Già Thiên

Chương 1579: Mở Ra Lớp Quan Tài Thứ Chín




"Ù..."

Như hung quỷ đang khóc, như vong linh đang kêu rên, trong mảng thiên địa hôn ầm này bị mây đen bao phủ.

Đây là một cảnh tượng khiếp người, Tu Di Sơn Tây Thổ trước nay chưa từng phát sinh loại quái trạng này, cánh cửa Địa Ngục bừng tỉnh mở rộng, có tới mấy ức anh linh đánh giết đi ra.

Lốc xoáy lông đỏ thổi quét, vô số bóng yêu ma quỷ quái lờ mờ, quỷ khóc thần gào. Địa phương này quả thực không thể ở lại, phảng phất như quỷ môn quan mở rộng, âm khí xông thẳng lên trời cao.

Quỷ phong xé rách vòm trời, đặc biệt khiếp người, tiếng ma rên quỷ hờn "ô ô" vang lên không ngừng. Một ít ngọn núi thấp xa xa bị nhổ tận gốc, thoạt nhìn phi thường đáng sợ.

"Rắc!"

Trong sương mù u ám, đột nhiên bổ ra từng đạo tia chớp màu máu, đặc biệt bắt mắt, đẹp đẽ giống như từng cái bông hoa máu tươi nở rộ, khiến mọi người kinh sợ.

Biến cố bực này quá mức kinh người, trong lúc nhất thời mọi người đều không kiếm soát được ý nghĩ.

- Trời mưa, như thế nào tanh như vậy?!

Trên bầu trời, hạt mưa rơi, có một mùi máu tươi gay mũi, mọi người sợ hãi phát lạnh.

Ngẩng đầu nhìn, mọi người đều ớn lạnh trong lòng, trong thiên địa không ngờ lại đổ xuống mưa máu tầm tả, rơi xuống như trút. Lúc này toàn trường sặc mùi máu tanh, trong nháy mắt liền rơi tới mặt đất, như là từng dòng sông nhỏ màu máu đỏ tươi chói mắt.

Đây là đất lành Phật môn, ngày nay nhiều tu sĩ ở chỗ này, mà lại có biến cố này, dọa khiếp một đám người trợn mắt há hốc mồm.

- Là hướng tới Diệp Phàm!

Đông Phương Dã nói, nhìn chằm chằm màn sương mù âm u, trong con ngươi dã tính mười phần, vung cây gậy lớn đập tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già!

Cơ Tử Nguyệt cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Các ngươi không cần vọng động, không cần chạm tới loại này!

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng lên tiếng. Trước đây hắn dự cảm bất tường quả nhiên không có lầm.

Ở bên ngoài thân hắn, một lớp lông màu đỏ ngoan cường một lần nữa chui ra, thoạt nhìn thực khiếp người.

Xa xa mọi người cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, mỗi người đều lưng phát lạnh, cường đại như cảnh giới của Diệp Phàm bực này không ngờ bị bất tường bao phủ, xảy ra biến cố quỷ dị như vậy.

- Mỗi một vị Nguyên Thiên Sư cuối cùng đều sẽ chết thảm. Không có một người nào là chết già, xem ra nguyền rủa của hắn phát tác trước thời hạn rồi.

- Chúng ta thân là Thánh giả, ai lại đi tin tưởng quỷ thần! Đây xem như là một cái nhược điếm trí mạng của kế thừa cường đại, nhìn như quỷ dị, kỳ thật thuộc loại tất nhiên!

Chư thánh tự nhiên nhìn thấy vô số ma ảnh, một ít người thậm chí muốn ra tay, bắt lấy một cái xem thử đến tột cùng là gì. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì về chuyện Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già thực quỷ dị, quá mức dọa người. Ngày xưa từng có Thần thể cảnh giới Thánh Vương cùng ẩn cư chung với Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già, kết quả máu nhuộm vùng hoang dã.

- Đây là số mệnh a! Hắc hắc!

Có người vui sướng khi người gặp họa, trong bóng tối lẩm bẩm. Ngày nay Diệp Phàm cường thế như vậy, tự nhiên không có người nào dám giáp mặt biếu hiện ra ngoài.

Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm không nháy mắt, chỉ có một ít lão tộc trtrởng của Thái Cổ Hoàng tộc nhíu mày, mà Đại Thánh đến từ Vực ngoại cũng trầm ngâm suy nghĩ.

