Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 72: Sánh vai (kết cục)




Năm nay tuyết rơi nhiều, đặc biệt nặng nề, giống như cảm giác trong lòng Bắc Thần Tường.

Gió lạnh thổi vào trong cửa sổ, chén rượu trong tay Bắc Thần Tườngkhẽ run, rượu làm ướt vạt áo trước ngực, hắn có chút sửng sốt, khóe môibất giác vẽ nên một tia cười khổ, tại sao lại nghĩ đến chuyện tình ngàyđó đây?

Vài ngày trước, Bắc Thần Thiên Vương xuất binh trở về, Bắc Thần Tường lần đầu tiên nhìn thấy hắn không chút cố kỵ đặt một người ở trước yênngựa mình – một nam tử tuyệt sắc. Hoàng huynh cười vui vẻ, cánh tay vững vàng ôm chắc “nam tử” phía trước yên ngựa, không thèm để tâm đến văn võ bá quan đang mang vẻ mặt trắng bệch hoảng sợ như gặp quỷ, quang minhchính đại cười lớn điều khiển ngựa tiến vào cung.

Đó gọi là gì? Rõ ràng chính là công cáo thiên hạ!

Về phần tâm tư người đang yên lặng ngồi trước ngực người đang điềukhiển ngựa, mặc dù nàng mang vẻ mặt không tình nguyện, thậm chí ánh mắtxinh đẹp kia còn liếc nhìn xung quanh nhưng rốt cuộc vẫn không cự tuyệthắn, bất quá nghe nói sau đó, tẩm cung hoàng đế cát bay đá chạy một mảnh hỗn độn, dường như đã xảy ra cuộc đại chiến cực kỳ thảm khốc…

Ám… Ám, nàng đúng là cùng hoàng huynh rồi.

Nàng từng nói sẽ không là nữ nhân của bất luận ai, lúc ấy ta cònkhông cách nào giải thích nổi, tận đến giờ ta mới hiểu hàm nghĩa trongđó, có lẽ cũng chỉ như bây giờ mới là tốt nhất, cũng chỉ có hoàng huynhmới hiểu rõ nàng, cho nàng quyền lực, tự do.

“Vương gia, thời gian đã đến, đến giờ sắc phong danh vị cho Ám Vương…” Hạ nhân trong vương phủ đến nhắc nhở.

“Chuẩn bị ngựa, bổn vương tiến cung.” Bắc Thần Tường thở dài, nhẹnhàng buông chén rượu trong tay ra, không ngờ một cơn gió lạnh cuồng dãtiến vào, cái chén rơi xuống, gió đông cứ như vậy mà đến…

Cái gì là thiên ý đây?

Bắc Thần Tường lắc đầu, mặc y trang tinh xảo, người đầy mùi rượu,giữa đôi mắt đen là một mảnh trong suốt. Có đôi khi hắn nằm mơ rằng mình có thể bên nàng mãi mãi, nhưng giấc mộng vẫn phải đến lúc hồi tỉnh, nếu người kia có được hạnh phúc của mình hắn chỉ có thể yên lặng chúc phúccho nàng.

“Soạn tấu chương, bổn vương muốn đi đóng quân ở biên quan, bảo vệ ranh giới Bắc Thần.”

===============

Bắc Thần hoàng cung, lúc này trăm quan tụ tập phi thường náo nhiệt, là do “Bắc Thần Ám Vương” được cử hành sắc phong.

Bất quá vì Thiên Vương mấy ngày trước có những hành động hoang đường, làm khắp nơi đồn thổi, từ trên xuống dưới ai ai cũng nghị luận chuyệnnày.

Ở nơi tiền điện tương đối náo nhiệt nhưng ở hậu đường Bắc Thần Thiênđang yên lặng cầm một chén trà nóng, phê duyệt đống tấu chương.

