Đám người Vân Ngạo Phong chạy đến trước lối vào thạch động, mặc dù động này ở cao hơn nhiều, nhưng nước vẫn không ngần ngại mà dâng lên không có điểm dừng.
Vân Ngạo Phong chạy đi trước, sau đó là Ý Hiên và Vân Tuân Vũ đang chật vật đỡ Trịnh Trúc, cuối cùng là ba người Vô Ly, Mộc Du Tử và Liễu Hi Hiên.
Nước dâng càng lúc càng nhanh, trên mặt hồ tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng, ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng càng về sau càng dữ dội, vồ vào tường đá như muốn nứt ra.
Chỉ trong chốc lát mà nước đã tràn ngập vào trong thạch động.
Lần này càng khiến họ kinh hoảng hơn, thạch động ban đầu chỉ có duy nhất một lối vào, bây giờ không biết đã hiện lên bao nhiêu lối ra.
Từng bước chân đều vang vọng tiếng nước, bây giờ trên cơ bản tuyệt đối không thể xác định được lối đi chính xác là hướng nào. Nhìn bảy lối đi trước mắt mà hít sâu vài ngụm khí lạnh, Vân Ngạo Phong dẫn đầu đi vào hướng thứ ba bên tay phải.
Những lối đi này không có khác biệt, chỉ là không biết nó sẽ dẫn tới đâu, cũng có thể là đường cụt, hoặc là dẫn đến một nơi rất nguy hiểm, khả năng đi ra cửa thạch động thì hoàn toàn là số không.
Trên trán đụng phải thạch nhũ khiến hắn không tự chủ xoa xoa đầu, mà khoan đã, chỗ này còn có thạch nhũ, nhưng lối vào lại không có lấy một tia thạch nhũ.
Vậy điều này có thể chứng minh rằng, họ đi sai đường.
Vân Ngạo Phong thầm khóc trong lòng, không biết những người khác có chú ý tới hay không, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.
Dù sao thì bây giờ cũng đã đi vào quá sâu rồi, trở ra cũng không kịp nữa, còn nước thì cứ không ngừng tràn tới.
Cách duy nhất là đi tiếp, nhưng có thể giữ được mạng sống hay không thì còn phải dựa vào số mệnh của họ.
Đi một hồi lâu mới thấy có một ngã rẽ, trên trần đá trơn bóng không có thạch nhũ.
Trong thạch động không có lấy một tia ánh sáng, nhưng với nhãn lực hơn người của Vân Ngạo Phong, thì vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Chỉ thấy trước mắt xuất hiện hai lối đi, một thô một trơn nhãn, hắn tất nhiên là chọn đường trơn rồi, dù sao đi nữa thì lúc vào họ cũng là đi từ đường như vậy.
Rẽ hướng sang bên trái, bất chợt trong đầu hắn xuất hiện một bản đồ, nghĩ nghĩ thì đó chính là hoa văn được khắc trên tường đá, lúc trước hắn từng nhìn thấy.
Nhưng lúc đó nhìn chưa kỹ càng, hơn nữa đồ án đó rất phức tạp, mặc dù trí lực tốt thì sao chứ, vẫn không thể tìm thấy lối ra thôi!
Nhưng là, Vân Ngạo Phong lập tức nghĩ đến những đường cong, đường thẳng được khắc trên vách đá kia, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng biết ý nghĩa của chúng là gì.
Bạch dược sư từng nói, những người đã đi vào Vẫn Mạng sơn cốc đều không có cơ hội thoát ra ngoài, rốt cuộc thì bây giờ Vân Ngạo Phong hắn biết vì lý do gì rồi.
Nhìn lên trần động, chỗ này lại có thạch nhũ treo đầy, từng tầng dày đặc như vảy cá.
Vấn đề nan giải hiện tại, là phải tìm thấy sáu đoạn đường khác, cũng trơn bóng như lúc nãy, như vậy mới có khả năng thoát ra ngoài.
Vân Ngạo Phong vẫn còn nhớ rõ hình dạng của mảnh đồ án kia, ở trên đó có rất nhiều ký hiệu, nhưng chỉ được phân chia thành hai loại, một là hình đường gợn sóng, hai là ký hiệu đường thẳng.
Mà trong đồ án cũng có chỉ rõ bảy con đường ra, mà hết thảy bảy con đường này họ đều phải đi qua, để ghép nối lại lối vào ban đầu.
----------------------------
Ở nơi tối tăm nhất trong Vẫn Mạng cốc, một đôi mắt màu đỏ tươi đang không ngừng mở lớn, trong đám hắc vụ lượn lờ oán khí, phía trước đôi mắt đó là một chiếc Ma kính, bên trong chiếu lên một khung cảnh trật hẹp đen tối, trong không gian đó có bảy bóng người đang di chuyển.
Ánh mắt đỏ ngầu hiện lên sự hung tàn bạo ngược, tiếp đó là giọng nói ghê tởm vang lên: "Một lũ vô dụng, dám lần này tới lần khác phá hỏng chuyện tốt của ta? Hừ, Vân Tuân Vũ, Vân Ngạo Phong, hai người các ngươi rồi cũng sẽ có một ngày bị ta băm thây trăm mảnh, đòi lại mối thù xưa."
"Chủ nhân, thứ cho thuộc hạ vô năng, không thể giúp ngài sớm ngày báo thù." Một giọng nói khác vang lên, khác một trời một vực với chất giọng lúc nãy, vừa nhẹ nhàng ấm áp, vừa cung kính ôn nhu, không phân biệt đen trắng.
Nhưng cứ cố tình, loại người đó lại là loại người mưu mô nguy hiểm, không lường trước được bước đi tiếp theo của họ.
"Hừ, lần này ngươi thả cho bọn chúng đi, nhưng nếu có lần sau..., thì cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đi." Đôi huyết nhãn nhắm lại, sau đó mở ra, sát ý hướng về một phía xuất ra dày đặc.
"Thuộc hạ đã biết!" Người kia lại nói, trong giọng nói không thay đổi vẫn chứa thái độ như trước, chỉ là không một ai nhìn thấy trong mắt người nọ khẽ hiện lên tia nguy hiểm và coi thường.
Lần này, mấy người Vân Ngạo Phong dễ dàng như vậy thoát khỏi lưỡi hái tử thần, cũng là do có sự sắp xếp của tên thuộc hạ kia.
Người được gọi là chủ nhân đó, chính là người duy nhất còn sống sót của Oán Lê tộc, bảy năm trước, vô tình bị Vân Tuân Vũ hại cho tứ cố vô thân, thực thể tan biến.
Lúc đó may mắn tụ lại được một tia hồn phách, bao nhiêu năm nay vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để trả thù.
Vẫn Mạng sơn cốc, vẻ ngoài là chốn bồng lai tiên cảnh, đẹp đẽ mê hoặc lòng người. Thế nhưng, thực chất lại giống như một cặp bẫy, lúc nào cũng sẵn sàng gạt hái sinh mạng của người khác, để bồi dưỡng sinh mạng của mình.
Không biết bao nhiêu người vô tội chết ở đây, đều là do tên Oán Lê tộc đó sắp đặt, người này hai tay nhuốm đầy máu tươi, giết người, hút nguyên thần của họ để nuôi dưỡng nguyên thần của mình.