- Ta còn chưa tới lúc tuổi già đâu, các ngươi cũng dám đến giam cầm ta?!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ không sợ, toàn thân huyết khí màu

vàng thiêu đốt, bộ lông màu đỏ bị vạt rớt một lớp, đến cuối cùng rốt cục hoàn toàn nhổ sạch, khó có thể sinh trtrởng.

Trước kia hắn cần mượn dùng cái đỉnh đồng xanh, ngày nay chỉ vận dụng lực lượng của chính mình là được.

"Ô ô..."

Ma Ảnh vô số, âm phong gào rít giận dữ, cùng với mưa máu tầm tả, kèm theo lốc xoáy lông đỏ một đám sinh vật hình người như âm linh tới gần.

Càng đến gần, có thể nhìn thấy rõ ràng bọn chúng toàn thân đầy lông dài, đều dài hơn nửa thước trở lên, có cả vật thể đen nhánh, có đỏ thẫm như máu, dữ tợn mà lại hung ác đáng sợ.

"Rào rào!"

Tiếng xích sắt vang trong màn mưa máu và trong sương mù âm u đặc biệt thật

dọa người. Thật sự giống như Tử thần của Minh giới đến đây, sắp sửa câu dẫn đi một linh hồn.

- Hừ! Ta thật muốn nhìn thử xem làm thể nào cho ta bất tường!

Diệp Phàm không sợ, lại đi nhanh tới nghênh đón.

- Ngao...

Tiếng gào rú thê lương vang lên dọa khiếp tâm hồn mọi người, tiếng kêu đinh tai nhức óc như một đám lệ quỷ hiện ra làm cho mọi người phát lạnh từ đầu đến chân. Loại thanh thế này tuyệt không đơn giản, đây là Thánh Quỷ Vương.

- Tưởng ta dễ khi dễ như lịch đại tổ sư như vậy sao?!

Trong mắt Diệp Phàm lấp lánh ánh sáng lạnh, hóa thành một tia chớp màu vàng phóng vọt lên, chủ động ra tay.

"Ầm!"

Hắn chụp ra một chưởng, đương trường đánh bay một con quái vật lông đỏ ở giữa văng ra ngoài. Đây không phải là tổ sư lịch đại, mà là một đám Âm linh cường đại, hắn ra tay không hề cố kỵ.

"Phốc!"

Tên ở giữa trực tiếp bị đánh vỡ nát tan tành, thi thể trở thành thịt nát, máu tươi văng bắn tung tóe.

Giống như người không phải người, giống như quỷ không phải quỷ. Đây là một loại sinh mệnh thể kỳ lạ, mỗi tên đều thực dọa người, khiến mọi người kiêng kị.

Diệp Phàm nhanh như thiếm điện, vung Thiên Đế Quyền quét ngang bốn phía, nắm tay màu vàng nở rộ ra hào quang rực rỡ, như là hai cái lò lửa lớn hừng hực thiêu đốt, chấn sụp vòm trời.

Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn giải quyết sạch một đám Âm linh, chi để lại một con, nắm trong lòng bàn tay, cưỡng ép thăm dò thức hải của nó, muốn xem đến tột cùng là thứ gì.

"Ô..."

Đáng tiếc, loại sinh vật bất tường này chỉ là một loại bản năng, cũng không có bao nhiêu suy nghĩ, trong ý nghĩ manh mối đơn giản mà rất thưa thớt, đây là một loại sinh vật vừa mới sinh ra linh trí, nhưng còn hồ đồ ngốc nghếch.

Xa xa, mọi người đều ngẩn người, Thánh thể Nhân tộc này cũng quá cường mãnh đi! Đối mặt với bất tường hoàn toàn không có một chút sầu lo, tất cả đều đơn giản mà trực tiếp xử lý một đám ma ảnh, cuối cùng còn dám nắm trong tay một con.

"Thật sự là đại hung tuyệt thế!"

"Một người cường mãnh nghịch thiên!"

Đây là tiếng nói trong lòng của rất nhiều người, họ không kiềm nổi than nhẹ.

Rõ ràng là một hồi bất tường, kết quả Diệp Phàm hành hung một trận, toàn bộ giết sạch sẽ quái vật lông đỏ, so với lịch đại Nguyên Thiên Sư trải qua hoàn toàn khác biệt.

