Giá Của Cái Nghèo

Chương 2




… – Kìa ông!

Bà Đỏ khẽ chạm vào người ông chồng một lần nữa, khiến ông giật mình. Miên man suy nghĩ ông quên bẵng đi chuyện vợ mình có chuyện muốn nói. Khẽ lau giọt mồ hôi ,ông gật đầu ra hiệu vợ mình cứ kể.

Bà Đỏ ngồi đối diện hai đứa con, với chồng , cái Thảo thì bé chưa hiểu chuyện nên không bàn tới, họp gia đình tóm lại chỉ có ba người, ông bà Đỏ và cậu con trai lười biếng.

Nhìn tất cả thành viên trong gia đình một lượt, bà Đỏ thở hắt ra gạt đi nỗi sợ, bởi bà biết chuyện bà sắp nói ra sau đây sẽ khiến tất cả phải sốc:

– Tôi… tôi có bầu nữa rồi….

Sau câu nói ngập ngừng ấy, không khí trong nhà trầm hẳn xuống, ông Đỏ nghe chưa rõ thì hỏi lại:

– Bà… bà nói sao?

– Thầy không nghe hay sao? U bảo có bầu rồi.

Hiếu nói lại ý Của bà Đỏ khiến một lần nữa căn nhà im lặng lạ thường. Khi ông còn chưa nói được câu gì ,Hiếu ngồi bên cạnh nói:

– U không biết tình cảnh gia đình mình thế nào hay sao mà còn mang bầu. Đây này! Có từng ấy người thôi mà ăn còn hơn cám lợn đây này, thêm người nữa U có nuôi nổi hay không?

Bà Đỏ mắt ngấn lên sụt sùi khóc, lúc đi khám bà cũng nghĩ ngay đến Hiếu sẽ nói những câu khó nghe này. Tính Hiếu từ trước đến giờ ưa ngạnh, nhưng nói ra lại đúng vô cùng. Có thêm một người, tức là sẽ khổ thêm gấp nhiều lần như thế nữa.

Bà Đỏ quay sang nhìn chồng, Bà cần nghe ông nói bởi ông là cha đứa trẻ trong bụng này. Thế nhưng ông lại không nói được, bởi đẻ đứa con này ra, thì của đâu mà cho nó ăn.

Trong lúc thấy thầy khó nghĩ, Hiếu nói với U:

– Thôi U ạ, nhà mình đã túng nhất cái làng này rồi đẻ em nó ra chỉ khổ nó thêm mà thôi. Chi bằng… bỏ đi u ạ, con nghe người ta nói nhà ông Lang Nhị cuối xóm có thuốc này đấy. Mai u đi cho sớm,để lâu lại suy nghĩ, khổ u khổ cả nhà…

Hiếu trầm giọng phân tích khiến bà Đỏ không nói năng được gì, Hiếu nói đúng không có tiền đẻ ra chỉ thêm khổ. Với lại, bà Đỏ nào có phải người biết suy tính gì đâu, nghe con trai nói, bà thấy chí lí vô cùng.

Chuyện có bầu mới phát hiện ra sáng nay, ấy vậy mà đến trưa đã bàn đem đi bỏ . Tưởng chừng đã êm xuôi thì ông Đỏ đứng dậy vác cuốc lên vai, ông kiên định nói với vợ:

– Bỏ thế nào được mà bỏ? Con cái là lộc trời cho ,khổ đến mấy, vất đến mấy cũng phải cố. Con người chứ có phải vật đâu mà không cần thì vứt. Bà không phải lo, tôi sẽ cày cuốc cố gắng hơn nữa để lo cho con. Cùng lắm là ăn ít đi một tí là được chứ gì.

Nói rồi, ông Đỏ đi thẳng ra ngoài khi cái nắng chói lọi muốn nuốt chửng lấy ông ,mặc cho vợ có kêu tha thiết.

Khi chỉ còn bà và các con, Hiếu nhìn u mình lắc đầu, hắn cũng cất dọn mâm bát, vừa làm Hiếu trách:

– Khi nói lời này ,U có nghĩ đến anh em chúng con không thế hả u? Đẻ thêm đứa nữa, thì u tính lấy cái gì mà ăn. Hai đứa con vẫn chưa đủ khổ à. U đừng nghĩ cho một mình u như thế chứ.