“Thiên Vương, đống tấu chương này ngài không xử lý sao?” Cách đókhông xa, Âu Dương Hiểu chỉ vào đống tấu chương như thành núi nhỏ, vẻmặt đau khổ hỏi, bên cạnh Nam Cung Xuy Tuyết lạnh lùng cũng bề bộn không ngừng mà gật đầu.

Đôi phượng nhãn hẹp dài của Bắc Thần Thiên nheo lại một chút, mạn bất kinh tâm liếc liếc mắt một cái, vung tay lên: “Đốt!”

Đống tấu chương đó trong vòng hai ngày như cơn gió đông giá rét bayđiên cuồng tới tấp về đại điện. Nội dung đều là hết lời khuyên nhủ Vương “quay về chính đồ”, sắc lập hoàng hậu, nạp thêm phi tần, không được “mê luyến nam sắc”. Bắc Thần Thiên nghĩ đến lại thấy buồn cười, đám triềuthần đó không có việc gì làm sao, lại đi trông nom chuyện hắn lấy mấylão bà, hắn có lập hoàng hậu hay không bọn họ phản đối được chắc, cònnói hắn “mê luyến nam sắc”, nói đơn giản là họ muốn nhét một đống nữ tửvào hậu cung của hắn đi, đều là mơ tưởng địa vị hoàng hậu.

Âu Dương Hiểu vội vàng nói: “Vậy, vậy ngài định sắc phong Ám Vương a~~.”

Bắc Thần Thiên tiếp tục mạn bất kinh tâm nói: “Ta hôm nay không phải là sắc phong nàng sao?”

“Aizz, ngài muốn…”

“Được rồi.” Bắc Thần Thiên nhấc đầu, hơi uy nghiêm trừng mắt nhìn ÂuDương Hiểu, lắc đầu nói: “Nàng không thích làm hoàng hậu, dù là hoànghậu duy nhất cũng không được, ta cũng không muốn bức nàng chạy mất,chuyện này đừng vội nhắc lại.”

“Nhưng, ngài không sợ thế nhân hiểu lầm sao?” Âu Dương Hiểu cực kỳbuồn bực, mấy ngày qua hắn cùng Nam Cung Xuy Tuyết vì “hồng nhan” củahoàng thượng mà bên tai bị người khác càm ràm hỏi han không thôi.

“Hiểu lầm thì sao, Bắc Thần Thiên ta chẳng lẽ sợ người khác nói gì?Đem đống sổ sách này đốt hết, đi nói cho mấy lão tử kia xem ai muốn bổnvương nạp phi cứ việc đem nữ nhi bọn họ lại đây. Nói luôn cho họ biết Ám Vương thích nhất chơi trò ‘gọt nhân côn’, bổn vương cũng không trôngđược nàng. Nếu nữ nhi bọn hắn không muốn thiếu một cánh tay hay ít đimột cái chân thì đừng đi tìm bổn vương làm gì.” Nam tử đó mỉm cười báđạo, thản nhiên nói với hai người, lời còn chưa dứt người đã chạy tớicửa cung, hướng về phía tẩm cung bước nhanh.

Âu Dương Hiểu hai người rùng mình một cái, nghĩ đến thủ đoạn âm độccủa Lâm Phong đều run người, biết Ám Vương thích trò chơi “gọt nhâncôn”, còn ai dám gây chuyện, ai có dũng khí đưa người tiến cung.

Bắc Thần Thiên dĩ nhiên lại giúp Lâm Phong giết người phóng hỏa, ÂuDương Hiểu không khỏi lắc đầu, Thiên Vương a Thiên Vương, ngài thật sựquá dung túng nàng rồi.

Trong đình viện phía sau tẩm cung, tuyết trắng tràn ngập, gió lạnh gào thét.

Một nữ tử tuyệt sắc mặc hắc y tinh xảo, đang ở trong tuyết múa kiếm ca.

Mái tóc đen tung bay, thân ảnh tiêu sái mảnh khảnh, tuyết bay đầytrời, kiếm khí sắc nhọn, tiếng ca du dương, hợp thành một bức tranhkhiến lòng người rung động.

