Giả Ngoan

Chương 18:




Mi mắt Tinh Loan khẽ nhíu lại, ánh mắt như có như không liếc nhìn anh. Ánh mắt ấy không giống như ngày bình thường điềm đạm mà lạnh nhạt, lúc này ánh lên một tia dò xét.

"Xen vào việc của người khác" mấy chữ vừa đến miệng, Hạ Húc yên lặng nuốt trở vào trong, khó chịu: "Cám ơn."

Tiết tự học sớm kết thúc, Kỷ Tu Trạch lập tức lôi kéo Hạ Húc đến văn phòng, lão Hà trông thấy bản kiểm điểm ngắn gọn nhưng rất chân thành, đáy lòng không khỏi khen thưởng nói: "Hôm nay các em biết tự nhận lỗi, khắc sâu, tự xét lại, chữ cũng so với bình thường đẹp mắt hơn rất nhiều, rất tốt rất tốt."

Rõ ràng chỉ là tờ giấy kiểm điểm, lại bị lão Hà đem ra khen ra như thể cuộc thi viết văn đạt giải thưởng to lớn.

Kỷ Tu Trạch toàn bộ quá trình cố nhịn cười, cả mặt đều đỏ cả lên.

Hạ Húc cực kì im lặng.

Tuy rằng biết lão Hà đối với lớp của bọn họ yêu cầu rất thấp, nhưng anh cũng không thể ngờ làm có thể làm đến mức như vậy, tới tờ giấy kiểm điểm cũng có thể khen ra hoa.

Từ trong văn phòng vừa ra bên ngoài, Kỷ Tu Trạch rốt cục cũng không nhịn nữa, cậu dừng lại cười vang, cười đến lúc cong người che bụng.

Tống Sơ Dương vừa vặn từ trong phòng học ra tới, nhìn thấy bọn họ cười đến nghiêng ngã, liền hỏi: "Làm sao vậy, trúng số độc đắc à?"

Kỷ Tu Trạch không để ý tới hắn, trực tiếp bước vào phòng học, đem toàn bộ những lời khen của lão Hà thêm tí mắm tí muối thuật lại toàn bộ cho Nguyễn Tinh Loan nghe.

Hạ Húc nhẹ nâng lên mí mắt, trông thấy Nguyễn Tinh Loan cũng phối hợp cười cười, nhưng ý cười lại không chạm đáy mắt.

Hạ Húc cảm thấy có chút thắc mắc, có đôi khi trong lòng anh đột nhiên dâng lên một loại xúc động, anh thật muốn nhìn rõ cô gái trước mặt này, nhìn bề ngoài lúc nào cũng thật bình tĩnh, rốt cuộc cảm xúc thật sự bên trong cô đến cùng là như thế nào.

Kỷ Tu Trạch ầm ĩ một trận, Hạ Húc buồn ngủ, đem người đuổi trở về.

Tống Sơ Dương hấp tấp dời một cái ghế lại đây, trên tay còn cầm một bộ đề bài thi, ra dáng hướng Nguyễn Tinh Loan muốn hỏi bài: "Tiểu nha đầu cậu giải giúp tớ đề này đi."

Hạ Húc nghiêng qua phía hắn nhìn một chút, trông thấy bài thi nhiều hơn đề thi thật mấy chữ, rên khẽ một tiếng, sau đó đem áo khoác phủ kín cả người, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng hôm nay không biết tại sao, làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Thanh âm Nguyễn Tinh Loan vừa tinh tế lại mềm mại thỉnh thoảng truyền vào tai anh, làm lòng anh rối loạn.

Một đề thi lớn hai người thảo luận xong, Tống Sơ Dương như bừng tỉnh nói ra: "Đã hiểu, cám ơn cậu."

Nguyễn Tinh Loan khiêm tốn nói: "Không có việc gì, vừa rồi cậu cũng giúp tôi suy nghĩ đến một cách giải mới."

Hai người nói chuyện với nhau mười phần rất ăn ý, Nguyễn Tinh Loan cũng hiếm khi nói nhiều hơn vài câu.

Có thể vì đề đã giải xong, Tống Sơ Dương lại như không có ý định rời đi, Hạ Húc ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc hắn một cái: "Mau trở về chỗ ngồi của cậu đi."

Nguyễn Tinh Loan nâng lên mắt nhìn anh, Hạ Húc bộ dáng không vui, Tống Sơ Dương không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng rời đi.

Đến giữa trưa.

Hạ Húc cùng Kỷ Tu Trạch còn có Tống Sơ Dương cùng nhau đến căn tin ăn cơm, ba người đến nơi, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.

