Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 128: 128: Tiến Hành Phẫu Thuật Gấp!




Lời còn chưa nói hết, Bạch Hạc Hiên đã bị Lam Đình Niên cau mày khó chịu mà cướp lấy lời:"Anh theo dõi tôi sao?"

"Em nghĩ như thế nào đều được!" Nhún nhẹ vai, Bạch Hạc Hiên không có bất kì một lời giải thích nào cho hành động của mình.

Gật nhẹ đầu hiểu ra Lam Đình Niên bất lực mà gượng cười đầy chua chát:"Bạch Hạc Hiên anh thật sự rất vô sỉ đấy anh có biết không?"

Gạt nhẹ đi nước mắt, lần này Lam Đình Niên dường như cũng đã chấp nhận gạt bỏ đi lòng riêng của bản thân mà đặt John vào cục diện:"Được!"

"Nếu anh đã biết toàn bộ vậy thì hai ta lật bài ngửa luôn đi!"



"John đúng là con trai của anh đấy!"

"Con trai của anh hiện tại đang được bác sĩ chuẩn đoán là ung thư tủy xương cần phải tiến hành ghép tủy xương mới có thể tiếp tục sống..."

"Nếu anh đã nói thằng bé là con trai của anh rồi thì phiền anh hãy rũ lòng thương xót mà cứu lấy tính mạng của thằng bé đi!"

Bạch Hạc Hiên dường như cũng chẳng bất ngờ cho mấy, ngược lại anh còn rất điềm tĩnh trước lời của Lam Đình Niên mà gậy nhẹ đầu:"Anh biết và anh cũng đã tiến hành xét nghiệm rồi, tỷ lệ trùng khớp là tuyệt đối, vài hôm nữa đợi John ổn định có thể tiến hành phẫu thuật ngay!"

"Và còn nữa, John là con anh, cứu thằng bé đấy là trách nhiệm của một người làm ba, chứ hoàn toàn không phải do rũ lòng thương xót như em nói!"

Lòng gượng cười đầy chua xót, không phải rủ lòng thương mà là vì trách nhiệm cơ đấy!

Không ngờ sau tất cả những gì đã xảy ra, năm năm gặp lại Bạch Hạc Hiên còn mở miệng nói được một câu trách nhiệm!

Đúng là khiến cho người ta cảm thấy thật nực cười!



Còn cái gì mà đã tiến hành xét nghiệm rồi, cho kết quả tuyệt đối trùng khớp. Thì ra là chỉ sau một lần gặp gỡ, Bạch Hạc Hiên đã có thể tỏ tường được tất cả mọi chuyện, và biến mọi chuyện đi đúng theo hướng mà mình mong muốn, đến cả việc cứu John cũng đã có sẵn trong dự tính của anh. Thì ra là do bản thân Lam Đình Niên lo lắng đủ điều mà thôi.

Khóe môi lại cong lên một nụ cười đầu gượng gạo, Lam Đình Niên cuối cùng cũng đã hiểu thế nào là cục diện được người ta an bày, dù là hiện tại hay năm năm về trước, người giữ cục diện luôn không phải là Lam Đình Niên cô:"Dù là rũ lòng thương hay là trách nhiệm hay như nào cũng đều được... Tôi cũng đều nên cảm ơn anh trước một tiếng!"

"Niên Niên, John cũng là con anh, việc nên làm, em không cần cảm ơn anh đâu!"

"Tùy anh!" Bỏ lại đúng hai từ, Lam Đình Niên quay lưng rời đi, lần này Bạch Hạc Hiên cũng không khăn khăn giữ cô lại mà thuận theo để cho cô rời đi.

Những ngày sau đó Bạch Hạc Hiên dường như cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm John hơn, John cũng vì thế mà rất vui, vui khi biết mình vẫn có ba ruột như bao đứa trẻ bình thường khác chứ không phải chỉ có mỗi một người ba nuôi là Vĩ Tiết Lâm và từ đấy cũng không hề thấy sự phản ứng cực kì mãnh liệt từ Lam Đình Niên nữa, chỉ là cô có chút không được thoải mái và không muốn chạm mặt Bạch Hạc Hiên quá nhiều nên chỉ đành để anh ở riêng cùng John và tránh mặt đi mà thôi.

Hôm nay, vẫn như thường lệ Bạch Hạc Hiên ngồi trên giường, anh để John tựa người vào trong lòng mình mà đọc sách cho thằng bé nghe, nhưng không hiểu vì sao vừa nghe Bạch Hạc Hiên đọc sách được một lúc, John đã nhăn mày, nước da bỗng trở nên tím tái, cơn đau đớn quằng vại lên đến tận thần kinh trung ương, John bất ngờ kêu "ba" một tiếng rồi ngất đi.

Bạch Hạc Hiên cũng chính vì thế mà cuống hết cả lên, vội vội vàng vàng bàn tay run rẫy ấn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ, mất khoảng một lúc thì bác sĩ mới chạy đến, vừa hay lúc này Lam Đình Niên cũng vừa từ bên ngoài mua ít đồ cho John quay trở về.

Nhìn thấy bác sĩ vội vàng mở cửa chạy vào bên trong phòng bệnh của John thì cứng đơ cả người, như có linh tính mách bảo, Lam Đình Niên không hiểu sao nước mắt lại chảy, chỉ là hiện tại cô rất đau lòng, ngay lập tức mấy túi đồ vừa mua trên tay của Lam Đình Niên cũng vô lực mà rơi xuống, cô bước từng bước đầy khó khăn mà đi vào phòng bệnh, nhìn thấy xung quanh giường bệnh quay kín toàn là bác sĩ, nhịp tim của cô như bị đánh rơi đi mất, ngơ ngác mà đi đến gần chỗ của Bạch Hạc Hiên, nước mắt lưng tròng cô chăm chăm nhìn anh, chẳng hiểu sự tình:"John thằng bé nó bị làm sao?"

Lắc đầu đầy bất lực, thật sự Bạch Hạc Hiên cũng chẳng biết thế nào:"Anh cũng không rõ..."

"Anh trông thằng bé cái kiểu gì vậy?" Lý trí như có một cái gì đó rất lớn đang xâm chiếm, Lam Đình Niên mất cả khả năng phân biệt đúng sai mà túm lấy cổ áo của Bạch Hạc Hiên ghì giọng.

"Em bình...!"

"Ngay lập tức tiến hành phẫu thuật gấp!" Lời trấn an Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên còn chưa kịp nói, ấy vậy mà bác sĩ đã quay ngoắc sang nhìn Bạch Hạc Hiên anh mà nói.