Hiếu bưng bát ra cầu ao rửa, cái Thảo cũng long tong chạy theo anh. Một mình bà Đỏ trong gian nhà tranh trật hẹp, khẽ sờ vào cái bụng bầu, bà khóc lên nức nở. Nhìn bát tôm rang mặn nghĩ tưởng cả nhà sẽ được ăn bữa ngon lành, nào ngờ cũng toàn cơm chan nước mắt.

Tối hôm ấy, trong bữa cơm, bà Đỏ lại nói rụt rè;

– Tôi nghĩ cả ngày hôm nay rồi, thằng Hiếu nó nói đúng, đứa bé này không nên Chào đời, nuôi nó là cả một vấn đề, mà nhà mình nghèo quá… ngày mai tôi sang nhà ông Lang Nhị cho nhanh chóng…

– Bà có bị điên không? Cả làng cả tổng này ai đã bỏ con bao giờ? Chỉ vì miếng ăn trước mắt mà bà không thấy bản thân Bà hèn hạ quá hay sao?

Khi Bà Đỏ còn chưa nói hết câu thì ông chồng đã đập đôi đũa xuống mâm khiến tất cả giật mình. Bà không biết làm thế nào, đầu óc bà rối như tơ vò khó xử, để cũng không được,mà bỏ cũng chẳng xong.

Thấy u yếu thế ,Hiếu xen vào phân bua:

– U con nói đúng đấy thầy, biết là thầy thương con, thế nhưng thương không thì chưa đủ, sau này nhiều thứ phải lo. Với lại… con cũng lớn rồi ,sắp phải lo chuyện gia đình…

Nghe Hiếu trình bày, bất giác ông Đỏ hiểu được vấn đề, ông nhếch mép lên cười khẩy:

– Hóa ra mày lo cho mày sau này, chứ nào có phải mày sợ u mày mày khổ. Đáng lí người không nên sinh ra là mày mới phải. Mày ý thức được mày sắp sửa lấy vợ, ấy vậy vậy mày đã xem mày làm được cái trò trống gì nào,hay chỉ có lêu lổng chơi bời là giỏi. Tao nói rồi đấy, chuyện của u mày chưa đến lượt mày xen vào. Chừng nào làm ra tiền nuôi sống bản thân rồi hãy gáy.

Ông Đỏ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường con, bởi vậy mới nói, người khéo mắt vụng tay như Hiếu gặp ngay quả thầy làm lụng quanh năm như ông Đỏ bị chửi, bị ghét là điều không lấy gì làm lạ. Mười bảy tuổi xuân xanh con người ta đã biết thay cha gánh vác việc cấy cày, đằng này Hiếu ở nhà vẫn tị cái Thảo rửa bát. Ăn thì thích ăn ngon, mặc thì muốn mặc đẹp, mỗi tội không chịu làm.

Bà Đỏ nhìn hai cha con ngán ngẩm, từ hồi đẻ Hiếu ra, bà đã biết Hiếu và ông Đỏ không lấy gì làm hợp, người tuổi chó, người lại tuổi mèo cho nên khắc khẩu suốt ngày. Lắm lúc muốn nói chuyện cho gia đình thêm gần gũi ấm cúng, thế nhưng quay đi quẩn lại hai bố con ông Đỏ tí lại cãi nhau như mổ bò.
.

. Gạt đi những ý kiến của con, ông Đỏ động viên vợ:

– Chuyện cứ thế mà tiến hành, không phải lo gì cả. Người ta đẻ chục đứa còn chẳng sao, mình ba đứa lo cái gì nào.

Bà Đỏ gật đầu, nhưng không khỏi lăn tăn. Được các cụ thân sinh đặt cho cái tên là Đỏ, nhưng nào có may mắn như tên. Thôi thì cũng đành chịu, cuộc sống của bà thì có sướng gì đâu, cho nên có con vào khổ thêm cũng vẫn được.

Đêm ấy, Hiếu vì bị ông Đỏ móc mỉa cho nên tức không ngủ được,đi ra bờ ao, hắn ném cục đá to xuống nước bắn tung tóe. Nghiến răng nghiến lợi, Hiếu tự nói một mình:

– Để rồi xem, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền cho ông bà biết mặt.

