Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 50




Tuệ Khanh vẫn đứng yên ở một chỗ, chăm chú nhìn ba người phía trước bàn chuyện với nhau. Cô sực hiểu ra người mà quản lý Ái Thi gọi đến không phải là cô. Đành nhún vai một cái nhưng cô cứ có cảm giác người đó rất quen.

Đúng lúc này, quản lý Ái Thi ngước tầm nhìn ra khỏi bờ vai của người khác rồi hướng thẳng đến chỗ của Tuệ Khanh và ngoắc một lần nữa: “Tuệ Khanh, đến đây đi em.”

Tuệ Khanh sững sờ. Thì ra chị ấy kêu cô thật nên lật đật chạy đến, sau đó lễ phép cúi chào đạo diễn với người còn lại.

“Đây là diễn viên múa dưới trướng của tôi.” Ái Thi giới thiệu, không quên nhấn mạnh ba từ cuối để chỉ rõ Tuệ Khanh là người được chị nâng đỡ sau này, rồi đưa tay về phía hai người còn lại: “Tuệ Khanh, chắc em cũng biết đạo diễn Hoàn Lương rồi. Ông ấy chuyên làm những mv ca nhạc có tiếng dạo gần đây cho các ca sĩ trong công ty chúng ta.”

“Cháu chào đạo diễn Lương.” Tuệ Khanh cúi đầu với vẻ tôn trọng, dù sao sau mỗi mv ca nhạc đều có dòng giới thiệu hậu cần và tất nhiên tên của ông luôn được xướng lên.

Ái Thi quay sang người bên cạnh: “Còn đây là diễn viên Ngọc My. Cô ấy cũng là nghệ sĩ dưới trướng chị, cũng xem như đàn chị của em.”



Những lời sau của Ái Thi đều thành gió thoảng mây bay qua tai của Tuệ Khanh. Cô bất động tại chỗ, không nói gì, nhưng trong ánh mắt hiện rõ thái độ mê muội. Đây là lí do vì sao cô cứ thấy người này quen quen. Không phải là diễn viên nổi tiếng với các vai biến hoá khôn lường thì còn ai vào đây nữa chứ.

Ái Thi thấy mình luyên thuyên mà không nhận được lời hồi đáp nào của Tuệ Khanh thì chỉ biết thở dài, sau đó vòng tay qua kẹp cổ cô: “Bình tĩnh lại, lát chị cho số điện thoại để hai người liên lạc với nhau.”

Tuệ Khanh âm thầm giơ ngón cái trong khi vẻ mặt lại vô cùng nham hiểm. Gái đẹp không mê thì mê ai bây giờ?

Ái Thi lần nữa phổ biến việc cần làm: “Ngọc My đảm nhiệm vai nữ chính nên có một đoạn cần múa lại động tác của em. Chị thì chị không tin tưởng tài nghệ múa của cô gái này lắm nên chị nhờ em xem lại chút nhé Khanh.”

Dù Ngọc My đã qua một lớp luyện tập, Ái Thi vẫn không có chút niềm tin nào vào tài năng hội hoạ lẫn múa nhảy gì của cô ấy.

“Dạ không thành vấn đề.” Tuệ Khanh gật đầu, chuyện này đối với cô không quá khó.

“Vậy cảm ơn em trước nhé.” Ngọc My đáp lại, liền đó nở nụ cười như hoa như ngọc tiến thẳng vào tim của Tuệ Khanh khiến cô phát hiện thật ra bản thân không phải chỉ thích trai đẹp mà là thích luôn những người có nét đẹp hút hồn.

Cả hai đi sang một bên gần đó. Tuệ Khanh bắt đầu đứng xem Ngọc My thực hiện lại một vài động tác gần cuối. Không quá tệ nhưng cũng không tốt đến mức có thể lưu lại dấu ấn, tuy nhiên cô vẫn vỗ tay với vẻ hân hoan: “Chị My nhảy xinh quá đi.”



“Khụ khụ!” Không may rằng quản lý Ái Thi đứng cạnh bên từ đầu đến giờ, tằng hắng vài cái rồi nói với giọng cảnh cáo: “Khanh, không được khen như vậy, hư nghề bạn hết.”