Nói đến cùng, vẫn là Diệp Phàm cũng đủ cường đại, ngày nay hắn có chiến lực của Đại Thánh bậc thấp, loại bất tường này khó có thể lay chuyển hắn, có tới cũng chỉ bị giết ngược lại mà thôi.

Diệp Phàm dò xét xong thức hải hỗn lọan này, liền tát một cái đánh nát đầu con quái lông đỏ, nó ngã xuống mặt đất, hóa thành một bẵi vết máu, sau đó lại thiêu đốt thành tro tàn.

Mọi người ngẩn người, Thánh thể Nhân tộc cường thế như vậy, rốt cuộc là ai tìm ai phiền toái? Thấy thế nào đều giống như là hắn đang thu thập một đám con báo bằng đất, lập tức chém chết sạch sẽ.

- Địa phủ!

Trong miệng Diệp Phàm chỉ phun ra hai chữ này. Thông qua dò xét trong thức hải đó, cuối cùng cũng có điều thu hoạch: đây là binh mã của Địa phủ, tới đây câu dẫn hắn.

Đương nhiên, đều không phải là phụng mệnh tới đây, mà bởi vì hắn bày ra Nguyên Thuật đại trận quá mức kinh người, dẫn động bản năng của những sinh vật này, vả lại bởi vì sát khí Đế mênh mông cuồn cuộn cũng làm thức tỉnh bọn chúng.

Nguyên Thiên đại trận, sát khí thi thể đều có thể kinh động bọn chúng, những sinh vật đần độn này bị hấp dẫn mà đến. Không có kẻ chủ sự, không có người ước thúc, nên mới tạo thành một kết quả như vậy.

- Hoả lực tập trung Tây Mạc, Địa phủ mưu đồ quá nhiều!

Diệp Phàm cười lạnh.

Không đúng lúc, ngay hôm nay lại bị hắn vượt qua, vả lại đến câu dẫn hắn, điều này làm cho hắn có chút tiếc nuối, không khỏi lắc lắc đầu.

Sau khi đánh chết đàn sinh vật này, các loại cảnh tượng dị thường đều biến mất.

Lão tộc trtrởng của Thái Cổ Hoàng tộc cùng với Đại Thánh Vực ngoại đều chau mày, đồng thời cùng nghĩ tới kế thừa Địa phủ này, không ít người lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là bọn họ đến đây? Nếu như thế, ngày sau Bắc Đẩu không thể yên tĩnh nữa rồi!

Truy đuổi thi thể xua đuổi linh hồn, đây chính là Địa phủ! Nhiều năm trôi qua như vậy, chẳng lẽ bọn chúng thật sự muốn động tới Táng Đe Tinh? Nếu như thành công, đối với bọn chúng mà nói chính là tới một hồi thịnh yến thỏa thích.

Tuy rằng bị gián đoạn ngoài ý muốn, nhưng chiến đấu vẫn như cũ phải tiếp tục, hơn nữa quan tài Thần linh lúc này đang không ngừng phóng thích sát khí, đang tước giảm niệm lực của Tu Di Sơn. Mặc dù không thể thiêu đốt, cũng có thể cắn nuốt, bởi vì hai thứ đối lập tất nhiên phải tấn công lẫn nhau, làm tiêu hao rất nhiều niệm lực.

Diệp Phàm thực quyết đoán, uống vào một bình Thiên Tôn Mệnh Tuyền dịch, bổ sung tinh khí, rồi sau đó lại vạch trên ngực mở ra một miệng vết thương, rút ra tinh hoa của máu trong tim.

Hắn hạ quyết tâm quyết định phải mở ra lớp thứ chín cái nắp quan tài, để cho thi thể Đế xuất thế, trấn áp Tu Di sơn môn, mở ra một cái thông lộ.

Máu trong tim như là chất lỏng hoàng kim hừng hực loá mắt, từng giọt từng giọt rơi trên quan tài đá Thần linh, làm cho nó rung chuyển kịch liệt, cái khe hở kia càng thêm lớn, sát khí Đế cuồn cuộn tuôn ra ngập trời, rất có xu thế không nhấn chìm Tu Di không bỏ qua.