Hạ Húc cúi đầu chọc chọc chén cơm của chính mình, toàn thân cao thấp biểu lộ rõ ràng "Chớ chọc tôi".

Kỷ Tu Trạch hỏi anh: "Húc ca, cậu gần đây làm sao vậy? Tâm trạng thế nào lại luôn không tốt."

"Không biết." Hạ Húc tức giận trả lời.

Từ khi Nguyễn Tinh Loan chuyển vào, anh đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

"Sẽ không phải là bởi vì tiểu tiên nữ chứ, cậu nói xem, có phải bởi vì tiểu tiên nữ cùng cậu ngồi chung với nhau hay không, cho nên cậu mới cảm thấy không thoải mái?"

Mọi người tiếp xúc với Hạ Húc ai ai cũng biết rõ, anh xưa nay không gần nữ sinh, mỗi lần có người giống Vân Nguyệt, chỉ cần thoáng tới gần anh một điểm, Hạ Húc lập tức liền nhíu chặt lông mạnh cả người toát ra khí tức lạnh lẽo khiến mọi người run sợ.

Chẳng cần nói đến hiện tại, mỗi ngày đều phải cùng tiểu tiên nữ đến trường, cùng về nhà lại còn cùng sống chung dưới một mái nhà.

Hạ Húc tiếp tục lay lay đồ ăn, đem toàn bộ những thứ không thích ăn từng chút từng chút tất cả đều lựa ra ngoài, tính kén ăn của a nh thật sự rất nghiêm trọng.

Hạ Húc không nói lời nào, Kỷ Tu Trạch liền đảo mắt qua Tống Sơ Dương.

Cậu gọi hai tiếng, kết quả Tống Sơ Dương cũng không để ý tới cậu, Kỷ Tu Trạch theo hướng Tống Sơ Dương đang nhìn đảo mắt qua, người bàn đối diện, là một cô gái dáng vẻ rất thanh tú.

Không biết các nữ sinh kia đang nói tới cái gì, cô bé kia lập tức đỏ mặt, khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ lắc đầu.

Kỷ Tu Trạch lấy cùi chỏ đẩy Tống Sơ Dương một cái, chậc chậc hai tiếng.

"Tớ nhớ ra cô bé kia rồi, ở ban nhất, là một cô nhóc ngoan ngoãn, cậu thích người ta à?"

Tống Sơ Dương lấy lại tinh thần, lần đầu cùng Hạ Húc y hệt nhau, không thèm để ý tới Kỷ Tu Trạch.

Bữa cơm này không khí đặc biệt yên tĩnh, Kỷ Tu Trạch sắp nghẹn đến chết rồi, ai cũng không để ý tới cậu, cậu đành độc thoại một mình tự nói tự trả lời, bộ dáng đặc biệt ngốc nghếch, khiến người khác nhìn vào thật không dám nhận là bạn mà.

-

Buổi chiều tiết học hoàn thành, đến giờ tự học buổi tối, trong phòng học mọi người đã ngã gục hơn phân nửa.

Kỷ Tu Trạch quay đầu, thấp giọng nói với Hạ Húc: "Húc ca, tớ tra được rồi."

Hạ Húc chột dạ liếc qua người bên cạnh, tiểu cô nương rất nghiêm túc làm đề thi, không một chút chú ý tới động tác của hai người bọn hắn.

Hạ Húc thấp giọng trả lời một câu: "Ra ngoài nói."

Tiết tự học buổi tối bên ngoài rất ít người qua lại, hai người liền ra ngoài nói.

Vừa bước ra ngoài đã đụng phải lão mập mạp, mập mạp đứng rất xa đã nói to truyền đến: "Hai người các cậu đi đâu đó?"

Kỷ Tu Trạch quay đầu đáp: "Lão sư, chúng em đi nhà vệ sinh."

"Lần trước tôi đã nói không cho phép lớp các người đi vệ sinh, mau trở lại cho tôi."

Hạ Húc đến đầu cũng không thèm quay lại, Kỷ Tu Trạch còn cố ý làm bộ dáng nói: "Lão sư, thầy nói cái gì, đứng quá xa chúng em nghe không rõ."

Mập mạp tức giận đến nỗi dậm chân bình bịch.

Lúc đi đến trong nhà vệ sinh, Kỷ Tu Trạch sau khi đã xác nhận không có người, mới mở miệng nói:" Tớ nhờ bạn bè điều tra giúp, nhưng Húc ca, cậu thật muốn nghe?"