Tuệ Khanh mím môi, sau đó nở nụ cười lấy lòng rồi thốt lên suy nghĩ của mình: “Thật ra chị My nhảy không có tệ đâu ạ, chỉ là động tác của chị không được dứt khoát đúng chỗ nên nhìn nó khá lê thê và dễ gây chán, cũng như không được đẹp.”

Tuệ Khanh đi đến trước mặt của Ngọc My, bắt đầu nhảy lại động tác vừa rồi, mỗi biên độ, thân vận lẫn biểu cảm đều thu hút ánh nhìn của nhiều người. Cô vừa thực hiện vừa chỉ dẫn: “Ngay chỗ này, chị đừng chỉ đưa tay ngang ra như thế, mà hãy thử vòng từ trong người ra như này.”

Ngọc My nhìn theo, bắt đầu học tập theo, rất nhanh cũng cảm thấy các bước nhảy mềm mại và dễ chịu hơn nhiều. Cô ấy nở nụ cười vui vẻ rồi bảo: “Cảm ơn em, đúng là nhiều lúc học thầy không tày học bạn. À còn có một chỗ chị thấy khó nhất, là đoạn cuối.”

Tuệ Khanh suy nghĩ một lát, sau đó đưa ra đề xuất: “Theo em nghĩ chúng ta có thể không cần phải giống như về phân đoạn cuối. Chị giỏi ở mảng biểu hiện cảm xúc hơn thì có thể thử ngã người rồi vòng qua hướng nam chính. Như thế này.”

Tuệ Khanh xích xa hai người trước mặt ra một chút, sau đó quay lưng về phía họ, lặp lại một số động tác giống nhau rồi ngã người tạo một vòng cung đẹp đẽ, và uyển chuyển xoay nhẹ người lại, cố tình dùng ống tay áo che đi nửa phần mặt, chỉ để lộ đôi mắt.

Ngọc My cảm thấy không quá khó nên thử tập theo. Quả đúng như dự đoán của Tuệ Khanh, cái kết cuối tạo điểm nhấn chính là ánh mắt của chị My, trông thật sắc sảo và nhiều tơ tình.

Tuệ Khanh quay sang nhìn Ái Thi: “Chị nghĩ sao? Nếu có hai cái kết khác biệt thì càng đánh mạnh vào cảm xúc của nam chính trong mv ca nhạc hơn.”

Tuy nhiên Ái Thi còn chưa kịp nói gì, đạo diễn Lương đã đi đến sau lưng cả ba người họ và vỗ tay: “Tốt, cứ quyết định thế đi. Ánh mắt ban nãy của Ngọc My sẽ là điểm sáng đấy.”

Ngọc My mỉm cười, âm thầm giơ ngón cái cho Tuệ Khanh. Hai người thành công kết thành bạn tốt mà không cần sự gắn kết của Ái Thi khiến chị ấy chỉ biết thở dài ngao ngán.

Mv ca nhạc nói về chuyện tình của con trai nhà phú hộ cùng vợ cả, cũng là người chàng yêu thương nhất. Nhưng nàng khó sinh mà qua đời, đứa bé cũng yếu ớt nên không sống được bao nhiêu ngày. Người nhà thúc giục chàng lấy hết cô gái này đến cô gái khác. Những người chàng chọn đều có một hoặc hai nét trông hệt như vợ cả.

Tuệ Khanh đóng vai con gái nhà quyền quý khác không hề kém cạnh, có sở trường ca múa. Cô là người được chàng ghé nơi nhiều nhất nhưng chính cô cũng biết chàng thỉ thông qua những điệu múa của mình mà tưởng nhớ người cũ. Sau cùng, một trong các người vợ mang thai. Cứ tưởng là chuyện vui, thế mà chỉ sau vài tháng, chàng quyên sinh, để lại lá thơ từ biệt với mong muốn được đến suối vàng cùng người mình yêu.

Tuệ Khanh đọc xong kịch bản thì chỉ biết tặc lưỡi. Thời xưa kiếm ra được một người trọn tình như này thật khó, nhưng nếu có cũng đã bị các định kiến xã hội tam thê tứ thiếp làm mất đi vẻ đẹp ấy.