Nghĩ ngợi một hồi,hắn chạy biệt vào màn đêm u tịch, không biết hắn đi đâu, chỉ biết với một kẻ sống trong cái nghèo từ bé, hắn luôn cảm thấy trời khômg công bằng với bản thân mình, để hắn sinh ra đã bị cái nghèo đeo bám ,cho nên tuy không nói,nhưng hắn hận bố mẹ hắn vô cùng.

Mười bảy tuổi, đã có người tính đến chuyện dựng vợ gả chồng, qua cái tuổi mười lăm ở cái xã hội này tuy chưa đủ khôn,nhưng đủ lớn để lao động nuôi sống bản thân. Thế nhưng Hiếu lại ỉ lại hoàn toàn vào cha mẹ. Cái ngày bà Đỏ mang bầu thêm cái Thảo, hắn cũng vùng vằng cục xúc y như bây giờ. Thế cho nên khi báo mình có bầu lần này bị con trai phản đối bà Đỏ không lấy gì làm sốc, chỉ là bà buồn, buồn vì quá nghèo mà không lo nổi cho các con.

Ở đời, ai lại muốn mình sinh ra trong nghèo khó bao giờ, thế nhưng chuyện cha giàu hay cha nghèo lại không có quyền chọn lựa. Nếu như ông Đỏ luôn muốn con trai lao động bằng đôi bàn tay chân chính để thoát nghèo, thì bà vợ lại chỉ biết than thân trách phận không lo được cuộc sốmg cho con, vì dù gì, ông bà là cha mẹ, việc có ăn hay không thì ông bà chịu trách nhiệm hàng đầu. Việc mâu thuẫn trong cách dạy con khiến Hiếu càng thêm ngang ngược, muốn có cái ăn nhưng lại khômg chịu đi làm. Mỗi lần cãi nhau, bà Đỏ chỉ biết khóc lóc đau khổ, nặng lòng vì gia đình không êm ấm.

Đã nghèo thì êm ấm thế quái nào được!.

Hiếu chạy thẳng ra cánh đồng của làng cách đấy không xa. Tay cầm bao ,tay thoăn thoắt bẻ trộm bắp ngô, đôi mắt láo liên đảo như rang lạc sợ người ta nhìn thấy, chốc chốc,Hiếu lại nuốt nước bọt vì sợ, bởi nếu người ta mà bắt gặp được, thì chắc chắn hắn không què cũng sẽ bị bắt lên chính quyền vì cái thói ăn cắp.

Bẻ được lưng bao ngô, Hiếu khoác lên vai chạy thẳng về nhà ,nhưng nghĩ thế nào, hắn đi sang nhà bà Tí chuyên luộc ngô bán dạo. Vì là nửa đêm, Hiếu phải gọi đến lần thứ mấy bà tí mới ra mở cổng, Hiếu không úp mở mà nói luôn:

– Có mua ngô không? Ngô còn tươi nguyên.

Bà Tí nhìn Hiếu dò xét rồi lấy một cái bắp ra xem. Ngô còn tươi và non bấm móng tay vào hạt còn nguyên sữa, bà nói:

– sao mày đi bán ngô vào giờ này? Ngô mày ăn cắp phải không? Non thế này luộc chỉ tổ ngọt nước à?

Bà vứt lại cái ngô vào trong bao cho Hiếu. Hắn chau mày khó chịu, rồi buộc lại cẩn thận, hắn nói:

– Ở đâu thì bà không cần biết, bà có mua không để tôi còn xách đi. Lằng nhằng, rách việc.

– Từ từ đã xem nào!

Hiếu toan mang ngô đi thì bà Tí kéo lại,bà nhận lấy bao ngô rồi nói:

– Thôi tao mua ,để đấy tao lấy cả. Người khác tao trả hai hào ,thôi mày thì tao trả ba. Khi nào có thì lại mang vào đây tao cân cả cho.