"Dông dài." Hạ Húc chửi bậy.

Kỷ Tu Trạch chân thành nói: "Vậy tớ đây liền nói, tình cảnh của tiểu tiên nữ rất thảm, cha ruột của cậu ấy là tội phạm. Năm đó mẹ tiểu tiên nữ bị cưỡng bức, về sau báo án đem ông ta vào tù. Sau đó mẹ cậu ấy liền mang thai, khó sinh liền qua đời, ông ngoại bà ngoại tiểu tiên nữ mang theo cậu ấy dọn nhà đi nơi khác. Ngay từ đầu còn tốt, nhưng đến sau này không biết việc này thế nào lại truyền ra ngoài, sau đó liền... Dù sao bên trong có rất nhiều người đều biết việc này. Hơn nữa người đàn ông kia, cũng sớm đã được thả ra ngoài, sau khi ra bên ngoài còn kết hôn có con, nhưng người đàn ông kia lại chưa từng một lần đến gặp cậu ấy."

Kỷ Tu Trạch nói xong, lần đầu tiên cậu trầm mặc như vậy.

Từ trước đến nay cậu không tim không phổi đã quen, thế nhưng lúc nghe những tin tức này, tâm trạng của cậu vẫn rất nặng nề.

Nhất là khi nghe nói có rất nhiều người thường xuyên khi dễ Nguyễn Tinh Loan, Kỷ Tu Trạch thậm chí còn có chút tức giận. Rõ ràng cô không có làm gì sai cái gì cả, thế nhưng mọi tai tiếng đều đổ dồn hết lên người cô.

Sắc mặt Hạ Húc căng cứng.

Kỷ Tu Trạch hỏi anh: "Húc ca, nếu như những việc này truyền đến nhất trung thì phải làm sao đây? Tiểu tiên nữ chẳng làm sai cái gì cả, cậu ấy không thể nào chịu gièm pha cả đời như thế được, đáng ra cậu ấy nên nhận được những điều tốt đẹp mới phải?"

Hạ Húc cảm thấy bực bội.

Mùi nhà vệ sinh quá nồng, anh từ bên trong lập tức đi ra ngoài, đi đến trên lan can, gió lạnh từng cơn ào ạt thổi tới, đem cả người thổi đến thanh tỉnh không ít.

Ánh trăng thanh khiết cao cao treo ở trên trời, sạch sẽ không chút bụi trần.

Anh ngẩng đầu, bỗng nhiên dùng giọng điệu đặc biệt bình tĩnh nhưng lại rất chắc chắn nói: "Cậu ấy ở nhà tớ một ngày, chính là người thân của tớ, tớ không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cô ấy."

Kỷ Tu Trạch cũng ủng hộ: "Ừ, Húc ca, tớ ủng hộ cậu."

Lúc trở lại phòng học, hai người bọn hắn vừa đi vào, liền có người nói cho bọn hắn biết ——

"Húc ca, Tu Trạch, mập mạp vừa mới tới, sau đó liền đem hai người các cậu ghi vào sổ."

Hạ Húc thản nhiên nói: "Tùy tiện."

Sau đó, trực tiếp trở về chỗ ngồi.

Lúc Kỷ Tu Trạch trở về, Tống Sơ Dương kéo cậu lại.

"Hai người các cậu vừa đi đâu?"

Kỷ Tu Trạch nhìn Tống Sơ Dương một chút, tuy rằng quan hệ của cậu và hắn rất tốt, nhưng việc bí mật liên quan tiểu tiên nữ, cậu vẫn nghĩ không nên nói cho hắn biết.

"Không có việc gì."

Tống Sơ Dương ngoẹo đầu nhìn cậu một cái, vừa nhìn liền biết nhất định là có chuyện, Kỷ Tu Trạch làm gì có lúc đúng đắn như vậy, tuyệt đối là có mờ ám.

Buổi tối tan học.

Kỷ Tu Trạch lặng lẽ hỏi: "Hai người các cậu dù sao cũng cùng trở về, sao cậu không bảo tiểu tiên nữ đi cùng?"

Tuy biết rõ sự tình lần trước sẽ không xảy ra, việc Nguyễn Tinh Loan bị người khác khi dễ, Hạ Húc cơ bản sẽ không đê yên, khi ấy anh ra tay đánh rất hung ác. Phàm là tại nhất trung gần đó lăn lộn, ai ai cũng đều biết anh, gặp qua còn phải kêu một tiếng Húc ca, nào ai dám chọc giận anh.

