mặt của Vân Ngạo Phong đen đến khó nhận ra.



Nghe tiếng nổ, bốn người ở bên ngoài lại âm thầm vui mừng, chỉ thấy ở góc cửa xuất hiện một cái đầu nữa, đó không ai khác chính là Vô Ly.



Sau đó hai bên đều nhô ra hai cái đầu, nhìn chằm chằm vào người bên trong, Vân Ngạo Phong bị tiếng nổ dọa cho ngã ngồi trên mặt đất.





Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, nhưng quay ra cũng không thấy bóng dáng vật gì.



Thở phào một hơi, hắn lại lấy ra một cái lò khác, tiếp tục các thao tác cũ kia, lần này có hệ thống hướng dẫn qua, hắn liền chế ra một viên thuốc, chỉ là không biết thuốc độc hay thuốc bổ thôi.



Thấy Vân Ngạo Phong thành công, bốn người ngoài cửa liền thi nhau chạy trốn. Ý Hiên không nghi ngờ gì lại nhảy lên ngọn cây Lan Tùng trước cửa viện, còn Mộc Du Tử lần này không ngốc mà nhảy xuống hồ nữa, ngược lại vận linh lực bay lên nóc nhà, trốn ở một bên len lén nhìn xuống.



Vân Tuân Vũ và Vô Ly không biết đã chạy tới chân trời góc bể nào.



Tội nghiệp cho Vân Ngạo Phong không tìm thấy người nào làm vật thử thuốc.



"Tam công tử." Bỗng nhiên, lúc này Trịnh Trúc lại vác mặt tới đây, nhìn thấy Vân Ngạo Phong liền thân thiện gọi một tiếng.



Hắn quay đầu lại, Trịnh Trúc liền khụ khụ ho khan hai tiếng, khuôn mặt đen thui thùi lùi kia... Trịnh Trúc sắp không dám nhận người quen a...



Ý Hiên và Mộc Du Tử chỉ có thể chúc may mắn với Trịnh sư huynh.



"Trịnh sư huynh?" Vừa thấy Trịnh Trúc hắn liền nhào qua, biểu cảm rạng rỡ không che dấu: "Đúng lúc ta đang cần người giúp thử thuốc, hay là... huynh giúp ta đi?"



Trịnh Trúc trước nay không biết về tai họa luyện đan của hắn, thế là không một lời liền nhận lấy viên thuốc kia, cho vào miệng, nuốt xuống.



Vân Ngạo Phong ở bên cạnh dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trịnh Trúc, Ý Hiên và Mộc Du Tử cũng âm thầm nuốt nuốt một ngụm nước bọt.





Tưởng chừng kế tiếp Trịnh sư huynh sẽ bị biến dị, nhưng không, một chút thay đổi nhỏ cũng chẳng có.



Ồ, điều này đúng là kỳ tích nha!




"Huynh cảm giác thấy thế nào?" Vân Ngạo Phong trong đáy mắt không dấu nổi vui mừng cùng mong đợi, hỏi.



Trịnh Trúc lắc lắc đầu, thân thể không có gì thay đổi, liền nói: "Không sao hết, đây là thuốc gì vậy? Sao trước nay ta chưa từng nhìn thấy nó."



Vân Ngạo Phong cười hì hì, đôi mắt cong lên nhìn có chút khả ái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đám mây trắng mềm ở chân trời, mà trong lúc vô tình lại nhìn thấy một bóng người trên nóc nhà.



"Ha ha, thuốc này do tự tay đệ chế ra nên... cũng không biết có tác dụng gì! Nhưng mà... chắc chắn không có gì tổn hại đến thân thể và tu vi, huynh đừng lo, he he."



"Ồ, thuốc do tam công tử tự điều chế sao?" Trịnh Trúc lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó quay qua nhìn Vân Ngạo Phong đang đầy mặt hào hứng: "Tam công tử, mấy người Đại công tử và Nhị công tử đi đâu rồi?"



Vân Ngạo Phong xoa cằm, mắt hiện lên một tia giảo hoạt cổ quái, vươn tay chỉ thẳng tên núp ở nóc nhà.



"Tiểu tử Mộc miêu, ngươi xuống đây!"



Mộc Du Tử bị phát hiện cũng không dư sức đâu mà trốn đông trốn tây nữa, dù sao thì... ừm, thuốc đã có người thử rồi, không cần sợ... Với ý nghĩ đó, Mộc Du Tử liền nhảy xuống. Nhưng không cam tâm một mình bị phát hiện, liền quay sang cây Lan Tùng gào rú lên.



"Ý Hiên, ngươi còn trốn cái gì nữa, mau xuống đây!"




Ý Hiên bất động thanh sắc nhảy xuống.



"Lần này ta qua đây là phụng lệnh Bạch dược sư, gọi tam công tử về đại trạch chữa trị Hàn Độc." Trịnh Trúc nhịn cười quay mặt đi nói.



Chỉ sợ nhìn thẳng vào mặt của ba người này sẽ cười không ngừng mất, sau vài chuyện lặt vặt lúc nãy thì Trịnh Trúc cũng mơ hồ đoán ra đã xảy ra cái gì, chẳng qua y cũng không lo lắng bị hạ độc đâu.



***



Tác giả đi tìm hai nhân vật về.



Vô Ly: Ngươi bắt ta về làm gì hả? Cho dù ngươi không sợ chết thì bọn ta cũng sẽ không sống nổi đâu a *khóc lóc thảm thương*.





Tác giả: Đồ mặt dày.



Vân Tuân Vũ: *Đồng lòng với tác giả* Nếu có một cuộc thi mặt dày thì ngươi chắc chắn được giải nhất.



Vô Ly: Điều đó là tất nhiên!



Tác giả: Vậy còn ở đây làm gì nữa? Đi về!



Vân Ngạo Phong: Đại ca, nhị ca, các huynh ở đâu *gào to*.



Vân Tuân Vũ / Vô Ly: Chúng ta có thể nói chúng ta đang ở đằng sau đệ hay sao?



Tác giả: Đã nói rồi a!



Vân Ngạo Phong: Hử! Hoá ra hai người ở đây *cười*.



Vân Tuân Vũ / Vô Ly: Thật đáng sợ! *Chạy mất dép*.



Vân Ngạo Phong: Nè, hai người đứng lại đó cho đệ.



Tác giả: *Thở dài* Từ khi nào các con của ta nghịch ngợm ngu xuẩn như thế này? Lại còn dám phá thiết lập của ta, he he, chờ đi, sau này cho các ngươi kết SE hết luôn *Đắc ý*.