Bắc Thần Thiên đạp tuyết chậm rãi đi tới, cước bộ cực nhẹ, dừng chântrú ở phía sau một gốc cây đại thụ, sợ quấy rầy nhã hứng của nàng.

Hắn nghe rõ nàng đang hát trường ca, bất tri bất giác có chút ngây dại.

« Khi vạn vật không còn trầm mặc

Ai cho ta một giấc mộng

Trong mộng có bầu trời

Nói cho ta sinh mạng, nhan sắc.

Từ nay cáo biệt tất cả đơn côi

Chờ đợi mỗi ngày vầng dương mọc lặn

Huyết tươi che dấu khung trời

Hoa Hạ tìm kiếm anh hùng chân chính

Ai cho ta một bả kiếm

Kiếm chỉ hướng lối ra

Cho ta biết mỉm cười vượt qua

Đao kiếm ước hẹn trọn đời

Hồ điệp bay quá trời cao

Chờ đợi sao băng lướt qua

Thương hải tang điền, băng lệ bên hồ

Bất đắc dĩ đao kiếm xẹt qua

Người ấy lưu lại, tưởng niệm ngàn năm

Ngay cả viễn cổ, chân trời người nào ca hát

Kỉ niệm xa rời một đời triền miên

Ngóng nhìn ánh mắt

Yêu…”

“Yêu? Có thể từ miệng nàng nghe được từ ngữ đó quả thật rất hay, cóphải ý nói, cuộc sống khổ sở của ta sẽ nhanh chóng chấm dứt?” Nam tử anh tuấn dựa trên cây, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

Lâm Phong thản nhiên thu kiếm, lườm hắn một cái: “Đầu ngươi lại có vấn đề rồi? Nằm mơ giữa ban ngày? Đấy chỉ là lời ca!”

Bắc Thần Thiên mỉm cười tiến lại, đưa cái chén trong tay cho nàng,trong mắt có một tia quan tâm: “Sao vậy? Trong hoàng cung quá nhàm chán, phải múa kiếm để giết thời gian? Bằng không nàng ra ngoài một chút, điphát triển thế lực của mình cũng tốt.”

Vừa mới nhận cái chén uống một ngụm, nghe hắn nói như vậy, thần sắcLâm Phong chợt lóe, chân mày cau lại, thở dài: “Quả nhiên không thể gạtđược ngươi.”

“Chỉ là đoán.” Bắc Thần Thiên thấy sắc mặt nàng âm u mà nhìn hắn,nhún nhún vai nói: “Ta không phái người đi điều tra nàng, ta biết nàngkhông thích cảm giác này. Nhưng nàng cũng biết con người ta không điềukhiển được suy nghĩ của mình, không thể hỏi nàng nên ta đoán thôi, đấycũng không phải lỗi của ta.”

Lâm Phong nhấp hớp trà ấm nóng mà bị sặc, không nhịn được cười, cái này gọi là gì? Người quá thông minh cũng sẽ có ưu sầu sao?

Nụ cười ấm áp khẽ mỉm, mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng hắn tấn côngvừa dịu dàng lại điên cuồng như thế, nàng cũng không thể không chút động lòng, mấy ngày nay, hắn đối xử với nàng thật sự rất tốt, dường như rấtcẩn thận, bất cứ điều gì sẽ khiến nàng phản cảm, hắn cũng kiên quyếtgiải quyết từ trong trứng nước.

Chuyện mấy vị đại thần dâng tấu muốn hắn lập hậu, bằng tâm tư và bảnlãnh Lâm Phong, nàng cũng không thể không biết gì. Bất quá nàng càng rõBắc Thần Thiên sẽ làm thế nào, nam nhân này vừa tự phụ lại bá đạo tớicực điểm, sao có thể chịu để người khác thao túng?