Hiếu lừ lừ nhìn rồi chìa tay ra nhận những đồng tiền mình ăn cắp ăn trộm mà có. Tuy biết nó rẻ mạt thế nhưng đang ở ngoài cổng, hắn không muốn nói nhiều, liền đút tiền vào túi quần chạy mất. Bà Tí vì tham rẻ, nên biết ngô ăn cắp bà vẫn mua. Khi Hiếu đi mất hút, bà buông một câu nửa khinh thường, nửa chua chát:

– Chó cùng dứt dậu!

Mở đầu đêm đầu tiên ăn cắp khá thuận lợi, tuy tiền không nhiều nhưmg như vậy cũng được coi là suôn sẻ. Cầm được ba hào, hắn vui lắm, ba hào này thầy hắn phải cuốc ruộng cho người ta hai hôm mới được, vậy mà hắn đi trong vòng chưa đầy hai tiếng có ngay ba hào, Hiếu cảm thấy bản thân mình thật giỏi giamg chứ không vô dụng như ông Đỏ hay nói.

Ngày hôm sau , Hiếu vẫn ngủ ngày và đến đêm thì ăn trộm ngô. Bà Đỏ thấy con ngủ nhiều thì thắc ,lúc chuẩn bị đi, bà vỗ vai gọi con:

– Này Hiếu!con để mắt đến em ,đừng cho nó chui vào bếp nấu cơm nữa, rơm ngày hôm qua u ôm hơi nhiều. Nó rút không khéo lại đổ…

– Biết rồi mà…. nó ngủ còn lâu nó mới dậy. U cứ đi đi…. lèm bà lèm lèm.

Hiếu cục cằn mồm thì nói mắt vẫn nhắm lịm ngủ. Bà Đỏ không nói nhiều bèn đi ngay không muộn ,bởi mọi khi trước lúc đi đâu bà cũng dặn dò đủ thứ khiến Hiếu khó chịu. Hắn ngoài việc trông em ra thì hắn không làm được gì nên hồn. Lắm khi bị ônh Đỏ bắt ép đi cuốc ruộng hắn chỉ loanh quanh trên bờ rồi lại đào măng chứ không làm phụ thầy lúc nào

Sớm nay bà Đỏ đi bán tép ông chồng đánh còn tươi, tranh thủ đi chợ sớm cho được giá. Từ khi biết bà có bầu, không ai bảo ai, thế nhưng ai cũng cố gắng một chân một tay cho đứa bé sau này đỡ khổ.

Cái Thảo tỉnh thấy anh trai vẫn ngủ , nó chạy ra vườn chẳng thấy u đâu. Tuy nó bé,nhưng cũng sai được việc vặt , mới có sáu tuổi nhưng người chỉ to bằng ngón tay sưng, Thảo bị suy dinh dưỡng nặng, nhưng biết đỡ đần còn hơn thằbg ai trai to xác

Sau một lúc chui vào trong buồng gọi anh trai không dậy, bụng thì đói, nó xuống bếp định rang cơm ăn . Mọi lần nó vẫn tự làm mà chẳng phải nhờ ai, thế nhưng hôm nay rơm chất thành đống cao hơn đầu người lớn khiến nó khó khăn trong việc rút xuống cho vào bếp.

Khi nhóm được lửa, nó lấy que gẩy rơm lên cho cháy rồi lại vội vàng kéo rơm trên đốmg xuống cho thêm không tắt. Cái lóng ngóng vội vàng sợ lửa tắt ấy khiến nó quên mất đằng sau là cả một đống rơm lớn. Và rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến ,rơm bị nó kéo xuống bất ngờ đổ ập vào đầu đứa trẻ bé như cái kẹo lạc ngồi trước đống lửa. Không khí nóng nực , rơm thì khô vàng giòn , Không mất quá năm giây cả đống rơm đổ xuống bếp bén lửa, con Thảo bên trong cầm que đời vùng vẫy . Trong lúc hoảng, cái que trên tay Thảo quờ quạng trúng cái bìmh ắc quy để trên kệ không cao, nó trao đảo rồi tiếp tục rơi xuống người con bé. Cái bìmh này đã cũ lắm rồi, vỏ bên ngoài đã bị ô xi hóa chỉ chờ bị bục ra. Không ai biết chuyện gì, ngoài trừ tiếng con bé Thảo gào lên trong biển lửa đầy đau đớn….