Giá Như Em Chưa Từng Gặp Chị

Chương 17-2




"Chị ép em ăn"

"Em ăn ít, như vậy không tốt cho cơ thể "

"Em no"



"Ăn thêm một chút cũng không sao"

"Chị ăn một mình chị đi" Hoàng Nhã Kỳ ủy khuất uống canh, cánh tay tránh né sự đụng chạm của Trần Tĩnh An.

"Chị lo cho em, em ngoan ngoãn ăn thêm một chút" Trần Tĩnh An gấp rút dỗ dành Hoàng Nhã Kỳ.

Hoàng Nhã Kỳ thầm cười trong lòng, từ ngày xác nhận Trần Tĩnh An có tình cảm với nàng, Hoàng Nhã Kỳ cũng không còn cảm giác thụ sủng nhược kinh như lúc trước. Giờ đây, Hoàng Nhã Kỳ muốn trêu chọc Trần Tĩnh An một chút.

"Vậy chị ăn giúp em đi.." Hoàng Nhã Kỳ tinh nghịch đáp trả.

"Không được, em ăn thêm một chút rồi chị ăn giúp em"

"Em no~~ Tĩnh An~" Hoàng Nhã Kỳ làm nũng, bàn tay tiến đến cánh tay Trần Tĩnh An vuốt ve.

"Được rồi được rồi, vậy em ăn chút đồ ngọt đi" Trần Tĩnh An rời khỏi bàn ăn tiến đến tủ lạnh lấy bánh kem đưa đến chỗ Hoàng Nhã Kỳ, sau đó cũng ngoan ngoãn lấy bát canh đang ăn dở dang, chị không chút kiên kị trực tiếp dùng muỗng Hoàng Nhã Kỳ vừa ăn mà uống canh.

Hoàng Nhã Kỳ ăn uống tuy rất ít nhưng lại đặc biệt có hảo cảm với đồ ngọt nên nàng không từ chối mà lấy thìa ăn bánh.

Hương vị ngọt ngào từ lớp kem tráng tan chảy trong miệng xen lẫn cũng vị đáng tráng từ lớp chocolate chảy ra, cốt bánh bông lan cũng mềm mịn, thơm ngon khiến Hoàng Nhã Kỳ cảm thấy ngon miệng. Chiếc bánh nhỏ nhanh chóng được Hoàng Nhã Kỳ xử lí sạch sẽ.

"Không phải nói no sao?" bát canh đã được Trần Tĩnh An xử lí từ rất lâu, vì thế ánh mắt Trần Tĩnh An lại va vào dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Hoàng Nhã Kỳ, nụ cười trên môi bất giác cong lên.

"Ân...đồ ngọt ngon như vậy cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận" Hoàng Nhã Kỳ chột dạ nhưng cũng nghĩ được ra lời biện hộ cho hàng động của mình.

"Không trêu em nữa, chúng ta về phòng thôi, tối nay còn phải làm việc hệ trọng" Trần Tĩnh An giọng nói điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại hiện lên nét cười nguy hiểm khiến Hoàng Nhã Kỳ có cảm giác bất an.