Không thể trách phòng tuyến tâm lý của nàng quá mỏng manh, tại người nào đó rất thông minh, cũng quá biết dùng thủ đoạn.

Hơi lắc đầu, Lâm Phong đặt cái chén còn chút độ ấm xuống, cùng BắcThần Thiên chậm rãi dẫm lên tuyết đi lên phía trước, để lại phía saunhững dấu chân thật sâu, thật dài, câu được câu chăng tùy ý tán gẫu.

“Năm nay lương thực trong nước không thất thu?”

“Nhờ phúc của nàng, hoàn thành tốt đẹp, quốc khố đầy đủ.”

” Chiến sự biên cảnh cũng dừng lại rồi?”

“Doãn Tình cũng sắp xếp mọi chuyện làm Phiên Vương rồi, các tiểu quốc bốn phía toàn bộ thuộc về y, sắp tới phỏng chừng Thiên Thành cũng sẽkhông có động tác gì quá lớn.”

“Kế tiếp ngươi định làm gì?”

“Chuyện gì cũng chưa tính, trước hết công phá được nàng đã.”

Lâm Phong bất đắc dĩ nghĩ về quá khứ, đúng lúc đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn lại, trong con ngươi mắt có ánh sáng lóe ra, nóng rực.

Hoảng người, hai tròng mắt hắn như hiện ý tươi cười, tên nam tử tuấnmỹ bất phàm này, nàng thừa nhận đã từ lâu thấy hắn rất thuận mắt.

Một tuyệt sắc nữ tử mặc nam trang màu đen, nghiêng đầu thản nhiênnói: “Tình yêu hoàn mỹ kỳ thật rất ít, trong thế giới của ta, tình cảmvà ích lợi không dung hợp cùng nhau. Bắc Thần Thiên, ta thừa nhận đốivới ngươi có chút cảm giác đặc biệt, nhưng nếu ngươi hỏi ta, ta vẫn sẽkhẳng định cho ngươi biết ta không thương ngươi, sau này cũng sẽ khôngyêu ngươi.”

Lý trí và hiện thực trong mắt Lâm Phong vĩnh viễn đứng vị trí thứnhất, không thể vứt bỏ, đây mới là nàng, là Lâm Phong tiểu nhân chỉ yêuchính mình, tính cách cũng không có khả năng thay đổi, cho nên cái loạisinh tử vì yêu, vì yêu mà mất đi khống chế, nhất định không phải nàng.

Oanh oanh liệt liệt yêu đương một hồi, đối với nàng mà nói, căn bản là chuyện không có khả năng!

“Ta biết, cho nên từ trước ta đã nói rồi, ta phong nàng là ‘Ám Vương’ mà không phải hoàng hậu.” Ngưng mắt khẽ cười, Bắc Thần Thiên dường nhưkhông ngạc nhiên, ngửa đầu nhìn sắc trời một chút: “Thời gian không cònsớm nữa, chúng ta đến tiền điện đi, chỉ có trải qua đại lễ sắc phongdanh hào thì từ ngày sau tất cả văn võ bá quan, con dân Bắc Thần sẽ biết đến nàng.”

Lâm Phong có chút hoảng hốt, đúng vậy, những kinh nghiệm về chuyệnbọn họ ở cùng nhau cũng không ít, thật lâu trước kia hắn đã nói như vậy, hắn chỉ hy vọng nàng có thể ở lại bên người hắn…

Nói nhiều lần như vậy, sẽ làm trái tim nàng sinh ra một loại cảm giác tự nhiên, rất nhẹ, rất lãnh đạm, nhưng lại làm người sinh ra vong độngnhỏ, nàng vươn tay ra…

“Lâm Phong? Nàng…” Bắc Thần Thiên cảm giác tay mình được nắm lấy,không khỏi sửng sốt quay đầu lại, trong mắt là sự mừng rỡ khôn xiết.

