Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 105: 105: Cô Tự Do Rồi




Bạch phu nhân lau nhẹ đi giọt nước mắt trên mi, dứt khoát quay lưng trở về Hoa Kì, quyết định cuối cùng, ngay chính mẹ ruột cũng bỏ lại Bạch Hạc Hiên.

Dưới sân nhà đến tối muộn, màn đêm tĩnh mịt cô động một cơn mưa đầu mùa lạnh đến thấu da thấu thịt. Ấy vậy mà Bạch Hạc Hiên vẫn còn chẳng biết cách chạy vào trú mưa mà vẫn thừ người ngồi cạnh vết máu đã khô, mi mắt vẫn chăm chăm dường như không biết mỏi, lặng người mà suy ngẫm những chuyện đã qua.

Mái tóc rũ xuống, hốc mắt đỏ hoe, da thịt bắt đầu có dấu hiệu tím tái, Bạch Hạc Hiên dường như sức cũng đã cạn, anh mệt mỏi như muốn ngất lịm đi, ấy vậy mà một mực Bạch Hạc Hiên anh vẫn kiên quyết không chịu vào nhà dù cho người trong nhà đã chạy đến cạnh khuyên ngăn đến hết lời.

Gắng gượng đến chút sức lực cuối cùng, Bạch Hạc Hiên cũng đã đến lúc không thể nào trụ nổi nữa mà ngã nhào, nằm dài xuống nền đất lạnh lẽo, bị nước mưa cuộn theo những lớp đất bẩn thỉu mà bắn đầy lên người.

Hớt hãi, người làm cuống quýt hết cả lên mà gọi xe cứu thương, may thay Bạch Hạc Hiên được đưa đến bệnh viện vẫn vừa kịp lúc mà giữ được tính mạng, nằm trong viện hơn hai mươi bốn giờ đồng hồ mới chịu tỉnh, Bạch Hạc Hiên từ trong cơn mơ vẫn nghe văng vẳng tiếng mẹ mình thông báo về sự ra đi của Lam Đình Niên bàng hoàng mà thức tỉnh.



Cả người Bạch Hạc Hiên đều run lên dữ dội, mi mắt mở to trân trân dán chặt lên trần nhà, dây thở oxy ở mũi cũng bị chệch đi, lồng ngực đè ép, dưỡng khí lưu thông khó khăn, Bạch Hạc Hiên rơi vào trạng thái thở gấp khó kiểm soát, toàn bộ não bộ như muốn phanh thay mà nổ tung, Bạch Hạc Hiên thét lên một tiếng thật to rồi lại ngất liệm đi ngay trên giường.

Cũng may mắn, số trời chưa tận, sau khi Bạch Hạc Hiên trong phòng bệnh ngất đi thì cũng vừa kịp lúc y tá bên ngoài cũng đang đi vào phòng anh để kiểm tra xem tình hình, may thay tình trạng của anh lúc này vẫn còn kịp thời cấp cứu, nhưng lần này cũng thật khó khăn vì dường như toàn bộ ý chí sống của Bạch Hạc Hiên đã không còn.

Cứu một người từ tay thần chết về đã khó, mà đây vừa phải cứu một người từ tay thần chết về còn vừa tự mình buông bỏ sinh mệnh của chính mình.

Thật sự rất khó khăn!

Ca cấp cứu kéo dài đến cả mấy giờ đồng hồ, có nhịp tim rồi lại mất đi trong tức khắc, cứ thế lập đi lập lại cho đến khi tất cả đã và đang dần từ bỏ đi hi vọng cứu chữa.

Bất ngờ, sâu trong ý chí của Bạch Hạc Hiên lại không biết vì lí do gì mà cuộn trào một ý chí sống thật mãnh liệt, vượt qua cả mong đợi của bác sĩ, Bạch Hạc Hiên ngay trong phòng cấp cứu đột ngột mở to mắt mà thốt lên một cái tên:“Niên Niên!” Cùng lời xin lỗi những rồi lại ngất đi trong tích tắc cùng sự ngỡ ngàng ngơ ngác của tất cả các y bác sĩ đang có mặt tại phòng cấp cứu.

Tim vẫn còn đập, ý chí vẫn còn lưu ở đó, các y bác sĩ nắm bắt được thời cơ mà ngay lập tức hồi tim cho Bạch Hạc Hiên, lần nữa lại may mắn mà cứu được.



Có lẽ là do số anh vẫn chưa trả đủ nên thần chết đã năm lần bảy lượt từ chối nhận!

Lần này nằm trong viện đến ba ngày mới tỉnh, vậy mà Bạch Hạc Hiên sau khi vừa tỉnh lại đã tự ý trốn viện về nhà, bước chân vẫn còn lảo đảo, Bạch Hạc Hiên đi thẳng lên phòng của Lam Đình Niên, bước chân hướng đến bên giường tìm hũ tro cốt, lặng người rất lâu Bạch Hạc Hiên vẫn đứng nhìn hũ tro cốt còn nguyên vị trí cũ.

Cúi nhẹ người, Bạch Hạc Hiên ôm hũ tro cốt từ dưới giường lên, chân trụ không nổi vừa xoay lưng đã khụy gối trượt dọc cơ thể xuống sàn, cũng chẳng có ý định sẽ đứng lên, Bạch Hạc Hiên tựa người vào cạnh giường, tay anh ôm chặt hũ tro cốt của Lam Đình Niên trong lòng mình, ngồi dưới sàn lặng lẽ mà chảy dài hai hàng nước mắt.

Lời muộn màn nói ra cũng là lời vô nghĩa, huống hồ gì Lam Đình Niên cũng chẳng còn để có thể nghe được lời anh nói.

Bạch Hạc Hiên tay ôm hũ tro cốt mà bất chợt nhớ đến những lời trước đây của Lam Đình Niên.

Nguyện vọng của cô anh nhất định sẽ làm được!

Trong tình trạng không được mấy tỉnh táo, Bạch Hạc Hiên bật người đứng lên ôm theo hũ tro cốt của Lam Đình Niên, anh lái xe ra thẳng ngoại ô thành phố, tìm thấy một bờ biển tương đối sạch sẽ.

Bạch Hạc Hiên anh nhớ Lam Đình Niên cô từng nói nếu cô chết đi rồi cô muốn được thêu rồi đem tro cốt của cô rải đi, cô sợ dưới lớp đất ẩm mốc bị côn trùng cắn.

Nhưng thực chất có lẽ là Lam Đình Niên sợ, cô sợ một khi mà cô chết đi rồi cô vẫn còn bị giam cầm trong một chiếc quan tài không có nổi một chút không khí, không có nổi một chút sự tự do.

Bạch Hạc Hiên từng bước chân đến bên cạnh bờ biển, lòng bàn tay ôm hũ tro cốt một tấc cũng không rời, đứng cạnh bờ biển, mi mắt khó tả thành lời vẫn dán chặt lên hũ tro cốt, lòng bàn tay chính là không nỡ, Bạch Hạc Hiên mở nắp hũ tro cốt, một nắm tro tàn trong tay trắng xóa cả một vùng trời, Bạch Hạc Hiên tung thẳng ra biển lớn, gió biển lùa vào, tro cốt tứ phía.

Lam Đình Niên đời này tự do rồi…