Lại lần nữa Ngạn Thanh nhìn về phía đối diện,hai người họ đều không còn ở đấy nữa.Hẳn là anh đã đưa cô ấy về,đôi mắt nhiễm hơi nước mà nhìn xuống đôi giày cao gót của mình.Cô vẫn luôn dành sự quan tâm cho anh,ngay cả khi anh tệ bạc như thế cô cũng không thể oán trách được anh.
Ngồi thêm một lát thì cô nhận được cuộc gọi của Lan Y.Chị ấy có việc nên về trước không tiện chở cô về.Vừa hay cô không muốn nán lại ở đây thêm,về nhà chơi cùng Bami thú vị hơn nhiều.
Không ngờ đến cô lại chạm mặt Lưu Thanh Lam bên trong WC.Cô ấy nhìn cô không nói gì như thể hoàn toàn không quen biết.Ngạn Thanh thu lại ánh mắt,hơi cúi thấp rửa sạch đôi tay của mình.
Người bên cạnh vẫn chưa rời đi,Cô ta vẫn đứng đấy mà nhìn cô chằm chằm.Đến lúc cô xoay người rời đi thì cô ta mới lên tiếng.
- Tháng sau bọn tớ sẽ đính hôn,có thời gian cậu đến tham dự nhé.
Sắc mặt của cô không thay đổi chỉ có bàn tay giấu sau lớp váy liền báu chặt lại.Cảm giác đau đáu trong lồng ngực lại bắt đầu trỗi dậy.Lưu Thanh Lam là đặc biệt đến để giằng xé cô,cả hai cũng chỉ nói chuyện qua vài lần nhưng cô ấy lại luôn tỏ ra thân thiết,đến độ khiến cả người cô ớn lạnh.
Ngạn Thanh nuốt khan cổ họng,khoé môi khẽ kéo lên mỉm cười.
- Chúc mừng cậu nhé.
- Cám ơn cậu.
Chỉ có cô mới biết sự dịu dàng đấy của Lưu Thanh Lam chỉ xuất hiện khi cả hai trò chuyện.Khi cô rời khỏi WC lại nghe thấy tiếng cười khẩy kia của cô ta.
Toàn thân cô như thể mất đi sức lực.Như con rối mà bước thật nhanh trên hành lang vắng tanh.Cô không hiểu sao đàn ông lại như vậy?Tại sao có thể tàn nhẫn được như thế?Cả hai cũng chỉ vừa kết thúc chưa đầy một tuần,vậy mà anh lại cùng cô ta….
Thật ra anh không làm gì sai cả chỉ là anh không yêu cô.Chỉ có một mình cô tự ảo tưởng,tự hy vọng rồi lại dằn vặt chính bản thân mình.
Ngay ngã rẽ người không muốn gặp nhất lại xuất hiện.Quý Nghiên Dương phát hiện ra cô trước,vừa trông thấy sắc mặt tái nhợt kia thì liền lo lắng.Tiến lên mà đỡ lấy cơ thể gầy yếu của cô.
Anh ngỡ tưởng do cô uống quá chén nên say.Không khỏi mà gằn giọng chất vấn.
- Đã nói với em bao nhiêu lần,không uống được thì đừng uống.
Ngạn Thanh kéo nhẹ khoé môi rồi giật phắt bàn tay của anh ra.Đôi mắt sắc lạnh không có lấy một tia sáng.
- Cần anh quan tâm?
Chút sức lực đấy của cô mà đẩy được anh sao,Quý Nghiên Dương càng siết chặt bả vai cô mà lạnh giọng.
- Ngạn Thanh,em có thôi đi cái tính ương bướng này không?
- Em ương bướng?Chúng ta kết thúc rồi, có lý do gì để em phục tùng anh sao?
- Em…
Lưu Thanh Lam tiến đến ôm lấy cánh tay của anh,cô ta vội vàng muốn kéo anh đi.
- Anh,mẹ vừa gọi đó chúng ta mau về thôi.
Anh không trả lời mà vẫn luôn nhìn chăm chăm xuống Ngạn Thanh.Nhìn cô lạnh nhạt mà gạt bỏ bàn tay của anh,cô dường như xem bọn anh là không khí mà đi lướt nhanh qua.Một Ngạn Thanh vô tình thế này khiến Quý Nghiên Dương cảm thấy xa lạ,không khỏi sững người ở đấy mà dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn dần khuất sau đường hành lang.
Gió đêm ẩm ướt,Ngạn Thanh như một khúc gỗ đứng bên ngoài góc nhỏ của quán Bar.Tầm mắt lơ đãng nhìn dòng người vội vã rời đi.
Cô chịu đựng không nổi,vai đau nhức đến độ cô có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.Hoá ra vết thương cũ tưởng trừng đang dần được chữa lành nhưng hôm nay chỉ vì một câu nói kia.Nó lại như bị con dao hung hăng mà xé toạc ra.
Cô vẫn sống,sống trong chuỗi ngày nhàm chán đầy sự tiêu cực.Đeo bám cô dai dẳng hết ngày này đến ngày khác,sống trong cái cảm xúc lưng chừng với những suy nghĩ sẽ giết chết cô bất cứ lúc nào.
Có những chuyện cô không thể từ bỏ thì ông trời sẽ khiến nó phải kết thúc với nhiều cách đau đớn nhất.
Ngạn Thanh không khỏi cười khổ nhìn xuống tờ bệnh án trong tay,may mắn bỏ quên cô rồi,hạnh phúc cũng bỏ quên cô.
————————
Cô dùng số tiền mình kiếm được mua một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố.Xung quanh là những ngôi nhà cao tầng màu trắng với sân vườn rộng lớn.
Ngạn Thanh tiến vào cửa chính,chào đón cô là tiếng sủa inh ỏi của Bami.Nó vui vẻ chạy vòng quanh dưới chân cô,cái đuôi nhỏ không ngừng vẫy.
- Chị về rồi đây,em ở nhà không cắn đồ chứ.
Nó ra sức liếm lòng bàn tay cô, đôi mắt to tròn đáng yêu cong cong như đang cười.Ngạn Thanh yêu thích mà cưng nựng nó một hồi lâu.
Cô quay lại căn phòng ngủ của mình,quá mức lạnh lẽo không có hơi ấm nào.Cô đi đến bên ngoài ban công,hít một ngụm khí lạnh.
Trời hôm nay âm u giống như lòng người vậy.Không buồn lắm,dường như có thứ gì đó đang chết ở trong lòng.
Tầm mắt di chuyển xuống khoảng sân trống trải kia.Chỉ có duy nhất một chậu hoa hồng cô trồng nằm ở đấy.Chỉ một mình nó nở rộ,xinh đẹp như thế lại đặt không đúng nơi.