Bất quá bọn người hôm trước là người mới tới, cho nên không biết trời cao đất rộng mà làm ra chuyện như vậy.

Hạ Húc nhàn nhạt nhìn người bên cạnh một chút, bắt gặp cô đang đợi Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết có mấy phần chậm chạp, chậm hơn mấy phút.

"Không cần, cô ấy có bạn."

Kỷ Tu Trạch đi theo anh ánh mắt thoáng nhìn lướt qua, lập tức nói với Hạ Tuyết: "Bà chủ, đợi tí nữa cùng tớ trở về đi?"

Hạ Tuyết nghi ngờ nhìn một chút: "Cậu lại muốn làm cái gì? Có phải lại muốn làm chuyện gì xấu hay không?"

Kỷ Tu Trạch vô tội, "Tớ ở trong mắt cậu không có chút xíu điểm tốt nào sao?"

Hạ Tuyết gật đầu: "Phải."

Kỷ Tu Trạch kinh ngạc sờ sờ mũi, cũng không cùng cô so đo.

"Phía ngoài trường học gần đây có rất nhiều lưu manh, cùng đi với nhau sẽ an toàn hơn, hơn nữa tớ còn có thể bảo hộ cậu."

Hạ Tuyết chọc cậu: " Ai cần cậu bảo vệ."

Bất quá nghĩ đến lúc trước Nguyễn Tinh Loan từng bị người khác khi dễ, Hạ Tuyết có chút dao động, cân nhắc mấy giây, cô mới gật đầu: "Được thôi, vậy liền cùng đi, cậu đợi tớ một lát."

"Sẽ xong ngay."

Chờ Hạ Tuyết làm xong, trong phòng học đã không còn bóng người nào, chỉ còn lại bọn họ.

Kỷ Tu Trạch chửi bậy: "Cũng không biết cậu làm ủy viên học tập có được lợi ích gì, suốt ngày không phải toàn bảng biểu chính là bài tập, cậu không thấy phiền sao?"

Hạ Tuyết liếc cậu một chút, hỏi lại: "Nếu như là cậu, cậu phiền sao?"

Kỷ Tu Trạch đương nhiên: "Khẳng định là phiền nha."

"Không phải ai cũng như vậy, có thể có những người họ sẵn sàng làm không ngại phiền."

Hạ Tuyết cảm thấy Kỷ Tu Trạch thật sự là có bệnh, chính mình không muốn làm coi như xong, còn bên tai cô lảm nhảm nhiều lời, chính cậu mới khiến cô cảm thấy thật phiền.

Đến cửa trường học.

Kỷ Tu Trạch nói Hạ Húc cùng Tinh Loan tiện đường, để hai người bọn họ cùng đi, Hạ Tuyết dặn dò: "Hạ Húc, vậy cậu bảo vệ Tinh Loan cho tốt nhé."

Lần trước chuyện đánh nhau, tuy là không có người nói qua với cô, bất quá Hạ Tuyết cũng biết được đôi chút, Hạ Húc là vì Tinh Loan cho nên mới đánh nhau.

Hạ Húc đáp: "Ừm."

Kỷ Tu Trạch Hạ Tuyết Tống Sơ Dương vừa đi khỏi, không còn người đấu võ mồn, không gian lập tức liền yên tĩnh trở lại.

Hạ Húc cho rằng mình là người kiệm lời đã không thích nói chuyện, nào ngờ có người còn kiệm lời hơn cả anh, suốt dọc đường đi Tinh Loan không nói một lời nào cả.

Một đường đi không gian yên lặng đến khủng khiếp, Hạ Húc phải đứng ra phá vỡ cục diện trầm mặc này.

"Bạn bè của cô vẫn khỏe chứ?"

Nguyễn Tinh Loan nghi hoặc quay đầu lại.

Hạ Húc quay qua cô dò xét, giải thích nói: "Lúc trước bạn bè của cô xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại thế nào?"

Nguyễn Tinh Loan khẽ giật mình, sau đó bình thản đáp lại: "Không có việc gì, đã xuất viện."

"Cô hôm qua chính là đi gặp người đó sao?"

Nguyễn Tinh Loan gật đầu.

Cuộc trò chuyện lần này có chút kỳ quái, lần đầu tiên Hạ Húc mới cảm thấy kỹ năng nói chuyện thật sự quan trọng đến nhường nào. Nếu là Kỷ Tu Trạch, chắc chắn sẽ không tẻ ngắt như thế này.

Nhẫn nhịn nửa ngày, anh bực bội nắm tóc, hỏi ——

"Cô không thể nói thêm mấy câu sao?"