Diệp Phàm thúc dục Nguyên Thuật đại trận, gần như cỗ quan tài sắp áp tới gần sát Tu Di Sơn.

"Ầm!"

Tu Di Sơn rung chuyển, cảm nhận được một loại uy hiếp! Thi thể Đế trong quan tài sắp hiện thế, áp lực khiến Phật Sơn muôn đời cũng không thể bình tĩnh, tiến hành chống lại, đối chọi gay gắt.

- Diệp thí chủ ngươi thật sự là muốn làm tới cùng sao?

Lão tăng Ma Kha cấp bách rồi.

Diệp Phàm không thèm quan tâm tới, tới hiện tại trong cơ thể hắn chảy xuôi ra rất nhiều tinh huyết cực kỳ quý giá, sao có thể dừng tay lúc này!

"Rắc!"

Truyền đến tiếng vang đáng sợ, cỗ quan tài Thần linh táng trên chín tầng trời rốt cục một lớp cuối cùng bị mở ra, cái nắp quan tài rơi xuống một bên, ngay lập tức cuồng phong gào thét, nhật nguyệt rung chuyển, tinh hà đầy trời lay động!

Chỉ trong nháy mắt này, khắp Tây Mạc giống như bị mười vạn ngọn núi lớn đè xuống, làm cho mỗi người đều không hít thở được, Đại Thánh đều sinh khiếp sợ tận đáy lòng.

Cỗ quan tài nhỏ chỉ dài bằng ngón cái, nhưng bên trong hỗn độn mãnh liệt, giống như đang diễn biến một thế giới mới, đang khai thiên lập địa!

Quan tài đá nhìn rất nhỏ, có thể nắm trong lòng bàn tay, nhưng bên trong có càn khôn khác, liếc mắt một cái nhìn vào nó linh hồn người ta đều phải bị nuốt vào, cảm thấy rộng lớn khôn cùng như biển cả.

Lúc này, không có người nào không sợ run, bao gồm cả Đại Thánh. Rất nhiều Thánh giả không kiềm nổi quỳ sát xuống, thần hồn run rẩy, thần thức sắp sửa vỡ nát.

Trong cỗ quan tài nhỏ sát khí Đế và hỗn độn cùng tuôn ra, cùng nhau ép xuống Tu Di Sơn, tiến hành chấn nhiếp.

Diệp Phàm chịu áp lực rất lớn lao, cuối cùng đẩy cỗ quan tài về phía Tu Di Sơn, nhưng chỉ mới vừa động như thế, rất nhiều văn lạc Nguyên Thiên trực tiếp dập nát, hóa thành bụi bậm.

Nên biết rằng, trong đó phần nhiều đều là thánh cốt, Thần liệu, pháp khí Thánh Vương... các thứ, nhưng vẫn không chịu nổi lực công kích của loại dao động thần bí trong quan tài Đế này!

- Thi thể... Đại đế!

Mọi người hai đùi run rẩy, gian nan phun ra bốn chữ này, thật sự xuất thế rồi! Cũng chỉ có thi thể Đế mới có uy thế như vậy.

"Ầm!"

Rốt cục, hỗn độn tăng vọt, sát khí Đế đầy trời, hoàn toàn bạo phát, trong quan tài tuôn ra một cỗ khí tức và dao động của Đại đế chân chính, thổi quét chín tầng trời mười tầng đất.

Chư thánh khuất phục, nơm nớp lo sợ, ngay cả nói đều không thể nói, hết thảy quá mức rung động lòng người.

Chỉ có một người hét to một tiếng, đó là Thần Tàm đạo nhân, hai mắt hắn bắn ra hai tia sáng làm cho người ta sợ hãi, sau đó không kiềm nổi thì thào tự nói:

- Phụ thân... Đúng thật là người!

Người ở gần đó nghe được, Tề La, Diệp Đồng, Lão Bất Tử... mỗi người da đầu đều run lên, đây là Cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh? Quá mức khó tin!

Thần Tàm Công chúa cũng khiếp sợ, lẩm bẩm:

- Cổ Hoàng... Điều này sao có thể? Không phải nói cỗ quan tài chín màu của hắn xông thẳng lên trời cao, cô đọng Thiên Địa Huyền Hoàng, vô cùng to lớn, vắt ngang tinh hà, ngày nay như thế nào nhỏ như vậy?!