“Ít nói nhảm, còn không mau đi?” Lâm Phong bị hắn nhìn chăm chú, cảmgiác trên mặt có chút nóng lên, không nhịn được quát nhẹ, dẫn đầu đi vềphía trước, Bắc Thần Thiên không tự chủ được cũng bước về phía trước, bả vai hai người chạm vào nhau.

Bắc Thần Thiên quả nhiên ngậm miệng không nói, nhưng vẻ mặt vô cùngthỏa mãn, nhìn nữ tử bên cạnh không chớp mắt, ý cười mãnh liệt.

Trên nền tuyết trắng, từng bước từng bước dấu chân còn đang kéo dài.

Trầm mặc một chút, Lâm Phong rốt cục mở miệng nói.

“Bắc Thần Thiên, ta không thương ngươi, nhưng dường như trong thế gian này có ngươi thì tốt hơn.”

Bởi vì ngươi rất hiểu ta muốn gì, cho ta tất cả những gì ta cần, màta là một tên tiểu nhân ham lợi, tham lam tất cả ích lợi ngươi chu cấp,kể cả tình yêu.

Cho nên, nắm tay, sánh vai, sẽ không rời ngươi.

Hai gương mặt tuyệt sắc chậm rãi sóng bước cùng nhau, nhìn nhau cười, bóng dáng cao ngất đi trước, hướng tới phía đại điện – nơi có trăm quan triều bái, sắc trời dường như sáng sủa hơn rất nhiều, bóng lưng haingười càng lúc càng xa, hòa thành một bóng …

Đôi lời:

Bây giờ là 10h50′ ngày 15/2.

Thế là GMGS đã kết thúc sau khoảng thời gian edit siêu-siêurùa bò của bạn. Định kết thúc vào hôm qua cơ, nhưng lại chẳng được,TT__TT.

Trong thời gian edit tr này, có rất nhiều lúc táo nản chí, cực kì nản — vì nó rắc rối quá, mấy cái âm mưu quỷ kế phải ngẫm nghĩ mãi mới hiểu, hiểu rồi lại chả biết nên edit thế nào để m.n cùng hiểu, chỉ tại bà tác giả— táo phải rủa bà này đến n lần rồi, viết ngắn gọn gì chứ, có mà rút gọn ý??!!

Thôi, stop phần lảm nhảm, bạn lại nhiều lời rồi….

Quan trọng nhất là bạn gửi lời cảm ơn độc giả, những bạn đã đọctruyện, đã like, đã com, cả những bạn lặng lẽ theo dõi nữa (táo k ý kiến việc các bạn k thích com đâu, vì chính táo cũng thế mà, nhưng nếu lúcnào đấy “cảm hứng phun trào” thì cứ tự nhiên com chia sẻ nhá ^_^), m.nchính là động lực để táo hoàn thành tr này.

(À, dài dòng thêm chút, những bạn đang đọc tr nhà táo: lâu lâu k thấy táo post bài thì nhớ com giục nhá, bạn k kì thị đâu, tại bạn lười bẩmsinh, k “đá đít” thì k chạy được).

Bạn muốn viết review cho tr này quá, phải công nhận đây là một trhay, diễn biến nhanh và âm mưu quỷ kế hơi khó hiểu ( khoe: sau n lần đọc kĩ tp, bạn hiểu hết các quỷ kế rồi nhá, ô la la). Tính cách nhân vậtđặc biệt khác với những tr ngôn tình khác, ms đầu nghĩ là vô lý – khi nv hình tượng hóa quá, siêu cao thủ quá–nhưng ngẫm kĩ lại mới thấy vô cùng hợp lý và khâm phục nv – trên hết là khâm phục tác giả.

Hi vọng các bạn sẽ thích tr này, cũng mong các bạn bỏ qua một (cơ) số lỗi trong bản edit của bạn, bạn biết câu văn của mình còn nhiều trúctrắc và có chỗ khó hiểu, bạn sẽ sửa chữa để bản ebook được hoàn thiệnhơn.

HẾT